Trảm Mộng quân lần lượt bi phẫn biệt khuất mà ngã
xuống. Một tướng sĩ phi thân lên, không để ý đến đối diện đao kiếm giống như mưa to rơi ở trên người mình, liều mạng ôm lấy một vị Thiên nhân
cấp cao thủ rồi hoàn toàn không để ý tàn bạo há miệng táp tới.
- Muốn chết!
Vị Thiên nhân cấp cao thủ này quát lạnh một tiếng, rồi liên tiếp trên dưới một trăm chưởng đánh vào người tướng sĩ kia nhưng hắn vẫn liều
chết không tha, gắt gao ôm lấy đối phương, mặc dù cả lồng ngực đã bị
đánh cho huyết nhục bay tán loạn, trước sau trông rõ nhưng vẫn không
chịu buông tay, bên cạnh mấy vị Trảm Mộng quân khác người người nhân
kiếm hợp nhất, ngự kiếm đến.
Trước là đâm thủng người chiến hữu mình, sau đó mới cả người mang
kiếm đụng vào vị Thiên nhân cao thủ kia, trong phút chốc người này mới
vừa rồi còn uy phong bát diện, diễu võ dương oai trong nháy mắt đã biến
thành một con nhím hình người. Hắn liều mạng điên cuồng hét lên, đem tên quân sĩ đeo ở trên người mình nhất nhất đánh gục, rồi phí công muốn đem ngũ tạng nhét trở vào trong bụng giãy dụa cầu sinh nhưng lại bị tên còn lại đánh trúng.
Hắn kêu thảm rồi rốt cục ngã xuống, đi đời nhà ma.
Tình hình chiến đấu này so với cả chiến cuộc bất quá chỉ là một góc
của băng sơn tựa như hạt gạo mà so với mặt trăng vậy, trận chiến này mức độ thảm thiết quả nhiên đã đến mức gay cấn.
Sở Dương đang điều tức chữa thương thấy vậy mà tâm thần chấn động,
hơn nữa khi nghe được Mộng Vô Nhai nói một câu kia thì trong lúc bất
chợt trong lòng không khỏi vừa động.
“Ta hận! Ta hận ta vì sao không sớm hạ quyết tâm, thoát khỏi quân đội đi chiến Thiên Ma! Quản chỉ là chết ở trong tay Thiên Ma, so sánh với
kết cục hôm nay còn vinh quang hơn vạn phần!”
Đó là Mộng Vô Nhai điên cuồng hét lên, cũng là tiếng lòng giờ phút
này. Sở Dương ánh mắt ngưng định, tâm niệm không khỏi nhất chuyển.
Kiếp Nạn Thần hồn lần nữa vô thanh vô tức bay ra, cẩn thận tiến vào
trong vòng chiến mà tham lam nuốt lấy tinh thuần tử linh khí, vừa vô
thanh vô tức mãnh liệt hạ sát thủ.
Có siêu cường cao thủ mà lực chiến đấu vẫn đầy đủ này gia nhập, rồi
lại lấy phương thức đánh lén tham chiến, đám cao thủ vây công Mộng Vô
Nhai cùng Trảm Mộng quân trong nháy mắt không giải thích được thi nhau
ngã xuống.
Kiếp Nạn Thần hồn trong khoảng thời gian này hút lấy tử khí chẳng
những số lượng đầy đủ mà đồng thời chất lượng cũng rất tinh thuần; Toàn
thân thực lực của hắn chẳng những đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí so với lúc ở Thần Nguyên chi Cảnh còn muốn tiến bộ hơn rất nhiều. Lúc
trước tu vi tầng thứ của hắn còn hơi kém Mộng Vô Nhai, hiện tại chẳng
những đã vượt qua mà hơn nữa đã đến gần Thánh Nhân sơ cấp đỉnh phong,
chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt đến Thánh Nhân trung cấp.
