Thanh âm ùng ùng càng ngày càng to... Đại quân của Vũ Trì Trì thật sự bỏ chạy!
Tạ Đan Quỳnh nhìn cảnh trước mắt phát sinh, nhìn đại quân vây quanh minh như thủy triều bỏ chạy thì cũng u mê.
Đây rốt cuộc là chuyên gì xảy ra đây?
Chẳng lẽ...
Trái tim Tạ Đan Quỳnh đột nhiên điên cuồng nhảy lên: Chẳng lẽ là có
viện quân đến? Hơn nữa còn là đại quy mô viện quân? Số lượng nhiều đến
mức ngay cả Vũ Trì Trì cũng phải bận tâm, e sợ gặp phải hai mặt giáp
công?!
Nhưng, đây cũng là ở địa giới Mặc Vân Thiên, mình nơi nào còn có được viện quân lớn như vậy?
Lại qua một hồi lâu. Thanh âm ùng ùng từ xa đến gần, từ mơ hồ đến có thể nghe được rõ ràng rồi đến chấn động đại địa!
Một cây đại kỳ đón gió pháp phới từ trong rừng cây rậm rạp, từ 1 khúc quanh sơn đạo đột nhiên vọt ra!
Phía trên có một cái chữ lớn “Mộc”, rõ ràng bày ra!
Đại quân như thủy triều lần nữa xuất hiện, nhưng đã không phải là đại quân của Vũ Trì Trì.
Một đội nhân mã như cánh nhạn tách ra hai bên, ở giữa có một người
phóng ngựa ra, người này râu dài tung bay, mặt mũi võ vàng, hai đầu lông mày nhíu lại buồn bã.
Là Mộc Thiên Lan!
Ở vào thời khắc mấu chốt nhất, đại quân của Mộc Thiên Lan rốt cục đã đến cùng Tạ Đan Quỳnh hội hợp một chỗ!
Nguy cơ lớn nhất rốt cục đã đi qua!
Theo Mộc Thiên Lan nhất phương cường thế đến, Vũ Trì Trì đại quân rốt cục toàn quân lui bước.
Trước khi được Nguyên Thiên Hạn phái viện binh tới trợ giúp, Vũ Trì
Trì tuyệt đối không có đảm lượng cùng Mộc Thiên Lan chính diện đối
kháng! Tối trọng yếu là tại kinh đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại
có thể khiến cho Mộc Thiên Lan toàn diện phản bội, đối với cải này Vũ
Trì Trì không biết gì cả!
Trong quân đội lực ảnh hưởng và hiệu triệu lực của Mộc Thiên Lan thật sự là đạt đến một cái trình độ nghe rợn cả người!
Đoạn đường này xuôi nam, dọc theo đường đi thu nạp được tới số lượng
ngàn vạn binh mã! Mấy cái chừ này đã chiếm tới một phần mười binh lực
của Mặc Vân Thiên rồi!
Đây là do có quá nhiều người cũng chưa biết chân tướng sự tình; Tin
tưởng theo thời gian, khi biết được tin tức đồng đạo sẽ càng ngày càng
đến nhiều!
Khi Tạ Đan Quỳnh nguy cấp nhất, Mộc Thiên Lan suất quân kịp thời chạy tới, hai phe nhân mã nguyên vốn không có khả năng liên hợp nay lại lần
nữa hội sư.
Hoặc là cũng là bởi vì trước kia vốn là khác nhau, 2 bên đều cho rằng không thể nào lại đến cùng nhau được, hai phe nhân thủ hôm nay lại thật sự đi lại với nhau nên hai bên cũng sinh ra một loại cảm giác lúng
túng.
Sau khi thu thập chiến trường, hai bên cao tầng tập trung cùng nhau rồi tiến vào nghị sự đại điện của Tạ Đan Quỳnh.
Vô luận như thế nào, chuyên này cũng là phi thường cần thiết, cho dù
từ đáy lòng lúng túng như thế nào thì việc này nhất định phải tiến hành.
Nhất là... Mộc Thiên Lan lần này hiệp ngàn vạn đại quân mãnh liệt
đến, phía Tạ Đan Quỳnh mặc dù là phe yếu thế nhưng vẫn chiến đấu hăng
hái cho tới bây giờ, việc xác định hai bên chính và phụ có thể nói là
mục đích quan trọng trước mắt. Phải mau sớm xác định!
