Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Q.8 - Chương 109: Một Cái Rắm Nổ Nát Trấn Hồn Thạch!


trướctiếp

Rốt cục, Sở Dương sau khi suy nghĩ sâu xa, rốt cục vẫn phải quyết định buông tha.

Đúng như lời Kiếm Linh, bảo tàng nơi này không thể nghi ngờ là rất trọng yếu, nếu có thể có được thì tuyệt đối là một cái chỗ tốt khổng lồ trước nay chưa từng có nhưng mối nguy hiểm cũng rất lớn. Một khi thả ra những cường đại u hồn sinh vật đó mà phá hư thiên hạ thì mình tuyệt đối không có cách nào thừa nhận!

Đến lúc đó nói không chừng lại là cảnh vạn dặm xác chết trôi, sanh linh đồ thán thảm thiết. Kết quả như vậy, Sở Dương cũng không muốn từ trên tay mình mà xuất hiện.

Sở Dương lúc trước tính toán sử dụng nơi này để hấp dẫn thiên hạ anh hùng đến, sau đó lại ngồi thu ngư ông thủ lợi nhưng bây giờ nhìn lại, kế hoạch nay xem ra nên bỏ đi thôi, mối nguy hiểm thật sự là quá lớn, mình căn bản là không nên ngồi mưu lợi bất chính như thế.

Sở Dương thở dài, nói: “Nếu hậu quả nghiêm trọng như vậy thì chúng ta hay là không nên lợi dụng nơi này nữa...

Kiếm Linh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đúng đúng, không nên lợi dụng nơi này nữa”.

Sở Dương gật đầu, nói: “Đã như vậy, dứt khoát làm người tốt đến cùng đi, ở quanh Trấn hồn Thạch này nên bố trí một chút ảo trận, thứ nhất là để bảo đảm nó sẽ không bị người khác phát hiện ra, vạn nhất bị người khác phát hiện ra thì lại có đại có cơ hội thả ra những sinh vật kinh khủng kia! Thứ hai là đợi khi thực lực của chúng ta đủ rồi thì sẽ tới nữa tiếp thu chỗ di tích này...

Trời ạ, Kiếm chủ đại nhân rốt cục thay đổi tâm ý rồi, mặc dù kỳ tâm không dứt nhưng chỉ cần không tức thì mở ra thì mọi chuyện đều dễ nói hơn... Trong lòng Kiếm Linh một tảng đá lớn cuối cùng đã rơi xuống đất.

Tuy nhiên vào lúc này đột nhiên lại xuất hiện một chuyện làm cho Kiếm Linh như rơi xuống vực thẳm! Hổ ca ngồi chôm hổm ở nơi đó, cả người run rẩy, trong lúc bất chợt “Bùm” la một tiếng, Hổ ca thả một cái rắm đủ để kinh thiên động địa!

Sau đó nó chợt nhảy lên, trong miệng vẫn kêu lên nói: “Thật sảng khoái!”.

Nó dùng tự thân năng lượng cùng âm hàn lực lượng phía dưới đối kháng, lúc ban đầu đúng là chiếm được thượng phong, nhưng phía dưới âm hàn hơi thở sau khi cảm giác bị hắn áp chế đồng thời lại cảm thấy có một cái lối ra liên thông với ngoại giới thì lại không ngừng mà tụ tập đến, uy năng dần dần được đề cao, thoáng cái như hồng thủy cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không dừng lại.

Về sau nó nghiễm nhiên như vạn mã bôn đằng từ dưới đất bốn phương tám hướng tụ tập đến. Càng ngày càng nhiều càng ngày càng cường đại.

Hổ ca lực lượng mặc dù cường đại nhưng vẫn có cực hạn, hơn nữa hiện tại thương thế còn xa xa mới khôi phục lại đến trình độ khỏi hẳn, mặc dù có thể chống đỡ chỉ trong chốc lát nhưng cuối cùng đã tới mức không thể áp chế nổi nữa.

Cho nên hắn thả ra rắm thúi rồi vội vàng nhảy ra đồng thời lại muốn mạnh mẽ chống đỡ tránh bị âm hàn hơi thở kia toàn diện cắn trả.