Phần thực lực này nếu muốn một chọi một, đối phó với Vũ Trì Trì thì
vẫn phải dựa vào tính chất đặc biệt của Kiếp Nạn Thần hồn đánh lâu dài
thì mới có thể thắng ổn. Nhưng đối phó với cao thủ nơi này tuyệt đại đa
số là Thiên nhân tầng thứ thì là dư dả, thậm chí còn nói là dễ dàng. Dễ
như trở bàn tay, cũng không quá đáng.
Mộng Vô Nhai chợt cảm giác được áp lực giảm đi nhiều, mặc dù cũng
không thấy được cái gì nhưng lúc trước hẳn đã từng cùng Kiếp Nạn Thần
hồn giao thủ nên trong nháy mắt liền biết, nhất định là Kiếp Nạn Thần
hồn đã xuất thủ. Tại chỗ này, cũng chỉ có người này mới có thể làm được
chuyện như thế mà không để lại dấu vết.
Nhưng hắn cũng không có nói gì, chẳng qua là tiếp tục chiến đấu.
Hiện tại thật sự không phải là lúc nói cái gì. Bất kể là tạ ơn hay là cái gì khác cũng chỉ đi nhắc nhở đối phương đề phòng mà thôi, thậm chí
nói toạc ra điểm này còn có thể đối với mình tạo thành ảnh hưởng xấu.
Hiện tại Mộng Vô Nhai đối với Vũ Trì Trì đã hận tới cực điểm, sao lại
nhắc nhở bọn họ? Ngay cả trong lòng không muốn được địch nhân cứu nhưng
cũng không muốn nói cái gì!
Thừa dịp Kiếp Nạn Thần hồn đại phát thần uy, Mộng Vô Nhai rốt cục có
được cơ hội thở dốc, sau một khắc hắn đột nhiên lấy từ trong lòng ngực
ra một cái đồ vật toàn thân tinh quang lấp lánh.
Đồ vật này vừa ra, nhất thời có một cổ áp lực khôn cùng đột ngột phủ
xuống, ở giữa sân không người nào không tâm hồn chấn động. Đang chắp tay quan chiến, Vũ Trì tri thất kinh, quát lên nói:
- Phong Lôi Diệt!
Rồi hắn phi thân lên muốn ngăn trở Mộng Vô Nhai ra tay!.
Mộng Vô Nhai nói thật nhỏ:
- Nhờ ngươi ngăn trở Vũ Trì Trì...
Hắn những lời này âm lượng ép tới cực thấp; Ngay cả là người đối diện cũng chưa chắc đã rõ ràng hắn nói những lời này rốt cuộc là nói với ai
và có ý gì nhưng Kiếp Nạn Thần hồn thì lập tức ngầm hiểu.
Mới vừa rồi Phong Lôi Diệt vừa ra, Kiếp Nạn Thần hồn liền lập tức
trong lòng bồn chồn muốn thối lui khỏi chiến cuộc, dù sao hắn đối với
Phong Lôi Diệt kia lòng vẫn còn sợ hãi, mà Mộng Vô Nhai giờ phút này nói những lời đó cũng là vừa lúc hợp với tâm ý của hắn nên chẳng những thối ý mà chiến tâm còn tăng nhiều.
Hắn cũng không muốn chôn cùng những người này; Lúc trước ăn đau khổ
vì cái này rồi, lúc này Kiếp Nạn Thần hồn có bị đánh chết cũng không dám thử lần thứ hai.
Mà ra tay cuốn lấy Vũ Trì Trì chưa gia nhập chiến đoàn chẳng những có thể hoàn toàn tránh được đồ chơi kia mà còn có thể ngăn được cao thủ
mạnh nhất của đối phương, lại có thể mượn được cơ hội nghiệm chứng tự
thân thực lực mà cầu duyên đột phá, chính là một hảo sự. Kiếp Nạn Thần
hồn liền xoay người hướng về phía Vũ Trì Trì bên kia vọt tới.
Kiếp Nạn Thần hồn không hề che dấu nữa mà cười quái dị nói:
- Vũ phó soái, đến đây, chúng ta cùng nhau thân mặt một chút.