Ban ngày không có hai mặt trời, nước không có hai vua; Mà quân cũng không có hai soái!
Nếu không, cho dù tạm thời vững vàng, ngày sau cũng nhất định sẽ phát sinh nội loạn, tuyệt không có khả năng tránh khỏi.
Lần này Vương Đao suất lĩnh thủ hạ và người tổng phụ trách tổ chức
tình báo của Mạc Thiên Cơ tại Mặc Vân Thiên đi theo Tạ Đan Quỳnh tiến
vào đại điện.
“Ta cho là, Mộc soái đức cao vọng trọng, nếu muốn được việc, nhất
định phải do Mộc soái tự mình đi ra ngoài chủ trì đại cục mới được!”
“Huống chi, lần này nếu không phải Mộc soái cường thế đến, chỉ sợ Thiên Binh Các hôm nay đã sớm không tồn tại nữa.”
“Nói thể là lầm to rồi! Tạ khôi thủ suất lĩnh mọi người đẫm máu chiến đấu hăng hái, mấy phen gian khổ dưới mới tạo dựng được cục diện hôm
nay. Mộc soái mới tới, còn chưa hiểu rõ cục diện, nếu tùy tiện chung quy dẫn toàn bộ nhân mã thì chỉ sợ khó bề phục tùng kẻ dưới. Tiểu đệ cho
là, vẫn nên do Tạ khôi thủ chủ trì đại cục mới thỏa đáng, ngày đó Trảm
Mộng quân cũng không phải là quân bản bộ của Tạ khôi thủ mà hôm nay còn
không phải là đối với Tạ khôi thủ vui lòng phục tùng sao!”
“Chính xác, Tạ khôi thủ mới là người phù hợp!”
Đúng như dự đoán. Tổng cộng chưa nói được mấy câu, hai bên bộ hạ đã
vì chuyện này mà náo thành một đoàn, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.
Vừa lúc bắt đầu hai bên đại để còn có thể mặt hàm mỉm cười để ý cố gắng, càng về sau lại dần dần trợn mắt vỗ bàn nhìn nhau.
Tạ Đan Quỳnh cùng Mộc Thiên Lan hai người còn chưa kịp nói chuyện thì không khí trong đại điện đã hết sức căng thẳng, cơ hồ sẽ phải đánh nhau rồi.
“Tạ khôi thủ, đối với cục diện trên mặt này, ý của ngài là?” Mộc Thiên Lan trên mặt hàm chứa thần bí nụ cười nói.
Tạ Đan Quỳnh mỉm cười nói: “Tạ mỗ cũng trước hết muốn được nghe Mộc soái ngài tính toán như thế nào đã.”
Mộc Thiên Lan ha ha cười một tiếng, nói: “Bản thân ta như thế nào
cũng không sao cả, chỉ là ta có chút lo lắng, cục diện này hôm nay chỉ
bằng vào mặt mũi của Tạ khôi thủ ngươi thì chỉ sợ chưa chắc đã có thể
trấn an được.”
Hất phương Thiên Binh Các của Tạ Đan Quỳnh mọi người nghe vậy thì nhất thời trong lòng căng thẳng.
Ý tứ của Mộc Thiên Lan vô cùng rõ ràng: Hắn, muốn định đoạt. Chẳng qua là không biết Tạ khôi thủ sẽ nói như thế nào mà thôi?
Nếu Tạ khôi thủ liền ngay lập tức lui nhường một bước, như vậy công
lao của nhóm người mình từ trước đến nay cũng coi như là không làm nên
chuyên gì, vu sự vô bổ.
Người bên Mộc Thiên Lan nghe vậy thì cũng là tinh thần chấn động, ánh mắt sáng quắc nhìn Tạ Đan Quỳnh, nhìn xem hắn ứng đối như thế nào.
Tạ Đan Quỳnh hé miệng cười một tiếng, nói: “Ta làm sao cũng không
biết chuyên giành chính quyền định giang sơn lại còn phải dùng đến mặt
mũi nữa? Cái chúng ta dùng luôn luôn là quả đấm đó?!”
Những lời này đối chọi gay gắt ý vị mười phần.