Đang lúc hắn muốn nói chuyện thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy Sở Dương cùng Kiếm Linh đều là vẻ mặt trợn mắt hốc mồm, theo ánh mắt hai người nhìn đi thì mục tiêu chính là đống Trấn hồn Thạch kia.

Hổ ca nhìn lại thì cũng nhịn không được mà hú lên quái dị. Thì ra là, nơi đó vẫn còn có hắc khí nồng nặc dần dần tràn ngập, hơn nữa, lần này còn có thêm một cỗ lực lượng màu đỏ nhạt đang dây dưa ở trong đó...

Hổ ca liếc nhìn thì thấy rõ, lực lượng màu hồng rõ ràng là lực lượng của mình. Hai cỗ lực lượng đang ở quanh Trấn hồn Thạch quanh quẩn dây dưa với nhau.

“Mau đem lực lượng thu hồi lại! Chậm thì sinh biến!”. Sở Dương quát khẽ một tiếng. Hổ ca cuống quít đáp ứng nói: “Tốt”.

Tuy nhiên chứ tốt còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nghe thấy một âm thanh vô cùng nhỏ nhưng rõ ràng có thể nghe thấy chợt vang lên.

“Rắc!”.

Trấn hồn Thạch kia vốn là mặt ngoài trơn nhẵn nay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi nứt ra một cái khe hở nhỏ nhưng ngay sau đó, liên tiếp truyền tới rất nhiều tiếng kêu nhỏ bé nhưng có một cỗ lực lượng rung động linh hồn liên tiếp tiếng vang lên...

“Rắc đùng rắc” ‘

Hai cỗ lực lượng khổng lồ vẫn ở trên Trấn hồn Thạch thượng không ngừng đối kháng, một âm một dương. Rốt cục đã đem Trấn hồn Thạch phá hủy!

Trấn hồn Thạch trấn áp vô tận tà linh này vào thời khắc này, chậm rãi phân liệt ra...

Sở Dương, Kiếm Linh, Hổ ca... Trợn mắt hốc mồm!

Sở Dương cùng Kiếm Linh ngây ngốc nhìn biến cố ngoài ý muốn trước mắt, mắt thấy Trấn hồn Thạch đầu tiên là nứt ra một cái tinh tế khe hở, lộ ra thánh khiết quang mang bên trong sau đó ba đùng ba, cả đống Trấn hồn Thạch biến thành hình mạng nhện. Nhưng ngay sau đó 1 tiếng kêu rất nhỏ cuối cùng, ‘Phanh, một tiếng.

Trấn hồn Thạch hơn mười vạn năm kia đã hoàn toàn hóa thành phấn vụn, hoàn toàn mai một đi. Ở nơi Trấn hồn Thạch vốn tồn tại đột ngột xuất hiện một cái cửa động sâu thẳm hình tròn!

Sâu không lường được!

Sâu không thấy đáy!

Sau một khắc, Một cỗ nồng nặc âm hàn lực lượng từ bên trong từng đoàn từng đoàn trào ra. Kiếm Linh trợn mắt hốc mồm, lầm bẩm nói: “Hai người các ngươi thật là được đó: Một kẻ đặt mông đem Trấn hồn Thạch phát lộ ra ngoài, người còn lại một cái cái rắm đem Trấn hồn Thạch nổ tung nát bươm, Thương Thiên ơi, đại địa ơi, ta rốt cuộc cùng hai kẻ này làm bạn đây a, cứu mạng với...

“Nguy rồi!”. Sở Dương phản ứng nhanh nhất, một cước đem một tảng đá bên cạnh hất lên nhưng lại chỉ cảm giác được chân mình kịch liệt đau đớn.

Đá ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này, tùy tiện một tảng đá dĩ nhiên cũng cứng như vậy!

Sở Dương không còn kịp kinh ngạc nữa, trong nháy mắt hắn đã tụ tập toàn thân tu vi, đem tảng đá kia ôm lên rồi hung hãn nhằm về hướng cửa động kia ném xuống! Hắn muốn đem cái cửa động này chặn lại.

