“Bản thân nguyên khí tu vi cố nhiên là thực lực,
đao kiếm cũng là thực lực, nhưng thật ra còn có một cái tối trọng yếu,
thứ thực lực này thường thường mới là mấu chốt có thể ảnh hưởng tới hầu
hết các chiến cuộc.”
“Đó chính là tư tưởng và trí khôn. Đây cũng là một phần thực lực! Hơn nữa còn là bộ phận tối trọng yếu nữa!”
Cẩn thận lập lại mấy câu nói đó, tất cả mọi người đều có chút hiểu được.
Yêu Hoàng Thiên Thệ Ước Tư chủ nhân sau khi đáp lời Yêu Ninh Ninh thì liền lập tức rời đi.
Vị đại lão này cũng là người có quyền cao chức trọng, Thệ Ước Tư lại
càng độc lập với phía chính phủ Yêu Hoàng Thiên, là 1 đặc thù bộ phận,
dõi mắt cả Yêu Hoàng Thiên, trừ Yêu Hậu ra, những người khác không có
mấy ai có thể khu sử điều động vị đại lão này. Lần này cũng chính là do
Yêu Ninh Ninh vị tử gia điện hạ này tự mình lên tiếng hỏi thăm, đổi lại
là người khác muốn hỏi thăm, không nói trước là có thể hỏi thăm được hay không, không chừng còn bị chụp mũ thăm dò “Thiên thề” cơ mật nữa.
Chẳng qua là khi hắn lúc gần đi lại ngoài ý muốn khi nghe nói đến
việc Yêu Ninh Ninh đã đem “Tinh Túc Đoạt hồn Dịch” cho Sở Dương phục
dụng, ánh mắt hắn sáng choang và nói ra một câu rất ngoài dự liệu của
mọi người là: “Trị giá! Quá đáng giá!”
Là 1 người theo dõi toàn bộ quá trình chiến đấu của Sở Dương, tin
tưởng là không ai có thể hiểu rõ hơn hắn về tiềm lực sâu cạn của Sở
Dương: Lấy một Thiên nhân đỉnh có thể làm một cái Thánh Nhân trung cấp
mãnh nhân sụp đổ, là một kinh khủng tồn tại cỡ nào chứ, không nghi ngờ
chút nào đó chính là một chuyện tuyệt đối làm người ta rung động và ngạc nhiên.
Nếu như nói phần chiến tích của Sở Dương vẫn có chút mơ hồ, không
phải là rất cụ thể vậy thì có thể lấy ví dụ khác dễ hiểu hơn, tu vi của
Sở Dương cùng Vũ Trì Trì nếu ở Cửu Trọng Thiên đại lục thì tương đương
với một chí Tôn nhất phẩm tu vi đột nhiên bộc phát, sau một vòng kịch
chiến giết chết Trữ Thiên Nhai!
Không cần hoài nghi, thật là thực lực sai biệt chính là lớn như vậy.
Cho nên tất cả ai nghe được cái kết quả này đều sẽ rung động như vậy!
Bất kể Sở Dương ở trong chiến đấu sử dụng thủ đoạn gì, những thủ đoạn này có hèn hạ vô sỉ hay không, nhưng không thể phủ nhận được là: Đây
chính là chiến tranh! Nơi này vốn là nơi mọi người sử dụng hết thảy âm
mưu quỷ kể. Vẫn là câu nói kia, nếu không cần thì chờ chết đi
Nhưng còn có một chút chuyên tuyệt đối không thể phủ nhận được chính
là: Trừ Sở Dương ra, dõi mắt cổ kim chiến tích, trong thiên hạ không có
được bất kỳ một Thiên nhân đỉnh nào có thể đánh bại được một Thánh Nhân
trung cấp cao thủ!
Người như vậy tiền đồ ở nơi đâu? Đó là chuyện còn cần hỏi sao?
