Nhất thiên chi chủ, nhất là ở Cửu trọng thiên
Khuyết là nơi quyền đầu lớn chính là đạo lý lớn này, ngay cả là người
khoan dung độ lượng như thế nào, lòng rộng lớn như thế nào cũng kiêng kỳ nhất là thần tử có năng lực thay thể được mình, thậm chí thần tử không
cần có cái tâm này, phàm là chỉ cần có năng lực như thế thì chính là đã
phải chết rồi!
'Hễ có chuyên là một tay trông coi'; Cái này liền chẳng khác gì là
nói Mộc Thiên Lan một tay che trời, chuyên quyền độc đoán; Mà 'Thiên Đế
đại nhân đối với ngươi cũng có chút nể trọng1, còn lại là rất rõ ràng
nói ngươi đã công cao chấn chủ, Thiên Đế quả thực cũng không thể bỏ được ngươi!
“Về phần tu vi của ngươi so với Thiên Đế cũng không thua kém là mấy”
lại càng là cậu nguyền rủa ác độc nhất: Mộc Thiên Lan ngươi hoàn toàn có năng lực soán vị!
Tin tưởng vô luận bất kỳ một vị đế vương nào nghe được những lời này cũng sẽ không thể thờ ơ.
Chớ đừng nói chỉ là Nguyên Thiên Hạn vốn cũng đã bởi vì chuyện của
Nguyên Thù Đồ cùng Mộng Vô Nhai mà đối với Mộc Thiên Lan đã rất không
hài lòng, giờ phút này nghe được mấy câu tưới dầu lên lửa này thì trong
lòng lửa giận chỉ có càng tăng lên!
“Thị phi khúc trực đã trong sáng, không cần phải cải cọ nữa.” Nguyên Thiên Hạn lạnh lùn nói: “Mộc soái”
Mộc Thiên Lan mặc dù là đang nín một bụng tức giận nhưng Nguyên Thiên Hạn hiện tại lập trường đã rõ, biện mình nữa cũng vô ích nên đành cũng
chỉ có thể khom người lĩnh mệnh, nói: “Mời Thiên Đế bệ hạ ra chỉ thị.”
“Trẫm cho là, Trảm Mộng quân do Mộng Vô Nhai sở suất không cần tiếp
tục tồn tại nữa, có thể dẹp đi.” Nguyên Thiên Hạn thản nhiên nói.
“Bệ hạ, cái này... Trăm triệu lần không được a!” Mộc Thiên Lan nghe vậy thì quá sợ hãi nói.
Trảm Mộng quân vốn do Mộng Vô Nhai dốc lòng kinh doanh, quan binh
trên dưới đồng tâm, có thể nói là tinh nhuệ quân trong Mặc Vân Thiên
quân đội„ hơn nữa số lượng khổng lồ, toàn quân trên dưới có khoảng năm
mươi vạn người!
Đây là một chi quân đội mà bất luận kẻ nào, bất kỳ thế lực nào cũng không có thể coi thường.
Tại sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Mộc Thiên Lan mặc dù biết rõ càng nói càng thêm đắc tội với Nguyên
Thiên Hạn, nhưng chuyên này đang khẩn yếu nên vẫn hết sức khuyên nhủ!
Nguyên Thiên Hạn cũng là vẻ mặt giọng nói mỉa mai nói: “Ngay cả chủ
soái cũng phản bội, còn cần giữ lại một chi bộ đội này làm gì? Có phải
là chờ khi tên phản nghịch Mộng Vô Nhai kia trở về, cả chi quân đội này
đi qua đầu hàng hết sao!”
“Bệ hạ anh minh. Hiểu biết chính xác, lời nói sắc bén!” Vũ Trì Trì ở một bên lớn tiếng cố vũ nói.
“Bệ hạ, chuyên này kính xin nghĩ lại...” Mộc Thiên Lan trên mặt thống khổ co rút một chút nói.
“Không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết!” Nguyên Thiên Hạn phất tay một cái, như chém đinh chặt sắt quyết định chuyện này.