Xong rồi trong chớp mắt đã thoát khỏi chiến trường và hóa thành một đạo hắc vụ chính diện đón đầu Vũ Trì Trì.
Vũ Trì Trì thấy thế thì thất kinh nói:
Vũ Trì Trì cũng là lão làng kinh nghiệm chiến trận binh pháp, nhất
thời đã hiểu chiến cuộc tại sao lại quỷ di6 như thế, bên mình rõ ràng đã chiếm được ưu thế áp đảo nhưng không biết làm sao trong lúc bất chợt ưu thế có sự nghịch chuyển... Nguyên lai là do Kiếp Nạn Thần hồn này quấy
phá.
- Mộng Vô Nhai, ngươi quả nhiên cùng Sở Dương cấu kết, bây giờ còn có cái gì mà oan khuất với oán trách sao?!
Vũ Trì Trì rống to, ý muốn dùng cái này để làm dao động lòng quân
Trảm Mộng quân nhưng Kiếp Nạn Thân hồn đã cười quái dị đánh tới, hơn nữa còn sử dụng phân thân hóa hồn, từ toàn bộ các phương vị lao về hướng Vũ Trì Trì mãnh liệt hạ sát thủ.
Vũ Trì Trì tu vi mặc dù cao hơn Kiếp Nạn Thần hồn một bậc, nhưng đối
với đặc dị đả pháp của Kiếp Nạn Thần hồn cũng không quá thích ứng, ở
trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không có thủ đoạn ứng đối hiệu
quả, chỉ có thể bị động phòng thủ, tự nhiên là không cách nào xông qua
mà ngăn cản Mộng Vô Nhai.
Mộng Vô Nhai sắc mặt bi thương, trầm giọng nói:
t r u y e n c u a t u i N e t
- Hủy diệt thì như thế nào? Thiên Đế bệ hạ, ngài lúc trước đích thân ban cho ta kiện bảo bối này lại không có thể tưởng tượng được là ta sẽ đem
bảo bối này có ngày dùng tại người mình? Thế sự chuyển vẫn, chính ngài
gieo nhân xuống nên mới có quả ngày hôm nay, ai nói Thiên Đạo không có
mắt đây?
Đột nhiên Mộng Vô Nhai quát to một tiếng nói: “Phong Lôi đều diệt!”
Mộng Vô Nhai toàn lực đem tự thân tu vi, đem tất cả tu vi của mình
toàn bộ quán thâu vào trong đó, lần thứ hai thúc dục Phong Lôi Diệt.
Kể từ khi lần đầu tiên đối phó với Kiếp Nạn Thần hồn, Phong Lôi Diệt
đã tiêu hao hết năng lượng để dành nhưng Mộng Vô Nhai biết vật này chính là thứ tốt nhất để đối phó với Kiếp Nạn Thần hồn. Muốn tiêu diệt Sở
Dương, nhất định phải trước tiên diệt xong Kiếp Nạn Thần hồn, trước khi
xác định được Kiếp Nạn Thần hồn đã xong đời hay chưa, Phong Lôi Diệt
nhất định phải giữ được trạng thái uy năng lớn nhất, do đó trong khoảng
thời gian này hắn không tiếc huyết bổn đem bổ túc vào.
Lại không nghĩ rằng dưới tình huống này đem nó sử dụng ra. Giờ phút
này, lấy toàn bộ lực lượng của một vị Thánh Nhân cường giả ra thúc dục
Phong Lôi Diệt, uy lực phát huy ra còn kinh khủng hơn so với lúc ở Thần
Nguyên chi Cảnh.
Cái này do Mặc Vân Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn đắc ý chế ra, giờ khắc
này nó phát huy ra uy lực tất nhiên là giống như hủy thiên diệt địa.
