- Nhưng tổng thể thực lực mà nói, vẫn là bên Vũ Trì Trì chiếm được ưu thế. Sở Dương bên này xếp thứ hai, mà bên Mộng Vô
Nhai nhân số nhiều nhất nhưng bây giờ thực lực là yếu nhất.
Sở Dương vung tay lên nói:
- Đi! Trước tiên đem Mộng tướng quân cứu về, ta không muốn hắn chết như vậy.
Sở Nhạc Nhi nhìn chung quanh một chút, dường như không ai nguyện ý
làm việc này, không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay đem Mộng Vô
Nhai lúc này huyết nhục mơ hồ nhẹ nhàng ôm trở lại; Một điểm đại lực khí cũng không dám sử dụng. Nhạc Nhi nhìn ra, thân thể này thật giống như
là chỉ cần hơi động nhẹ vào là có thể tan rã ra.
Đối diện vị Thánh Nhân kia cơ hồ tức lệch lỗ mũi nói:
- Sở Dương, ngươi rốt cuộc có còn lập trường hay không? Mộng Vô Nhai
lúc trước truy sát các ngươi mười ba ngàn dặm đường, hơn nữa giết nhiều
người các ngươi như vậy, chuyện cho tới bây giờ ngươi lại còn cứu hắn?
Điều này chẳng phải là làm cho thủ hạ của ngươi thất vọng và đau khổ
sao?
Người này nói chuyện cũng rất biết cách tìm nhược điểm; Nhìn thấy Sở
Dương sau khi phân phó, đám người Bạch Vũ Thần lại không ai nghe lệnh
thì liền bắt đầu tiến hành khích bác ly gián.
Đám người Bạch Vũ Thần thì trên mặt lại lộ ra vẻ giễu cợt. Bọn họ sở
dĩ bất động tuyệt đối không bởi vì thất vọng hay đau khổ. Cừu hận thì
có, dù sao lúc trước đã chết nhiều chiến hữu như vậy nhưng giờ khắc này, Mộng Vô Nhai cùng tao ngộ của bọn họ lúc trước cơ hồ giống nhau, cūng
là bị một người, một đạo mệnh lệnh dồn đến mức không nhà để về, tâm ý
đang là đồng bệnh tương liên.
Giờ khắc này, trong lòng đám Bạch Vũ Thần duy nhất chỉ cảm thấy cảm
giác thỏ tử hồ bi mà thôi. Từ tao ngộ của đám người Mộng Vô Nhai mà nghĩ tới tao ngộ của bản thân mà từ đáy lòng vô hạn đồng tình.
Về phần chuyện sinh tử, tất cả mọi người đều có lập trường riêng của
mình, hận là có, thậm chí sẽ không quên, nhưng nói đến thù thì bây giờ
chưa nói tới. Trên chiến trường là ngươi chết ta sống, đâu có nhiều đạo
lý để nói đâu?
Sở Dương nhàn nhạt cười cười nói:
- Ta làm việc như thế nào tựa hồ còn chưa tới phiên các hạ quan tâm;
Ngươi là cái thá gì? Đối với quyết định của ta lại quơ tay múa chân như
vậy, bản thân ngươi cảm giác ngươi có tư cách này sao?
Người nọ giận tím mặt nói:
- Sở Dương, ngươi chớ có cho là ngươi đã chiếm được thượng phong!
Trong mắt của ta, ngươi còn kém xa lắm! Gã đất chó cảnh không chịu nổi
một kích!
Sở Dương hé mắt nói:
- Phải không vậy? Ta làm sao lại không thấy như các hạ nói đây? Ngươi là do sư nương dạy dỗ ra sao? Chẳng lẽ là pháo miệng vô địch trong
truyền thuyết?!
Nghe được Sở Dương nói năng có khí phách, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để khiêu khích trắng trợn, phía đối diện tất cả Thánh Nhân cao thủ
đều giận tím mặt.
Tiểu bối vô tri, bốc phét không biết ngượng!
