Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Q.8 - Chương 55: Bi Kịch Thệ Ước Tư


trướctiếp

Tổng Đốc Tư đại nhân từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thần sắc trên mặt không vui, hiển nhiên là lòng còn sợ hãi. Nếu không phải lão tử có Hoàng khí của Đông Hoàng bệ hạ hộ thể thì lần này chẳng phải là chết rồi sao...

Con mẹ nó, rốt cuộc là người nào chạy đến Đông hoàng Thiên tới làm bừa? Có thể hù chết lão phu đó.

Đây không phải là có chủ tâm hại chết lão phu sao? Chỉ một là một cái thệ ước lực lượng mà lại thiếu chút hại chết ta...

Ta ta ta... Nhưng là Thiên Nhân cấp, cho dù là ở cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng được tính là nhân vật cao cấp rồi... Một hồi lâu sau, Thừa tướng đại nhân mặt âm trầm lắc lư trở lại.

Tổng đốc tư đại nhân gấp không thể chờ hỏi nói: “Thừa tướng đại nhân, đến tột cùng là hai vị đại năng kia tới địa giới chúng ta hả, có phải sắp phát cuộc chiến sao? Ngài nói mau, đừng làm cho hạ quan suy đoán lung tung nữa!”

Thừa tướng đại nhân nét mặt già nua tím lại, giận không kiềm được nói: “Ta phi, cuộc chiến chó má gì chứ, đại năng cái đầu của ngươi! Căn bản là không có chuyện gì phát sinh! Ngươi cái lão khốn kiếp này, ngươi định hại ta sao. Bản Thừa tướng sẽ không để yên cho ngươi!”

Có thể không giận sao? Mới vừa rồi Thừa tướng đại nhân thấy Tổng Đốc Tư đại nhân hoảng loạn như thế thì trong lòng dĩ nhiên là tin tới năm thành nào dám chậm trễ, vội đi ra ngoài hỏi thăm hành tung của Thánh Quân đại nhân cùng Thiên Ma Hoàng và mấy vị quân chủ đại nhân khác. Vạn nhất nếu thật sự như Tổng Đốc Tư phán đoán thì sớm có chuẩn bị một chút cũng tốt, song hắn có được đáp án vô cùng thống nhất đó là đại nhân đang ở trong cung cũng không có đi ra ngoài.

Sau đó là tứ phương tám hướng cùng chung nghi vấn cùng cảnh giác nói: “Ngài hỏi thăm hành tung của các vị đại nhân là có dụng ý gì đây?”

Có dụng ý gì? Vì cớ gì tự nhiên đi hỏi hành tung các vị đại nhân!

Thừa tướng đại nhân tại chỗ cơ hồ ngất đi, con mẹ nó, ta có thể có ích lợi gì đây? Tự nhiên lại bị tên kia chơi một vố!

“Không có chuyện gì? Ngươi thật sự nghe rõ ràng chứ!” Tổng Đốc Tư đại nhân sửng sốt hỏi lại

“Dĩ nhiên là không có chuyện gì!” Thừa tướng giận dữ nói: “Có thể có chuyện gì chứ?”

“Sao lại không có chuyện gì nhỉ!” Tổng Đốc Tư đại nhân hoàn toàn lặng rồi nói: “Ta mới vừa rồi rõ ràng là bị thệ ước lực lượng đánh bị thương, ngài mới vừa rồi cũng thấy được mà”

Thừa tướng đại nhân phẩy tay áo bỏ đi nói: “Ta xem ngươi rõ ràng chính là bị thương chưa đủ, ta sẽ làm cho ngươi bị thương hơn nữa, ngươi cái lão khốn kiếp này, mấy năm nay lão phu đối với ngươi ôn hòa thì lại muốn hù dọa lão phu sao”.

Tổng Đốc Tư đại nhân vẻ mặt đau khổ đuổi theo nói: “Thừa tướng, ngài nghe ta giải thích đã, thật sự là”

Nói còn chưa dứt lời thì Thừa tướng đại nhân đã vô ảnh vô tung. Tổng Đốc Tư đại nhân khóc không ra nước mắt đặt mông ngồi ở trước cửa nói: “Ta oan thật mà... Đây rốt cuộc là do người nào làm ra động tĩnh lớn như vậy chứ, cái này không phải là chơi chết ta sao, cái này là chuyện gì đây”

Ngày thứ hai, Thừa tướng đại nhân thay thế Đông Hoàng bệ hạ hạ chỉ: Thệ ước Tư Tổng Đốc Tư bỏ bê nhiệm vụ, tất cả Thệ Ước Tư quan viên bị phạt bổng lộc một năm, hơn nữa từ đây về sau lượng công việc tăng gấp bội đồng thời thiết lập cơ cấu giám sát mới, thời thời khắc khắc giám sát công việc của Thệ Ước Tư, chỉ cần có một chút sơ hốt nữa thì nghiêm trị không tha!

Đạo ý chỉ này hạ xuống, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, một mảnh oán trách không dứt bên tai.

Rất hiển nhiên, đây là Thừa tướng đại nhân giả công tể tư, quan báo tư thù, làm cho Thệ Ước Tư từ đó ám thiên vô địa!

...

Sở Dương rốt cục hoàn thành khế ước nhưng ngay sau đó lại giận tím mặt bởi vì vào thời điểm ký kết khế ước Linh thú nhất định phải hiển lộ bản thể.

Sở Dương trăm triệu lần không nghỉ tới, Hổ ca chiều cao ba trượng, lười biếng này lại là như thế, làm cho hắn ngoài ý muốn,

Chỉ thấy trước mặt lơ lững một đầu Linh thú bé nhỏ, Không sai là bé nhỏ.

