Phía dưới mọi người đồng thời kinh hô nói: “Chuyên gì xảy ra vậy?”
“Thảo! Các ngươi làm sao vậy?”
“Mẹ kiếp! Nhanh lên một chút điều chỉnh tốc độ hạ xuống đi!”
“A a a...”
“Bị lừa rồi! Mọi người chạy mau a...”
Tàu cao tốc lấy thể lôi đình vạn quân rơi xuống •... Ách, chân thật hơn một điểm là đập xuống!
Cùng lúc đó, trên tàu cao tốc đột nhiên nhô ra mười cái cửa động, tà
bên trong “Phốc” một tiếng bắn ra một thứ đồ vật không rõ hình dáng, ở
trên không phi hành mà điểm rơi không xác định được.
Cho đến khi bay ra được một khoảng cách, phía dưới mọi người mới nhìn rõ ràng, đó là một loại ghế cấu tạo rất cổ quái, phía trước tròn, phía
sau phân nhánh, hình thù kỳ quái. Trên mỗi một cái ghế cũng có một người giống như giống như sao băng lao đi về phía trước.
Chẳng qua là nháy mắt mấy cái cũng đã lao ra xa ngàn trượng hướng về
phía đại doanh của Tạ Đan Quỳnh như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy mà
lao đến.
“Đây là chuyên gì xảy ra? Đây là trạng huống gì?” Trong đầu mọi người đồng thời u mê.
Chuyên trước mắt dường như thật là quỷ dị sao? Hoàn toàn khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, đã bay của những cái ghế kia dần có chút suy kiệt, phía trên mười người đột nhiên đồng thời đứng lên, hai cái chân chợt đá vào ghế rồi hiển nhiên toàn lực vận công hướng về phía Tạ Đan Quỳnh bên này lần nữa gia tốc bay vụt đến!
Mười người này hiển nhiên cũng là nhất đẳng cao thủ, sau một toàn lực vận công này cơ hồ ở trong chớp mắt đã vượt qua toàn bộ chiến trường
rơi xuống trong đại doanh của Tạ Đan Quỳnh.
Từ trên trời giáng xuống!
Đi trước một người bạch y, sắc mặt ôn hòa, hun hun nho nhã, vóc người cao to, diện mục anh tuấn, vươn người mà đứng thật sự là tiêu sái chí
cực.
Nhất là người nào cũng chững chạc dũng cảm, khí độ tựa hồ toàn bộ
thiên hạ đã tại trong lòng bàn tay hắn, chắc chắc vạn phần làm thật
khiến cho người ta chấn kinh.
Thấy tình thể trước mắt Tạ Đan Quỳnh lúc này sớm đã chấn kinh không biết nói gì, đứng ở nơi đó cả người cũng run rẩy lên.
Trong mắt cơ hồ xông ra lệ nóng!
Nhìn Tạ Đan Quỳnh kích động không thôi, Bạch y nhân kia từ trong một
mảnh bụi mù chậm rãi đi ra, ôn văn nhĩ nhã cười cười nói: “Tạ Đan Quỳnh, ta tới rồi.”
Tạ Đan Quỳnh thanh âm cơ hồ run rẩy, quả thực có chút không dám tin
tưởng việc trước mắt nói: “Mạc Thiên Cơ! Thật sự là ngươi hả?!”
Mạc Thiên Cơ trên mặt cũng xẹt qua một trận kích động nhưng hắn vân
mạnh mẽ chế trụ phần được sự kích động mỉm cười nói: “Huynh đệ đang
chiến đấu hăng hái không ngừng, Mạc Thiên Cơ ta sao có thể không đến
tương trợ một tay chứ? Ha hả... Mới tới cũng không có lẽ vật gì tốt, ta
định sẽ cho ngươi xem một trận lửa khói, hảo hảo xem xét đi!”
Vừa nói, hai tay nhẹ nhàng vỗ!
Phía ngoài nm ngàn trượng, trên bầu trời, trên đại doanh của Nguyên
Thiên Hạn chiếc tàu cao tốc đang hạ xuống kia đột nhiên lại một lần gia
tăng tốc độ!
Oanh!
Nó hung hãn, không chút hoa giả đập vào trên mặt đất!
Tàu cao tốc sức này sức nặng không dưới trăm vạn cân. Chớ nói chỉ là ở bên trong Mạc Thiên Cơ còn có vật gì khác.
Cứ như vậy hung hãn nện xuống tạo thành tiếng động trực tiếp chính là địa chấn, thiên băng địa liệt!
Phụ cận nơi Tàu cao tốc sa xuống từng đám binh sĩ đều bị cổ lực lượng cường đại dị thường này chấn động hai chân bắn lên khỏi mặt đất, ngà
trái ngã phải bay đi ra ngoài, có ít người đứng gần quá thì chính là
thất khiếu chảy máu, còn có nhiều người tu vi kém thì trực tiếp ngã tại
chỗ!