[ truyen cua tui đốt net ]
Sở Dương ở trong mắt bọn hắn, mặc dù có chút vận đạo, có chút kỳ thuật,
có chút thủ đoạn nhỏ nhưng nói cho cùng thủy chung vẫn là một tiểu nhân
vật, hoặc là nói còn là một con con kiến hôi, chỉ như thế mà thôi.
Mặc dù con kiến hôi này đã từng giết chết Mặc Vân Thiên Cửu thái tử
Nguyên Thù Đồ, trận tru diệt kia chấn động một thời nhưng căn cứ điều
tra thì trận tru diệt kia căn bản là do Sở Dương lấy sinh mệnh bí thuật
mà giết chết. Cái đó cùng bản thân thực lực của Sở Dương không có quan
hệ gì, sau khi hắn sử dụng tánh mạng bí thuật mà khống chế là do có
người cứu. Cũng không phải là do bản thân hắn có thể tự cứu, lui một vạn bước nữa mà nói. Sở Dương ngày đó với tràng sát lục kia, ngay cả Thánh
Nhân tầng thứ siêu cường giả tự hỏi cũng chưa chắc đã làm không được.
Hôm nay, nhìn thấy Sở Dương thái độ như thế, trước mặt cường giả nói
ẩu nói tả thì không khỏi làm cho cả đám đều là lửa giận vạn trượng,
không cách nào nhịn được!
Vị Thánh Nhân cao thủ kia lạnh lùng nói:
- Sở Dương tiểu bối, nếu còn muốn sống lâu một chút thì khi nói
chuyện phải lưu ý một điểm, ngươi nên nhớ không phải là người nào cũng
có thể đắc tội được đâu!
- Bản thân ta còn chưa biết người nào ta không thể đắc tội được, các
hạ nói như vậy chẳng lẽ là nói ngươi so sánh với Mặc Vân Thiên Đế
-Nguyên Thiên Hạn còn khó chọc hơn sao. Ít nhất là Nguyên Thiên Hạn ta
đã chọc vào, hơn nữa ngay cả con của hắn cùng đã giết. Hơn nữa dưới mắt
còn sống được rất tốt, không đúng sao, hẳn là so với trước còn khá hơn,
ta phát hiện ra ta gần đây thực lực tiến cảnh vượt xa lúc trước, thật là vui vẻ!
Sở Dương thản nhiên nói:
- Nếu ngươi tự hỏi còn không bằng Nguyên Thiên Hạn thì khi nói chuyện không ngại nên suy nghĩ nhiều hơn một chút, cân nhắc nhiều hơn một ít
thì là có thể sống được lâu dài hơn chút ít.
Vị Thánh Nhân cao thủ này nghe vậy thì trong nháy mắt giận dữ, cũng
không cách nào áp chế được nữa. Vốn là đang tức giận, vừa nghe được câu
này, nếu nói chủ nhục mà thần chết thì Sở Dương cùng đã nói đến mức này, hắn sao còn có thể nhẫn nại được nữa nên tung người tiến lên muốn xuất
thủ.
“Chậm đã.”
Vũ Trì Trì quát to một tiếng, dùng sức ép Kiếp Nạn Thần hồn rồi vừa giằng co vừa đi tới giữa ba bên nhân mã.
Vũ Trì Trì nếu có thể trở thành nhân vật mà Mặc Vân Thiên quân đội
đều biết, như vậy kiến thức tự nhiên không phải là người bình thường có
thể sánh bằng, hắn hôm nay đã sớm đem sự nguy hiểm của Sở Dương tăng lên tới mức vượt qua Mộng Vô Nhai rồi.
Không từ mà biệt, một người có thể tùy ý khu sử một Thánh Nhân cấp
bậc là “Kiếp Nạn Thần hồn”, người đó há có phải là kẻ đầu đường xó chợ
sao?
Hiện tại Mộng Vô Nhai bên kia thế lực đã thực sự suy thoái, hơn nữa
Mộng Vô Nhai có lẽ tính mạng đã như đèn trước gió, nếu không có người
viện thủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn dư lại mấy trăm tàn binh bại tướng kia, coi như là mình bị Kiếp Nạn Thần hồn cuốn lấy, chỉ cần
Sở Dương không vào thời khắc vi diệu này nhúng tay vào, bộ hạ của mình
thu thập tuyệt đối là chuyện mấy phút đồng hồ mà thôi!