Người giống như Sở Dương mà thật sự đã chết đi, đoán chừng là cao thủ khắp thiên hạ cũng sẽ đều vô trán kêu may mắn vì đã bớt đi một người đủ để uy hiếp đến mình; Nhưng nếu là còn sống thì ảnh hưởng lại càng lớn
hơn nữa!
Tối thiểu, nếu ngươi cùng người như vậy trước tiên kết làm bằng hữu
hay người đã từng có ân hay viện thủ cho hắn. Chẳng khác nào có một cái
bùa hộ mệnh vĩnh cửu: Người này nếu có thể vì thuộc hạ của mình mà cam
nguyện độc thân mạo hiểm không màng khó khăn, vì huynh đệ của mình có
thể không để ý đến sinh tử, vì bằng hữu của mình có thể làm hết thảy, vì một cái nhìn hợp nhãn với người, coi như là người đã từng là địch nhân
là Mộng Vô Nhai mà cũng có thể lấy thân ra đánh cuộc. Sinh tử đánh giết!
Thử hỏi, một khi người này đạt đến Thánh Nhân tầng thứ, như vậy trong thiên hạ ai dám động đến bằng hữu của hắn nữa? Tin tưởng một khi nhúc
nhích vậy thì cũng thật sự là cuộc sống hàng ngày khó an a!
Yêu Ninh Ninh đầu tư vào người như vậy thật sự là quá đáng giá.
Nếu nói bỏ được bỏ được, có bỏ mới có được, nếu không người ta tại
sao là người thừa kể duy nhất của Yêu Hoàng Thiên đây! Quá thật là tinh
mắt!
Trong nháy mắt này Thệ ước Tư chủ nhân quả thực có chút sùng kính Yêu Ninh Ninh thái tử điện hạ, xem ra trong dĩ vãng những cái tin đồn kia
hoặc là vớ vẩn hoặc là từ sự khinh nhờn, hay hoặc giả là hữu tâm nhân đố kỵ nói xấu. Người tinh mắt như vậy, có đại khí phách như vậy làm sao có thể không chịu nổi như trong truyền thuyết đây!
Thệ Ước Tư chủ nhân đi thật sự là quá nhanh, ý nghĩ của hắn hoàn toàn bị suy nghĩ của hắn che dấu!
Yêu Ninh Ninh căn bản không biết, hơn chưa từng nghĩ đến vị Thệ Ước
Tư chủ nhân này lại có nghĩ như vậy, lời nói đàng hoàng, lúc trước khi
hắn lấy ra Tinh Túc Đoạt hồn Dịch, căn bản cũng không có suy nghĩ ‘Đầu
tư’ gì cả. Hoàn toàn chính là vì thấy thuận mắt, muốn kết giao bằng hữu
thôi, không bỏ được bằng hữu của mình chết đi, như thế mà
Thôi.
Yêu Ninh Ninh cùng Đàm Đàm sở dĩ có thể trở thành bằng hữu, trừ cơ
duyên xảo hợp ra còn có một điểm tương tự rất trọng yếu, đó là hai người đều có một viên xích tử chân tâm không rành thế sự!
Cho nên này hai gia hỏa này mới vừa thấy mặt đã như là nhìn thấy bạn vậy...
Thế gian hai chữ duyên pháp cho tới bây giờ không người nào có thể nói cho rõ được!
Vũ Trì Trì bên kia hôm nay đã suất lĩnh Mặc Vân Thiên nhân thủ toàn bộ bỏ chạy.
Tin tức kia một khi được xác định, mọi người trong nháy mắt hoàn toàn thả lỏng tâm.
Không chỉ có Trảm Mộng quân mà ngay cả đám Bạch Vũ Thần cũng rối rít cảm giác được một tảng đá lớn từ trong lòng rơi đi.
Bất kể sau khi Vũ Trì Trì trở về có nói như thế nào, có nói cái gì đó nhưng áp lực đến từ Mặc Vân Thiên bên kia tạm thời mà nói là hoàn toàn
không có.