Biển cố này thực sự quá bất ngờ, ngay cả Tạ Đan Quỳnh bên này, tất cả cũng rõ ràng cảm thấy dưới chân mãnh liệt chấn động! Phụ cận rất nhiều
đá tăng nặng mấy trăm cân cũng tùy theo chợt nhảy bắn lên. Có thể thấy
được lần chấn động này kịch liệt như thế nào.
Nhưng, Tạ Đan Quỳnh có chút không giải thích được: Chẳng lẽ Mạc Thiên Cơ hao tổn tâm cơ làm ra một lần này chỉ là muốn đè chết mấy người như
vậy sao? Vậy thì cũng hết sức lãng phí một chiếc tàu cao tốc rồi, lãng
phí như vậy mà hiệu quả thì thật sự không ra gì.
Nhìn Tạ Đan Quỳnh ánh mắt tràn đầy nghi vấn Mạc Thiên Cơ nhàn nhạt
cười, lông mày chọn một chút rồi ngay sau đó chậm rãi giơ hai ngón trò
bưng kín lỗ tai của mình, trong miệng nhẹ giọng cười nói: “Hiện tại màn
biểu diên pháo hoa mới bắt đầu, oanh!”
Tạ Đan Quỳnh sắc mặt thay đổi, rống to nói: “Mọi người hết thảy che lỗ tai lại, tất cả nắm ta úp sấp trên mặt đất”
Tạ Đan Quỳnh vừa nói xong, một đám binh sĩ dường như còn không kịp
phản ứng thì đã nghe thấy được một tiếng nổ chân chân chính chính kinh
thiên động địa!
Chiếc tàu cao tốc kia đột nhiên phát ra một trận Sí Liệt bạch quang rồi vụ nổ lên!
Giờ khắc này, cả thế giới cũng bởi vì vụ nổ này mà hoàn toàn mất đi màu sắc.
Thiên địa biến sắc!
Chỉ thấy đầy trời là thân thể con người, còn có vô số phần còn lại của
Chân tay đã bị cụt, còn có rất nhiều bộ phận biến thành khói bụi!
Một đóa mây hình nấm khổng lồ ngang trời dựng lên, lượn lờ bay lên,
cuồn^cuộn dựng lên, càng lúc càng lớn, tịch quyển khắp phía chân trời.
Cho dù là lấy tu vi của Tạ Đan Quỳnh và cách xa như vậy mà vẫn cảm
giác được một trận cuồng mành chấn động, trái tim cấp tốc nhảy lên, hai
chân bắn lên khỏi mặt đất, ngay sau đó lỗ tai ù đặc cái gì cũng nghe
không được, cuối cùng là đặt mông ngồi bệt trên mặt đất!
Hai quân đại doanh vượt qua 90% đều bị chấn sụp!!
Phụ cận, hơn ba mươi tòa núi cao đồng thời phát sinh núi lở, loạn thạch xuyên vân, vô số đá vụn bay thẳng lên không trung.
Đại doanh bên Nguyên Thiên Hạn vốn mênh mông cuồn cuộn trùng điệp
chừng mấy ngàn dặm mà sau trận oanh tạc này lại trở nên hoàng tàn khắp
nơi, thê thảm không nỡ nhìn. Dưới vụ nổ này có khoảng hai trăm vạn nhân
mã bị trận nổ này biến thành khói bụi.
Số may mắn còn sống sót không cao nhiều, đây là những người ở khá xa.
Vụ nổ kinh thiên như thế xảy ra ở giữa quân doanh dày đặc người đột ngột nổ bung, khống chế nhiều người mới là quái sự đây...
Qua chốc lát sau, dư ba vụ nỗ dần dần kết thúc, nhưng giờ khắc này
thiên địa buồn địa thảm, ngay cả Tạ Đan Quỳnh cũng có chút nhìn không
được...
Vụ nổ này quả nhiên là quá độc ác!
Giữa không trung, khoảng cách của Y Lạc Nguyệt đến chỗ vụ nổ tương
đối gần, giờ phút này sớm không biết đã bị sóng xung kích của vụ nổ hất
bay tới nơi đâu rồi. Về phần Mặc Vân Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn, thân ở
trong trung tâm vụ nổ, ngay cả thực lực cao thâm như hắn thật cũng không biết sẽ biến thành hình dáng ra sao.
Mộc Thiên Lan cũng bởi vì trận nổ chưa từng có này mà úp sấp trên mặt đất, hai cái lỗ tai giống như bị sấm đánh vậy. Hắn coi như là xui xẻo,
đang ở trong chiến cục, làm gương cho binh sĩ, đầu tàu gương mâu, xông
lên phía trước nhất nên bị vụ nổ chính diện liên lụy, bất ngờ không đề
phòng, bị mưa đá tò phía trên té xuống. Suýt nữa té bán thân bất toại,
cuối cùng do thực lực của hắn cao thâm nên không có bị bán thân bất
toại, bất quá lỗ tai tạm thời không nghe được thì vẫn là khó tránh khỏi.