“Ngoài ra, Trảm Mộng quân sau khi giải tán thì toàn bộ sĩ binh, quan
quân trong biên chế phải quản lý chặt! Mỗi người cũng phải kiểm tra
thường xuyên.” Nguyên Thiên Hạn lãnh khốc nói: “Một khi phát hiện ra có
cái gì không đúng, lập tức trảm quyết, diệt sạch hết thảy tai họa ngầm
có thể phát sinh!”
“Về phần biên chế còn trống do Trảm Mộng quân bị triệt tiêu...” Nói
đến 3 chữ 'Trảm Mộng quân1, trên mặt Nguyên Thiên Hạn khó có thể che dấu được sự chán ghét nói: “Liền tùy Vũ tri Trì bổ sung vào. Mộc soái ngày
gần đây không rõ chi tiết, thân lực thân vi cũng mệt nhọc rồi, mấy
chuyên này Mộc soái cũng không cần quan tâm nữa.”
Mộc Thiên Lan trong lòng than thở.
Chuyên này đã định án, bên mình bị tước nhược đi một chi chủ lực Trảm Mộng quân, mà Vũ Trì Trì bên kia thì tăng thêm một chi năm mươi vạn
quân đội tinh nhuệ, ý nghĩ của Thiên Đế bệ hạ đã rất rõ ràng rồi.
Vũ Trì Trì hưng phấn vạn phần lớn tiếng lĩnh mệnh.
“Ngoài ra, lập tức hạ lệnh, toàn lực tập nã gia quyến Mộng Vô Nhai ở
Mặc Vân Thiên, còn có nữa, gia quyến nhưng ai đi theo Mộng Vô Nhai phản
bội, tất cả cũng truy bắt về, nhóm người này cũng không ít, nếu là vạn
nhất hiệp đồng làm loạn thi chưa chắc đã không thể tạo thành tổn thất!”
Nguyên Thiên Hạn trầm trầm nói mà trong mắt xẹt qua một luồng sát
Vũ Trì Trì cau mày, nói: “Bệ hạ, Mộng Vô Nhai phản bội, cố nhiên tội
là không thể tha thứ nhưng gia quyến của hắn cùng với thủ hạ chưa chắc
đã có lòng mưu nghịch; Hơn nữa những người này, ai nấy cũng có tu vi
không tầm thường, sau này có lẽ có thể có chỗ dùng...”
Mộc Thiên Lan khóe mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Trì Trì, giận đến cả người phát run.
Những lời này, ngoài mặt có vẻ như là cầu tình mà trên thực tế cũng
là nhắc nhở Mặc Vân Thiên Đế, chưa chắc có lòng mưu nghịch dĩ nhiên cũng có thể sẽ có lòng phản nghịch, gia quyến của Mộng Vô Nhai không phải là kẻ tầm thường, tu vi tương đối bất tục, nếu đã phải nhổ cỏ thì nhổ tận
gốc, tiêu trừ tai họa ngầm, chỉ sợ còn nên quyết tuyệt một điểm vẫn
hơn...
Quả nhiên, Nguyên Thiên Hạn trong mắt sát cơ càng đậm, quả quyết nói: “Phản nghịch chi tội, tội không thể tha, tru di cửu tộc. Tất cả đám
nhân viên liên quan cũng giết không tha!”
Mộc Thiên Lan chỉ cảm giác được trong lòng mình giống như bị nghìn
cân đại chùy gõ một cái, trong lúc giật mình có một loại cảm giác kim
tinh loạn mạo.
Khó khăn nỗ lực mở miệng nói: “Bệ hạ... Bọn họ căn bản là không biết nội tình và cũng là con dân Mặc Vân chúng ta... Bệ hạ!”
Nguyên Thiên Hạn hừ một tiếng nói: “Trẫm ý đã quyết, không cần vô vị nhiều lời!”
Bịch!
Mộc Thiên Lan quỳ ở trên mặt đất, đầu đập đất nói: “Bệ hạ, kính xin
ngài ngàn vạn lần thu hồi mệnh lệnh đã ban ra; Thần nguyện ý lấy tánh
mạng ra đảm bảo, bọn họ đều không có lòng làm phản, kính xin bệ hạ mở
một góc lưới, hạ thủ lưu tình...”