Mà cái kết quả này, nói cho cùng còn không phải toàn dựa vào trận tử chiến của Sở Dương!
Đối với một điểm này tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ.
Nếu như không có Sở Dương, lúc trước vạn dặm đuổi giết làm sao có thể chạy ra tìm được đường sống? Nếu như không có Sở Dương đoạn đường kinh
khủng này có kéo dài đến bao giờ, đến hiện tại nơi nào có thể cùng Vũ
Trì Trì ngay mặt đàm phán nói điều kiện kia chứ?
Vượt qua mười tám vạn dặm đường bị đuổi giết, lúc nào cũng nguy cơ
trùng trùng, chính là toàn bộ dựa vào Sở Dương, từ chỗ tất cả đều là tử
vong tìm kiếm được một ít tuyển sinh cơ...
Cứ như vậy sinh sôi xông tới đây.
Hồi tưởng lại đoạn đường gian khổ này, mọi người đều cảm giác được
như vừa qua 1 cơn ác mộng hoang đường vậy! Tức thì bây giờ mà quay lại
ngày đó thì ai nấy cũng muốn toát mồ hôi lạnh.
Thật sự là có thể tạm thời qua được một đoạn thời gian đã?
Thoáng cái được thư giãn, người người cũng có một loại cảm giác không thật, thậm chí còn có chút nhớ nhung... Đoạn đường này thật sự là không biết là đã đi như thế nào mà tới được đây, nếu không phải là có Sở
Dương ở đây, có hắn ổn định lòng tin của mọi người thì sợ ràng mọi người hiện tại căn bản không cần người ta tới bắt mà đã sớm hỏng mất rồi?
Mộng Vô Nhai vào giữa đêm rốt cục đã tỉnh lại, làm cho Trảm Mộng quân trên dưới cũng là một trận mừng rỡ.
Sau khi nghe nói về chuyên của Sở Dương, Mộng Vô Nhai thật lâu không
nói gì, cũng không tính toán nói gì sau này chẳng qua là thở dài một
hơi.
Từ nay về sau, bọn người mình cũng đã trở thành người có nhà mà về không được, tứ hải phiêu linh khách...
Vũ Trì Trì lần này sát vũ mà về, sau khi trở về nếu không đem lỗi toàn bộ đổ cho Mộng Vô Nhai thì đó mới là kỳ quặc quái gở.
Ngày đó mình cùng Trảm Mộng quân lấy danh nghĩa đuổi bắt phản nghịch
đặt chân đến Đông Hoàng Thiên, hôm nay đám người mình đã trở thành phản
nghịch, thể sự vô thường, Càn Khôn khó lường, nhân tâm bất đắc dĩ, sáng
sao biết được chuyên buổi chiều!
Dưới mắt cũng chỉ có đi một bước nhìn một bước.
Mộng Vô Nhai sau khi tỉnh lại, bất kể là thần thái sắc mặt ánh mắt
đều như là ở trong một sát na già yếu đi mấy ngàn năm; Da mặt vốn là
bằng phẳng bóng loáng cơ hồ trong một đêm đã xuất hiện chi chít nếp
nhăn. Mái tóc vốn là đen như mực trong một đêm đã thành hoa râm.
Đối mặt với biến hóa này, mọi người trong tâm đều thổn thức không dứt vì biết rõ tâm tỉnh của hắn, nhưng cũng không một người nào đi khuyên
giải, không phải là không ai nghĩ đến việc đi khuyên giải mà là thật sự
không có lập trường, cũng thiểu sót ngôn từ khuyên giải nên thật sự
không biết nên khuyên giải như thế nào.
Mộng Vô Nhai cả đời thần phục Mặc Vân Thiên, không hai lòng, cả đời
vào sanh ra tử, trung thành cảnh cảnh, nhưng vào thời khắc cuối cùng bị
kẻ xấu mưu hại mà thành kẻ phản nghịch. Từ đó tín ngưỡng cả đời nhân
sinh bị sụp đổ, mục tiêu phấn đấu cả đời đột nhiên hóa thành hư vô.