Mộc Thiên Lan nhe răng nhếch miệng bò dậy, chỉ thấy chung quanh người người há to miệng hống khiếu cái gì đó nhưng trong lỗ tai chỉ thấy ong
ong, cái gì cũng nghe không được, Mộc Thiên Lan không khỏi kêu to nói:
“Đây là chuyên gì xảy ra? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyên gì
đã xảy ra hay không, đây là cái tình huống gì?!”
Nhưng nói ra khỏi miệng hắn mới phát hiện ra, dường như ngay cả mình nói ra cái gì nhưng mình lại một chữ cũng không nghe thấy.
Mấy trong phạm vi ngàn dặm, tất cả mọi người đều ôm lỗ tai lớn tiếng
mắng, nhưng mỗi người cũng chỉ cảm thấy thế giới này một mảnh không
tiếng động, rất yên tĩnh, cái gì cũng nghe không được, cũng chỉ thấy
trong lỗ tai thanh âm ong ong ong ong ong ong không dứt mà thôi...
Tạ Đan Quỳnh khá hơn một chút, hiện tại đã miễn cưỡng khôi phục như
cũ, hắn từ trên mặt đất bò dậy vặn vẹo lên mặt hỏi nói: “Ta nói, đây là
chuyên gì xảy ra?”
Mạc Thiên Cơ bạch y bông bềnh, nụ cười ôn hòa nói: “Cũng không có gì
lớn, phàm là tàu cao tốc bản thân đều có chức năng tự bạo, chỉ bất quá
bị ta hơi chút cải tạo mà thôi”
“Hơi chút cải tạo? Thật sự là hơi chút cải tạo sao?!” Tạ Đan Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thật ra thì ngay cả cải tạo cũng không tính là, ta chẳng qua là chất thêm lên bảy trăm vạn cân thuốc nổ thôi, như thế mà thôi. Đúng, còn thả
Thêm một chút độc dược, khói độc các loại không có gì to lớn cả."
Mạc Thiên Cơ hơi hợt nói: “Đây là phần lễ vật thứ nhất của ta, trận pháo hoa này có đẹp không?!”
Bảy trăm vạn cân thuốc nổ!
Pháo hoa?!
Tạ Đan Quỳnh há to miệng, chỉ cảm thấy trái tim của mình vào giờ khắc này bị một câu nói kia đả kích thành phấn toái. Nhìn Mạc Thiên Cơ hơi
hợt, thờ ơ mà Tạ Đan Quỳnh đột nhiên cảm giác cả người vô lực.
Cái gì là ác nhân? Cái gì là độc nhân? Ta cũng thấy được rồi?
Sau này nếu ai còn dám nói ta hung ác, ta liền liều mạng với hắn. Ta
cùng Mạc Thiên Cơ so sánh với nhau, ta chính là một tiểu thiểu niên
thuần khiết thiện lương a
Bốn phía, cạnh Tạ Đan Quỳnh những cao thủ kia lúc này cũng khôi phục
lại thính giác, tự nhiên cũng nghe được lời Mạc Thiên Cơ nói. Ai nấy há
to miệng, ngây ngô nhìn thanh niên ôn văn nhĩ nhã, anh tuấn tiêu sái
trước mặt này mà ai nấy cảm thấy trong lòng như có trăm vạn câu đíu mịa
mày chạy chôm gào thét, qua lại chà đạp.
Ông trời của ta!...
Trừ mấy chữ kia ra, chúng tướng đã hoàn toàn không có ý gì khác, mảy may ý nghĩ khác cũng không có!
Tên thanh niên thoạt nhìn rõ ràng là vừa anh tuấn vừa tiêu sái, cả
người lộ ra vẻ ôn nhu đôn hậu rốt cuộc là dạng quái vật gì đây a?
Vụ nổ tản đi, thiên địa mặc dù vẫn tự động lay động không dứt nhưng
cũng đã không hề tạo thành thương tổn đối với cao thâm võ giả nữa...
Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: “Tạ Đan Quỳnh, ta tặng ngươi một phần đại
lê như vậy, ngươi cũng không mời ta đi vào ngồi một chút sao?”
Tạ Đan Quỳnh lúc này mới ngốc đầu từ trong ngẩn ngơ tỉnh lại, luôn
miệng nói: “Nga, nga, nga ——” nhưng ngay sau đó mới phục hồi tinh thần
lại, trợn to hai mắt, chửi ầm lên nói: “Con mẹ nó! Mạc Thiên Cơ, con mẹ
nó, ngươi làm ngón này cũng phải nói trước với ta một tiếng chứ? Hiện
tại ngươi bảo lão tử mời ngươi ngồi một chút ở chỗ nào?”
Soái trưởng của Tạ Đan Quỳnh do vụ nổ vừa rồi mà không thể may mắn thoát khỏi, đã sớm biến thành một mảnh phế tích.
Mạc Thiên Cơ ha hả mỉm cười, một bộ ta không đúng, ta thật xin lỗi
nói: “Cái này... Cũng thật không có nghĩ đến, xin lỗi xin lỗi, tha lỗi
tha lỗi a.”
Nhưng nhìn sắc mặt hắn thì nào có nửa điểm hối lỗi đâu?