Sau khi phát động xong Phong Lôi Diệt, Mộng Vô Nhai đột nhiên xoay
người lại, dùng hết tất cả lực lượng còn sót lại, sử dụng cường đại tu
vi bao bọc lấy tất cả thuộc hạ mình may mắn còn sống sót đem ném ra rất
xa mà nói:
- Toàn bộ cút đi cho ta! Nếu ai trở về, chớ trách Mộng Vô Nhai ta từ nay không nhận hắn làm huynh đệ!
Cùng thời khắc đó, đám cao thủ đối địch cũng rối rít ý thức được một
kích kinh khủng kia nên đồng thời xuất thủ ngăn cản chặn lại.
Mộng Vô Nhai tại thời khắc mấu chốt này xoay người lại chẳng khác gì
là đem lưng của mình hoàn toàn bộc lộ ra, hoàn toàn không có đường chống lại mà thừa nhận tất cả đả kích.
Bịch bịch mấy tiếng, trên người Mộng Vô Nhai cũng không biết trong
nháy mắt này đã gãy mất bao nhiêu xương cốt, cả phía sau lưng huyết nhục đã hoàn toàn mất hết, chỉ thấy một đám xương trắng mà trên xương còn
đầy vết đao kiếm!
Nhưng hắn vẫn đứng thẳng thừa nhận tất cả để đem thuộc hạ của mình toàn bộ quảng đi ra ngoài.
“Không tốt! Mau lui lại!”
“Tên khốn này điên rồi, muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!”
“Mọi người đi mau...”
Còn dư lại ước chừng hơn bảy mươi liên tiếp kinh hoảng kêu to, nhưng lúc này mới nhớ tới việc đi thì đã không còn kịp rồi.
Phong Lôi Diệt, chính thức phát động!
Đại địa chợt run lên một cái; Mặt đất trong phương viên ngàn trượng
như nhảy cao lên ba trượng sau đó lại rơi xuống, trên mặt đất xuất hiện
vô số đường nứt rồi mới bùm bùm dần dần lan tràn ra xa.
Phốc phốc phốc...
Hơn bảy mươi người đang đối mặt với Mộng Vô Nhai kia đều không ngoại
lệ, toàn bộ bị đánh bay ra ngoài, trong đó hơn ba mươi người ở giữa
không trung cả người đã bị bạch quang xuyên thấu chia năm xẻ bảy, thân
vẫn đạo tiêu.
Những người này sở dĩ bị chết sớm nhất là bởi vì bản thân tu vi tương đối thấp, toàn bộ cũng là dưới Thiên nhân trung cấp. Những người khác
thì tất cả đều rối rít miệng phun máu tươi. Ngay cả bốn vị Thánh Nhân
cấp cao thủ khác, tất cả đều là khí huyết cuồn cuộn không nhịn được phun ra một búng máu.
Oanh!
Còn có mấy người khác từ trên không trung như bao cát té rơi xuống, rơi trên mặt đất mà không còn động đậy nữa.
Chính là một đòn Phong Lôi Diệt, một kích đem hai phần ba cao thủ
dưới trướng Vũ Trì Trì hủy diệt hết; Bây giờ số còn có thể đứng được
không ngờ không hơn ba mươi người!
Hơn nữa những người này ai nấỵ cũng bị thương nặng, ngay cả còn có chiến lực thì cũng đã giảm đi nhiều.
Vũ Trì Trì vốn là lấy tu vi Thánh Nhân trung cấp cộng thêm bảo bối do Mặc Vân Thiên Đế ban cho đại khái có phần nắm, chắc có thể ngăn cản
được trận hạo kiếp này phát sinh nhưng hắn lại bị Kiếp Nạn Thần hồn gắt
gao quấn lấy nên đành trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình từng tên hóa thành
tro bụi, Vũ Trì Trì giận đến mức trong ngực khí huyết cuồn cuộn, suýt
nữa phun ra máu.
“Sở Dương!”
Vũ Trì Trì vừa chiến đấu, vừa rống giận nói:
- Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, ngươi không biết xấu hổ, bổn soái
cho ngươi một cơ hội công bình, ngươi lại cho Kiếp Nạn Thần hồn tới đánh ta.