Bạn biến thành địch nhân! Ai có thể chịu được?
Trưa ngày thứ ba, đoàn người đi xe ngựa, đi trên đường cũng rất là thoải mái nhàn nhã.
Nhưng phàm là người bị thương thì nhất luật phải ngồi ở trên xe ngựa, bất quá cần nằm chỉ có hai người: Sở Dương và Mộng Vô Nhai.
Đoạn đường này đi dễ dàng hơn nhiều, căn bản không cần lo lắng địch
tập kích cái gì, so với lúc trước sợ bóng sợ gió trông gà hoá cuốc thần
hồn nát thần tính vân vân thì giờ phút này quả thực chính là Thiên Đường nhàn nhã đi chơi.
Chẳng qua là tất cả mọi người hết sức lo lắng cho Sở Dương nên thật sự là cười khổng nổi.
Sở Dương kể từ khi sau khi bị thương, mặc dù ngoài ý muốn chiếm được
Tinh Túc Đoạt hồn Dịch bảo toàn tánh mạng cho tới ổn định thương thế
nhưng vẫn bị vây trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Sở Nhạc Nhi cùng Đàm
Đàm cực nhọc ngày đêm hầu hạ chiểu cố, đám người Yêu Ninh Ninh cũng liên tục đến thăm.
Lần đả thương này thật sự là quá nặng, Tinh Túc Đoạt hồn Dịch mặc dù
có hiệu quả, có thể bảo vệ tánh mạng không ngại, nhưng cuối cùng vẫn
không có hiệu quả như Cửu Trọng Đan là hoàn hồn kéo dài tánh mạng, tái
tạo sinh tử Nhục Bạch cốt, dựng sào thấy bóng thần hiệu...
Đợi đến buổi trưa lúc ăn cơm, Sở Nhạc Nhi mặt ủ mày chau, đầy mặt
thần sắc lo lắng, mấy ngày qua rồi cả người nàng cũng tiều tụy đi rất
nhiều.
“Vị đại ca này thật là...” Sở Nhạc Nhi oán giận nói: “Nhiều Cửu Trọng Đan như vậy sao tất cả đều cho đi chứ... Bản thân mình cũng không còn
lưu lại một điểm nào, hiện tại lại đảo ngược, rõ ràng là chỉ cần có một
viên đan dược là có thể ổn hết, nay lại cứ hôn mê bất tỉnh như vậy...”
Đàm Đàm cũng than thở nói: “Tính tình của hắn ngươi còn không biết
sao? Có cái gì tốt mà không phân mọi người chứ? Ngươi có từng thấy tự
hắn hưởng cái gì sao... Lúc này oán giận có ích lợi gì, hiện tại vấn đề
là làm sao tìm được một chút thiên tài địa bảo thích hợp, mau làm cho sư huynh tỉnh lại mới là đứng đắn.”
Sở Nhạc Nhi mặt ủ mày chau nói: “Đạo lý này người nào mà không hiểu
được, nhưng Yêu Ninh Ninh Thái Tử hai ngày này đều mệt như chó chết đi
đến tìm thiên tài địa bảo mà cũng không được, hắn đã dốc hết toàn lực đi tìm kiếm rồi, chúng ta ngay cả có lòng mà cũng không thể ra sức...”
Đột nhiên thanh âm bất mãn của Yêu Ninh Ninh truyền tới nói: “Uy, ta
nói Nhạc Nhi muội muội, người anh tuấn tiêu sái như Ninh Ninh ca ta lúc
nào mà mệt mỏi như chó chết chứ? Mỹ nữ nói chuyện phải có chút lương tâm chứ, ta thủy chung là tinh thần căng đầy, tinh thần toả sáng!”
Sở Nhạc Nhi bĩu môi khinh thường nói: “Cũng không biết là người nào mỗi một ngày đều đòi người đến đấm chân