Đây là lần đầu trong 30 vạn năm qua Mộc Thiên Lan quỳ lạy Nguyên
Thiên Hạn. Mắt thấy tỉnh cảnh này, Nguyên Thiên Hạn rõ ràng là do dự
Một chút.
“Bệ hạ, thần cũng nguyện ý lấy tánh mạng ra đảm bảo bọn họ tuyệt
không có ý làm phản, Mộc soái cũng nói có lý...” Vũ Trì Trì nói: “Nếu
như bọn hắn tương lai uổng ân nghĩa của bệ hạ, làm phản thì thần lúc đó
sẽ đại nghĩa diệt thân, tuyệt sẽ không bị bọn họ ảnh hưởng mà thông đồng làm bậy...”
Tương lai bọn họ nếu là phản bội, nói không chừng Mộc Thiên Lan cũng đi theo làm phản, đây mới là chân ý của Vũ Trì Trì!
Mộc Thiên Lan chỉ cảm thấy khí huyết công tâm, hắn chợt nhảy lên,
hung hãn một cái tát đánh vào trên mặt Vũ tri Trì nói: “Khẩu Phật tâm xà vô sỉ tiểu nhân! Bỏ đá xuống giếng, ngươi là một kẻ xấu xa ác độc!”
“Ba” một tiếng, Vũ Trì Trì từ trên ghế rơi xuống, trong miệng máu
tươi cuồng phun mà miệng vẫn kinh hô nói: “Mộc Thiên Lan, ngươi lại dám ở trước mặt bệ hạ công khai hành hung, ngươi...”
Mộc Thiên Lan vọt qua, hai mắt huyết hồng, sát cơ lành lạnh nói: “Ta
hôm nay muốn trừ đi tên tiểu nhân hèn hạ, cho Mặc Vân Thiên một mảnh
thanh thiên!”
Song trước mắt thoáng một cái, Nguyên Thiên Hạn đã lạnh lùng muốn
dạng đứng ở trước mặt Mộc Thiên Lan thản nhiên nói: “Mộc soái, ngươi
muốn làm gì?”
Giờ này khắc này nghe một câu lạnh lùng 'Mộc soái1, Mộc Thiên Lan
giống như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, Mộc Thiên Lan đột nhiên cảm giác cả người vô lực lảo đảo rút lui một bước, nói: “Thần... Có tội!”
Nguyên Thiên Hạn ánh mắt híp mắt lại, bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu
rồi nói: “Đã có Mộc soái và Vũ soái đồng thời đứng ra bảo đảm, Bổn để
tạm thời tha cho bọn hắn, bất quá... Tội chết có thể miễn, tội sống khó
tha, mọi người toàn số nhốt vào Thiên Lao!”
“Tạ ơn ân điển của bệ hạ.” Mộc Thiên Lan ảm nhiên cúi đầu nói.
“Vũ Trì Trì, ngươi mới vừa rồi ưng thuận hứa hẹn, hứa hẹn đại nghĩa
diệt thân, Trẫm giao trách nhiệm ngươi giám thị Thiên Lao, phải đem tất
cả phản đồ không thiểu một người tập nã quy án, phàm là có kẻ nào lọt
lưới, Bổn đế trị ngươi tội bỏ bê nhiệm vụ!” Nguyên Thiên Hạn lạnh lùng
nói.
“Dạ, thần tuân lệnh!” Vũ Trì Trì lớn tiếng đáp ứng nói: “Xin bệ hạ
yên tâm, thần tất sẽ làm hết phận sự, không bị bất luận kẻ nào ảnh
hưởng, sẽ không oan uổng cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một tên
phản đồ nào, nếu có sai sót, tùy ý bệ hạ trọng phạt!”
Mộc Thiên Lan chợt nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh như băng, Vũ Trì Trì môi lời đều như châm vào mình hắn, chuyên này mình không còn có cơ hội nhúng tay vào rồi...
Trảm Mộng quân tướng sĩ cùng người nhà bọn hắn tất nhiên sẽ rơi vào tay Vũ Trì Trì, nơi nào còn có thể có được kết quả gì tốt?