- Không biết Vũ phó soái lại có điều gì chỉ giáo đây?
Sở Dương cười lạnh hỏi.
Vũ Trì Trì nhẹ nhàng hít một hơi nói:
- Sở Dương, dưới mắt chuyện này chính là chuyện nội bộ Mặc Vân Thiên
chúng ta, ngươi cūng là người có thân phận, tội gì phải nhúng tay vào
trong đó?
Sở Dương cười lên nói:
- Vũ phó soái quá đề cao Sở mỗ rồi, không ngờ Sở mỗ ở trong mắt Vù
phó soái đã trở thành người có thân phận rồi! Thật là vinh hạnh, nếu Vũ
phó soái đã nói như thế, về tình về lý, Sở mỗ cũng không nên nhúng tay
vào...
Vũ Trì Trì nghe vậy mừng rỡ, trong lòng âm thầm nghn, Sở Dương này
rốt cuộc trẻ tuổi, bất quá một vài câu nói là có thể giải quyết được,
không ngoài như vậy thôi!
Rồi lại nghe Sở Dương nói tiếp nói:
- Chỉ là nếu ta không nhúng tay vào, xin hỏi phó soái sau khi chuyện này xử lý hoàn tất sẽ bỏ qua cho ta sao?
Vũ Trì Trì nụ cười trong nháy mắt đông lại ở trên mặt, mặc nhiên im lặng. Bỏ qua sao?
Về tình về lý, vô luận như thế nào, cũng là không thể nào bỏ qua cho Sở Dương được.
Sở Dương, vốn chính mục tiêu bọn họ lần này lặn lội đường xa theo đuổi! Làm sao có thể bỏ qua cho?
- Sở Dương, thù hận giữa Mặc Vân Thiên chúng ta cùng ngươi chính là
nhân mạng đại thù; Bất quá bây giờ là lúc Mặc Vân Thiên ta bình nội
loạn, giang hồ tự có quy tắc. Thiên Khuyết tự có điều luật; Mời ngươi
tạm thời tránh đi! Bổn soái ở chỗ này cảm tạ hậu ý!
A!
Sở Dương lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Phó soái thật là có tài ăn nói, không hổ là cấp trên của vị mới vừa rồi là pháo miệng vô địch, càng hơn đâu chỉ một bậc! Chẳng qua là mấy
câu như vậy mà muốn đuổi được Sở mỗ đi sao, phó soái quá tin vào công
lực của pháo miệng của mình đó, vẫn cảm thấy Sở mỗ trẻ người non dạ có
thể tùy ý lừa dối sao?
Nụ cười của hắn lạnh hơn nói:
- Nếu hai bên đã sớm nhất định không chết không thôi, ta còn quản
ngươi cái gì dọn dẹp nội loạn? Ngươi càng có nội loạn đối với ta mà nói
lại càng có lợi, các ngươi đã nội loạn, tốt. Đây đối với ta mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở, ta vì sao phải tránh? Cảm tạ hậu ý? Hậu ý
dầy như vậy ta cấp không nổi đâu, cho không ai cảm kích, còn bị người ta cười là ngu ngốc!
Vũ Trì Trì cau mày, vẻ mặt càng lạnh lẽo. Hắn giờ phút này đã sáng tỏ. Sở Dương đã quyết tâm muốn nhúng tay vào chuyện này rồi.
- Lui lại vạn bước mà nói, Mộng Vô Nhai lúc trước mặc dù vẫn đuổi
giết ta nhưng Sở mỗ bình sanh khâm phục chính là thiết huyết hán tử.
Sở Dương ngạo nghễ ngẩng đầu nói:
- Nếu Mộng Vô Nhai lúc truy sát ta bị ta giết; Đó là do hắn đáng
chết. Nhưng, một vị anh hùng như vậy lại bị các ngươi làm cho oan khuất
như vậy, ta xem không vừa mất đi!