Hàm nghĩa rõ ràng sáng tỏ: Mặc dù ngươi ở đây, tại thời khắc tối hậu
thay đổi thể cục nhưng ta tuyệt sẽ không dễ dàng giao ra đại quyền trong tay!
Nhìn hai người ngôn từ đối chọi gay gắt, kì thực trong lòng 2 bên cũng rất có chút ít bất đắc dĩ.
Mộc Thiên Lan đức cao vọng trọng là không giả nhưng Tạ Đan Quỳnh hôm nay khí hậu đã thành!
Mộc Thiên Lan nếu tùy tiện nhượng xuất đại vị, thủ hạ ngàn vạn binh
mã quả quyết sẽ không đáp ứng, chúng ta đi theo ngươi, là xem trọng Mộc
Thiên Lan ngươi chứ không nhìn đến Tạ Đan Quỳnh kia. Mà Tạ Đan Quỳnh nếu là thối lui một bước này, đám thủ hạ một đường đâm máu chém giết đến
bây giờ mặc dù ngoài miệng không nói thì từ đáy lòng cũng khó tránh khỏi có không phục.
Vạn nhất hai nhà vì vậy mà nổi lên mâu thuẫn, như vậy chính là việc lớn không tốt rồi. Cho nên hai người cũng sẽ không lui.
“Mộc soái, trừ lão Đại ta ra, Tạ mỗ ta cả đời này, tất nhiên sẽ không ở dưới bất luận kẻ nào! Giờ phút này ngay cả là Mộc soái đích thân tới
cũng không có thể ngoại lệ!” Tạ Đan Quỳnh ôn nhu cười, nhưng trong lời
nói biểu lộ ra thái độ cũng là một bước cũng không nhường!
Nơi này có thể không riêng gì mình, nơi này còn có người của Sở lão đại, có người của Mạc Thiên Cơ!
Mình ở nơi này là đại biểu cho Cửu Kiếp huynh đệ, không phải là một mình mình!
Cửu huynh đệ, từ trước đến giờ không cúi đầu! Ta thành thật không thể để mất mặt mũi của các huynh đệ được!
Mộc Thiên Lan sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, chậm rãi nói: “Chẳng
lẽ, lấy danh vọng lão phu trăm vạn năm tích lũy, lấy tu vi đỉnh Thánh
Nhân tầng thứ, trăm vạn năm kinh nghiệm chủ trì đại quân, tất cả lại
không đủ để cho Tạ khôi thủ hơi lui một bước sao?”
Tạ Đan Quỳnh mỉm cười nói: “Dạ, Mộc soái nói những điều này đều là
chuyên thực bất quá, Mộc soái; Điểm thứ nhất ta muốn phản bác ngài chính là...
“Ngài mặc dù có tu vi cao cấp Thánh Nhân đỉnh tầng thứ, tại hạ mặc
cảm nhưng... Ta dưới mắt cũng có Thánh Nhân sơ cấp đỉnh trình độ. Một
tiết này mặc dù so sánh với ngài yếu hơn rất nhiều... Nhưng, ta hôm nay
mới hai mươi sáu tuổi.”
Tạ Đan Quỳnh ngẩng đầu, ánh mắt như nước mùa xuân, cũng là hùng hổ
dọa người nói: “Ta đây vô danh tiểu tốt tu luyện tới Thánh Nhân sơ cấp
đỉnh, cho dù tính cả thời gian ở trong bụng mẹ, tính toán đâu ra đấy
cũng là chẳng qua là tu luyện được hai mươi sáu năm mà thôi... Mộc soái
ngài tu luyện tới hôm nay... Dùng bao nhiêu thời gian rồi? Khi ngài hai
mươi sáu tuổi đã có được bao nhiêu thực lực rồi đây?!”
Mộc Thiên Lan nhất thời quẫn bách, nhất thời không phản bác được!
Phía sau Tạ Đan Quỳnh, người Thiên Binh Các mọi người cơ hồ muốn chợt cười ra khỏi miệng.
Tạ Đan Quỳnh nói những lời này thật sự là rất sắc bén, dĩ nhiên, cũng rất quỷ quái!