Mộc Thiên Lan từ trong tâm không tin Mộng Vô Nhai phản bội, nhưng
hiện tại Mộng Vô Nhai bị Vũ Trì Trì hâm hại đã trở thành phản nghịch,
điểm này đã định luận, hơn nữa còn bị Nguyên Thiên Hạn định án rồi.
Những người khác cũng giống nhau.
BỊ bắt vào trong thiên lao do Vũ Trì Trì trực tiếp quản chế, kết quả không thể nghi ngờ càng thêm thê thảm.
Có lẽ, Thiên Đế bệ hạ là đang cảnh cáo mình sao?
Nếu không đột nhiên, Mặc Vân Thiên tự có quan viên chịu trách nhiệm
chấp chưởng Hình Luật, cần gì phải dùng một vị binh mã thiên hạ phó
Nguyên soái đi quản lý một cái Thiên Lao nho nhỏ. Ngay cả bên trong có
tù phạm quan trọng như thế nào nhưng... Cũng không cần thiết như vậy...
Có thể là trải qua chuyện này, Vũ Trì Trì quyền hạn sẽ lớn kinh người mà mình từ từ bị Thiên Đế bệ hạ ghẻ lạnh, 1 đám hảo huynh đệ lúc trước ở bên cạnh mình mỗi người cũng sẽ gặp tao ương.
Mà mình, hiện tại lại chỉ có thể thối lui.
Nếu mình 1 khi bị kích giận, có cái động tác gì, như vậy một đám hảo huynh đệ sẽ gặp tai hoạ ngập đầu!
Mộc Thiên Lan thậm chí cũng không biết mình đã thối lui khỏi Mặc Vân
Thiên hoàng cung như thế nào, Mộc Thiên Lan thất hồn lạc phách ngửa mặt
hướng thiên, hai mắt nhắm nghiền, chỉ cảm thấy tâm như đã chết.
Vô Nhai... Ta mặc dù đã hết sức quay vẫn, nhưng không làm nên chuyên
gì. Đến đây ta cũng chỉ có thể hết sức bảo toàn một nhóm gia quyến thôi, về phần bảo vệ toàn bộ thì không đủ sức rồi.
Hơn nữa, ngay cả một phần nhỏ này cũng chưa chắc đã có thể... Bảo vệ được toàn bộ!
Mộc Thiên Lan trong lòng kịch liệt đau nhói. Trong lúc bất chợt, một
mảnh lạnh như băng rơi ở trên mặt rồi ngay sau đó chính là từng mảnh
băng lạnh thấm cốt rơi xuống.
Phương xa, có một đứa bé con hoan hô nói: “Tuyết rơi nữa... Tuyết rơi nữa rồi...”
Mộc Thiên Lan bất kỳ đột nhiên mở mắt, chỉ thấy giữa không trung có vô số bông tuyết bay xuống.
“Năm nay tuyết tựa hồ so sánh với năm trước còn rơi sớm hơn một
chút...” Mộc Thiên Lan xào xạc đứng ở trong tuyết lầm bẩm, không biết là có ý tứ gì nói một câu.
Ngoài cung, quân đội chúng tướng đang chờ chực rối rít tiến lên đón hỏi: “Mộc soái, tình huống thể nào?”
“Mộc soái, bệ hạ nói như thế nào?”
“Mộc soái, lão Mộng bên kia như thế nào? Bệ hạ chịu mở một mặt lưới sao?”
Mộc Thiên Lan ngửa mặt lên trời thở dài, không nói một lời, cất bước đi trong đầy trời tuyết bay, vẻ mặt xào xạc.
Phía sau chúng tướng hai mặt nhìn nhau, ai nấy sắc mặt tất cả cũng
trong nháy mắt chìm xuống tràn đầy thất vọng, có một người lại khóc ra
thành tiếng.
Mọi người mặc dù từ trên mặt Mộc Thiên Lan nhìn không ra bất kỳ kết
quả gì, trên mặt của hắn cái gì cũng không có, nói cái gì cũng cũng
không có nói nhưng cái này đã nói rõ: Mộng Vô Nhai là tên phản đồ, đây
là điều đã định, không thể thay đổi.