Sở Dương nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mộng Vô Nhai huyết nhục mơ hồ, trong mắt là một mảnh ngạo nghễ nói:
- Mộng Vô Nhai cùng ta cũng có huyết cừu nhưng, ta thà rằng... Thà
ràng Mộng tướng quân là chết ở trong tay ta hoặc là... Chết khi chống
lại thiên ma trên chiến trường chứ cũng không nên biệt khuất chết ở chỗ
này.
- Chết trong chính trị đấu tranh, thành làm một con tốt hy sinh.
Sở Dương khi nói những lời này đầy khí phách.
Tám trăm tên Trảm Mộng quân may mắn còn sống sót lại có người lên tiếng khóc nức nở.
Sở Dương nói cực kỳ đàng hoàng. Lại càng hết sức thành tâm thành ý,
tuyệt đối không phải là đang thu mua nhân tâm nhưng chính là bởi vì như
thế mới làm cho đám nhiệt huyết hán tử này trong lòng thật sự cảm động.
Bọn họ hoặc là tự có tin điều của mình, cũng sẽ không bị Sở Dương họp nhất, nhưng, bọn họ càng thêm không hy vọng, huynh đệ của mình, người
mình tôn kính cứ như vậy bị hy sinh, cứ như vậy bị oan khuất tới chết,
bị chết khuất nhục như thế, hơn nữa còn bởi vì bị mưu hại mà vĩnh viễn
không thể rửa sạch tội phản nghịch.
Vũ Trì Trì quay đầu nhìn đám người mình bên kia, sau đó lại nhìn đám
Sở Dương bên kia, trong lòng nhanh chóng cân nhắc một chút mà cho ra một cái kết luận.
Về cao đoan thực lực, bên mình, tính cả mình ở bên trong có năm tên
Thánh Nhân tầng thứ cường giả, mình lại càng đã đạt đến Thánh Nhân trung cấp!
Mà đối phương có Kiếp Nạn Thần hồn, Yêu Tộc Hoàng Tộc hai Đại Thánh
Nhân cường giả, ngoài ra còn có Sở Dương thực lực bí hiểm, thoạt nhìn
thật giống như chỉ là Thiên nhân đỉnh tầng thứ nhưng thực lực tuyệt đối
không thể bỏ qua, chưa chắc đã không bằng Thánh Nhân cường giả, về phần
người khác, mặc dù thực lực không tầm thường, nhưng còn chưa đủ ảnh
hưởng đến chiến cuộc!
Đơn thuần phân tích như vậy, bên mình hơi chiếm được thượng phong
nhưng là hơi chút xíu mà thôi, khó nói có thể được là tất thắng!
Nếu hiện tại triển khai đại chiến, như vậy lạc quan nhất là thắng
nhưng phe mình số có thể sống được, bao gồm cả mình ở bên trong cũng
chưa chắc đã có thể vượt qua ba người.
Nếu thua, sợ rằng nhiều nhất cũng chỉ có mình có thể chạy trối chết
được mà thôi. Những người khác tuyệt đối đều sẽ chết ở chỗ này!
Kết quả như thế, vô luận là loại nào, cho dù là loại tốt nhất, coi
như là đám Sở Dương cùng Mộng Vô Nhai toàn bộ chết đi đối với Vũ Trì Trì mà nói, cũng là cái được không bù đắp đủ cái mất, bởi vì bây giờ hắn
còn có thể đứng vững được là do trong trận doanh Vũ Trì Trì có một lực
lượng tuyệt đối trung thành với mình.
Nếu những người này chết hết, đối với Vũ Trì Trì là sự đả kích rất
lớn, tuyệt đối nếu so với việc Mộc soái mất đi Mộng Vô Nhai thì sự đả
kích này còn thảm trọng hơn nhiều.
Coi như là Sở Dương cùng Mộng Vô Nhai phải chết thì Vũ Trì Trì tự
giác cũng chịu không nổi tổn thất như vậy. Nhưng Sở Dương hiện tại hiển
nhiên đã quyết tâm muốn chặn ngang rồi. Việc này cũng có chút khó làm,
tiến thối lưỡng nan đây.