“Không nên!”. Thanh âm tràn đầy kinh hoảng của Kiếm Linh vội vàng vang lên nhưng đã không kịp rồi.

Tảng đá lớn “Oanh” một tiếng đã chính xác nện lên cửa động kia!

Dưới chân núi, từ mấy phương hướng bất đồng mấy người đang giả vờ ngủ say chợt nghe thấy thanh âm này thì đồng thời nhảy lên quát: “Người nào? Người nào đó?!”.

Một người nói: “Có người ở trên đỉnh núi!”.

“Đúng, Tứ gia đã đặc biệt căn dặn, nhất định phải bảo đảm cho không ai lên đây. Sưu sưu sưu, mấy cái thân ảnh như 1 tia chớp hướng lên đỉnh núi vọt lên.

Sở Dương ôm một tảng đá nện xuống, khi nghe Kiếm Linh nói ‘Không nên” thì đã biết mình gây nên chuyện không ổn nhưng đã không kịp thay đổi rồi.

Tảng đá rơi trúng vào vị trí cửa động. Tuy nhiên trong thời gian ngay cả cái nháy mắt cũng chưa tới, tảng đá kia đột nhiên bị hòa tan ra. Hơn nữa cái hắc động kia đã trở nên to như tảng đá kia.

Nó vốn là chỉ to bằng cái đầu người nhưng bây giờ đã biến thành như cái thớt lớn vậy!

“Trấn hồn Thạch bị phá rồi, không dùng được cái gì để ngăn cản nữa, cái lối đi này vốn cũng sẽ trở thành vật ngăn cản” Kiếm Linh vừa nói thì đã thấy hắc khí kia, chí cực âm hàn kia đã giương nanh múa vuốt hướng về phương hướng này đánh tới!

“Đi mau!”. Kiếm Linh sưu một tiếng dẫn đầu xông ào vào Cửu Kiếp Không Gian nói: “Đi mau đi! Đại Thiên Phạt lôi kiếp sẽ nhanh chóng rơi xuống đó”.

Không đợi hắn nói xong, vừa cảm thấy được uy thế kinh khủng của âm hàn khí này Hổ ca đã là một ngụm há miệng túm lấy tay Sở Dương rồi “Sưu” một tiếng bay lên trời.

Nó lập tức biến lớn thân thể rồi vung đầu đem Sở Dương hất lên trên lưng mình. Sở Dương không kịp cùng Hổ ca tính sổ nữa, hắn choáng váng đầu óc, hoa mắt nhìn xuống mà nhất thời gọi một tiếng nói: “Ông trời già của ta ơi!”.

Chỉ thấy hắc khí đằng đằng bốc lên đã bao phủ nửa đỉnh núi và phạm vi lan tràn còn đang dần dần khuếch trương ra. Ngoài ra còn chứng kiến thấy từ 4 phía đông tây nam bắc cũng có mấy người đang hướng lên trên núi chạy lên như điên. Nhìn bộ dáng kia thì hẳn là người do Hoa gia bố trí ở lại canh giữ.

Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, những người kia đã bị âm hàn hơi thở kia bao phủ lấy!

“A ~~”.

“Đây là chuyện gì xảy ra?”.

“Ta, mắt của ta không nhìn thấy nữa”.

“A”.

“Đau quá a...

Liên tiếp có tiếng kêu thảm thiết không ngừng không dứt vang lên, mấy người mới vừa xông lên đỉnh núi kia lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến thành vô số cỗ thây khô! Sau khi biến thành thây khô thì vẫn duy trì tư thế xông lên đỉnh núi vọt lên phía trước một đoạn đường ngắn sau đó mới lảo đảo chậm rãi ngã xuống...

Mới vừa vặn ngã xuống, trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất đã biến thành cốt phấn... Sở Dương thấy vậy thì ngay cả trong hậu môn cũng bốc lên khí lạnh ra ngoài!