Đúng vậy a, ngài quyền cao chức trọng, ngài tu vi cao cường; Đó là
không giả, nhưng ngài có những thứ này là do sử dụng mấy trăm vạn năm
thời gian mới tích lũy ra được hết thảy; Mà ta chỉ dùng hơn hai mươi năm thời gian đã có được cơ nghiệp trên mặt!
Nhưng là... Ngài ở vào lúc như ta đây thì đã có tu vi gì đây? Cái căn cơ gì đây?!
“Điểm này, ta thật sự tự hỏi không bằng ngươi, nguyện xin nghe cái lý do thứ hai, có thứ nhất, nói vậy có cái thứ hai chứ?!” Mộc Thiên Lan
phất tay ngăn lại chúng tướng phía sau đang xao động, ngược lại có thêm
hứng thú cười cười hỏi.
"Thứ hai chính là, Mộc soái mặc dù Binh hùng Thể lớn, nhưng thế cục
trước mặt lại là phi thường đột nhiên làm ra hành động binh biến. Mặc dù là bởi vì thiên ma ma nghiệt, chuyện có nguyên nhân, chuyện ứng với
hành động, việc nhân đức không nhường ai nhưng nếu Mộc soái tự thân làm
nhân vật chủ đạo của khởi nghĩa quân thì lại chỉ sợ có chút không thỏa
đáng, khó tránh khỏi để người mượn cớ...
Tạ Đan Quỳnh cười cười, không có đem lời nói hết ra.
Mộc Thiên Lan gật đầu, nói: “Điểm này xác thực không sai, mặc dù
Nguyên Thiên Hạn là thiên ma ma nghiệt nhưng ta thủy chung làm vi thần
của hắn thời gian không ngắn, nếu nay là ta cầm đầu khởi nghĩa tất nhiên sẽ bị người lấy đó làm văn, nói ra ta là vì quyền thế, muốn tiến thêm
một bước nên mới làm loạn làm phản... Một tiết này quả thật là không thể không đề phòng, không thể không phòng.”
Phía sau Mộc Thiên Lan chúng tướng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hiểu rõ thì là một trận chán nản.
Chính xác, một tiết này quả nhiên là vấn đề lớn, tất nhiên sẽ là trọng điểm để đối phương sử dụng dư luận công kích vào.
Phòng miệng người thật khó. Đó là điều khó lòng phòng bị, đến lúc đó
điểm dư luận này mà thành thì lực hiệu triệu của Mộc Thiên Lan tất nhiên sẽ gặp phải tính đả kích hủy diệt.
“Rồi hãy nói cái thứ ba chính là Mộc soái ở Thiên Đình người quen quá nhiều, binh pháp chiến thuật của Mộc soái bị người biết không ít, ở
trên phương diện này lại là không thể tránh khỏi yếu thế, vô luận ngươi
đa mưu túc trí, mưu tính sâu xa như thế nào thì đã sớm tạo thành quy
luật cố định rồi, quyết khó có thể thoát khỏi tính toán của hữu tâm
nhân.”
Tạ Đan Quỳnh nhàn nhạt cười nói:
“Thứ tư, chính là ta trừ lực lượng dưới mắt còn có vô tận ngoại viện; Chẳng qua là chuyên này chưa có thể nói cho Mộc soái nghe được, Mộc
soái thủ hạ cố nhiên có ngàn vạn mà củng đã là cực hạn rồi, như cây
không có rể, hữu hạn chi nguyên mà thôi.”
"Thứ năm, chuyên chiến Thiên Ma chính là đại sự của Cửu Trọng Thiên
Khuyết chứ không phải là chuyện nhà của Mặc Vân Thiên!" Tạ Đan Quỳnh
cười nói: “Mộc soái trước đây chỉ suy nghĩ đến báo thù rửa nhục, không
khỏi hạn hẹp...
“Thứ sáu, ta trẻ tuổi, thủ đoạn của ta, người Mặc Vân Thiên đã được
lĩnh giáo cũng không nhiều; Mỗi lần có thể có được sự bất ngờ, đó cũng
là trọng yếu.”
Tạ Đan Quỳnh mỉm cười nói: “Còn có một điều cuối cùng, coi như là lý
do riêng đi, chính là Tạ Đan Quỳnh ta quyết định sẽ không cam lòng khuất cư nhân hạ! Lại nói, điểm này mới là 1 cái lý do tối trọng yếu!”