Những người này, người thực lực thấp nhất cũng đã là Địa cấp tầng thứ cao thủ rồi! Thậm chí, trong đó còn có mấy người Thiên cấp, tùy tiện một ai cũng không yếu hơn so với Miêu sư.

Giờ phút này, các cao thủ như vậy mà lại vô thanh vô tức ở chỗ này biến thành tro cốt...

Mà từ trong hắc động âm hàn khí vẫn còn đang như dung nham núi lửa phun trào bốc lên trên càng ngày càng cao.

Từ đàng xa nhìn lại, nó giống như 1 cây cột chống trời trong bóng đêm đen nhánh thẳng tắp hướng lên thanh thiên dần dần mọc lên! Càng ngày càng to! Chỉ chốc lát sau, từ phương xa một tiếng sét đánh chấn động vang lên!

Từ bốn phương tám hướng, mây đen lấy tốc độ nhanh như điện chớp cấp tốc hướng về nơi này lao đến, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu bầu trời đã tối đen lại. Cơ hồ một cái cự đại xoay tròn độc nhãn đã quanh quẩn trên không trung.

Vừa cấp tốc xoáy tròn, cái độc nhãn kia càng ngày to rồi một ít cỗ thiên địa uy năng kinh khủng xuất hiện và càng ngày càng trầm trọng. Nó cơ hồ muốn đem cả tòa núi này hoàn toàn đè sâu xuống mặt đất.

Hổ ca thấy tình thế không ổn vội kêu lên một tiếng ông trời ơi rồi “Sưu” một tiếng, chở Sở Dương cực nhanh chạy ra khỏi khu vực này. Cá ở trong chậu tai ương cũng không phải là nói đùa, cho dù Hổ ca đối với thực lực của mình tự tin như thế nào cũng không dám lưu lại, đây chính là thiên kiếp đó!

Trong nháy mắt, Sở Dương đã ra xa mấy trăm dặm, vừa mới vừa vặn hai chân hạ xuống đất thì đã nghe thấy từ rất xa một tiếng sét đánh như đánh tan thiên địa.

Một đạo lôi quang hoàn toàn ngưng tụ thành màu tím thực chất quanh minh là từng vết điện quang sặc sỡ lấp lánh không ngừng ầm ầm rơi xuống! Khắp đại địa đều bị ầm ầm chấn động!

Từ khoảng cách khá xa mà 2 chân Sở Dương cũng bị chấn động bắn lên khỏi mặt đất vài thước, nếu ở gần vị trí sét đánh thì sẽ phải thừa nhận uy năng kinh khủng thế nào có thể nghĩ.

Sau đó lại là một đạo Oanh Thiên Lôi nữa, tiếp theo là một đạo tiếp một đạo sét đánh, thiên lôi không gián đoạn liên tiếp đánh xuống... Sở Dương thấy vậy thì đầu đầy mồ hôi lạnh, không rét mà run.

“Nhìn bộ dạng như vậy, nhìn điệu bộ này... Chuyện này thật đúng là náo lớn rồi... Sở Dương quay đầu trở lại, hung hãn nhìn thoáng qua Hổ ca nói: “Cũng là ngươi làm ra hảo sự này đó!”.

Hổ ca ủ rũ cụp lấy đầu, ngay cả lỗ tai cũng buông xuống, hiển nhiên nó cũng biết mình làm ra chuyện không nên làm. Thỉnh thoảng lại len lén nhìn Sở Dương một cái, ánh mắt né tránh.

“Cái này có thể động đến cả Đông Hoàng thiên đó... Sở Dương nhướng mày dở khóc dở cười nói:” Lần này là thật sự ghê gớm rồi...

Hổ ca ngẩng đầu, cái đuôi ở trên mặt đất quét tới quét lui, yếu ót nói: “Ta thật sự không nghĩ tới... Vật kia tại sao lại yếu như vậy chứ... Một cái cái rắm đã nổ tung rồi”. Vừa nói lại còn có chút ít lẽ hào hùng nói: “Cái Trấn hồn Thạch này, ngay cả một cái cái rắm cũng không chịu nổi..


trướctiếp