Ừ, sững sờ, ngẩn người, con thú này vẻ mặt giảo hoạt, ánh mắt hắc bạch phân mình, cả người màu lông sặc sỡ, mang theo một loại khí chất tôn quý...

Nhưng thật sự là so với con hổ vừa rồi nhỏ hơn gấp trăm lần! Tính ra nó to cũng chỉ bằng lòng bàn tay mình thôi và lúc này nó không phải là tựa như mèo lại như hổ nữa mà hoàn toàn như mèo, không giống hổ!

“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi chính là Hổ ca?” Sở Dương nhìn tên tiểu tử này có một loại cảm giác sẽ ngất tại chỗ.

“Đúng vậy. Đây chính là Hổ ca oai hùng uy mãnh đó, có hoàn mỹ không?!” Tiểu tử kia tự đắc sờ râu mép nói.

Sở Dương trước mắt tối sầm, lảo đảo hai cái

Ca vốn nghĩ ngươi to lớn như vậy, kết quả nguyên lai là một tiểu tử nặng chưa đến nửa cân...

“Được rồi, Ta nhận thua, Dù sao từ khi tới nơi này, vận rủi vẫn không rời ta mà” Sở Dương nói: “Tới đây, hổ ca, ta ôm ngươi đi nào, ngươi nhỏ như vậy cũng không cần giả mạo cao to nữa”

“Ngươi nói cái gì đó? Ta là Hổ ca uy vũ cái thế sao có thể bị ôm đi chứ? Ngươi thế là khinh nhờn ta đó, ngươi đừng tưởng ta là quả hồng chín dễ khinh nhờn và coi rẻ nhé!” Hổ ca rung bộ lông sặc sỡ nói: “Ta muốn đầu đội trời cao, chân đạp đại địa, cười nhìn càn khôn, ngạo thì hoàn vũ”.

Khế ước đã hoàn thành. Hổ ca một lần nữa trở xuống mặt đất trong nháy mắt đã khôi phục lại hình thể quái vật kia! Sở Dương đành im lặng.

đăng nHập http://truyencuatui.net để đọc truyện

Kiếm Linh thì vẻ mặt dại ra

Sở Dương mang theo Hổ ca hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bắt đầu đi ra ngoài. Dọc theo đường đi, Hổ ca long hành hổ bộ, Sở Dương đi theo bên cạnh nó mà có chút đỏ mặt bởi vì khê ước đã ký.

Nhưng rốt cuộc con này là cái gì đây? Sở Dương hoàn toàn không biết.

Hắn rốt cuộc có bao nhiêu lực chiến đấu đây? Sở Dương cũng không biết.

Nếu đi Linh Thú báo dịch tràng thì có thể thắng được không? Sở Dương cũng không biết

Không hiểu sao lòng hắn tràn đầy sự hồ đồ hơn nữa còn thiếu chút nữa thành tiểu đệ của Linh Thú... Nghĩ tới đây, Sở Dương cũng có chút im lặng và buồn bực.

Thượng thiên ơi, đại địa ơi!

Lúc này, chợ Linh Thú đã khôi phục lại trật tư, mới vừa xảy ra tao loạn là bởi vì Tử Tiêu Tháp xuất hiện, sau khi Sở Dương thu hồi Tử Tiêu Tháp lại, linh khí tự nhiên cũng biến mất!

Nguyên nhân tao loạn vừa đi, đám Linh Thú vừa rồi xao động dị thường nay chuyển thành cô đơn, rất có điểm nhân tính hóa như không biết theo ai, rồi bị đám nhân viên giao dịch tràng trấn áp nên sự hỗn loạn tự nhiên tan đi.

Trật tự khôi phục lại thì mọi người đồng thời cũng khôi phục lại suy nghĩ bình thường, cơ hồ mọi người, vô luận là nhân viên chợ giao dịch hay là khách nhân, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt tập trung vào Sở Dương mang theo Hổ ca hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra.

Hình tượng này không thể tranh cãi trong nháy mắt khiến cho cả chợ oanh động!

“Ta kháo! Này này này... Đây là tình huống gì? Ta không nhìn lầm chứ? Lại là”

“Thật lòng hết chỗ nói rồi... Lại là đầu Linh Thú bỏ đi kia, dã thú hôm nay cũng bán đi được rồi?!”

“Dã thú kia lại có người mua sao, mua làm gì? Giết ăn thịt hả? Quái sự ngày nào cũng có?”

“Ha ha ha ha... Thật sự là chết cười, chuyện thiên hạ không có gì không có, hôm nay lại có thể thấy được sự ngạc nhiên, không, hẳn là truyền kỳ mới đúng”

“Đích xác là truyền kỳ, lại có người chịu đem tiền mua đầu dã thú này, quả thực là phá gia vô hạn, quần áo lụa là vô hạn, ngu ngốc vô cùng”

“Thật sự là quá trâu bò rồi, có thể đem tiền tiêu xài kiểu này, trừ phá gia chi tử, quần áo lụa là, ngu ngốc ra thì còn phải có một loại dũng khí nữa”

“Dũng khí cái rắm! Đây chính là nhiều tiền quá không biết để làm gì, người ngu nhiều tiền, ai thèm làm đây?!”

“Đơi một chút, ta hình như biết người kia... Đúng rồi, người kia không phải là chân Hữu Tài kia sao!”

“Chân Hữu Tài? Gần đây nổi danh tại Linh Thú bác dịch tràng kia hả? Nhân vật trong truyền thuyết đó, nổi danh nhất với cải tên tán tài đồng tử đó?”

“Thật vậy hả”

“Ta kháo, ta còn nghĩ ai mà cố chấp như vậy, nguyên lai là chân đại tài chủ! Cũng đúng, trừ hắn thật có tài ra thì còn ai có thể có tài như vậy đây, tuệ nhãn biết anh tài a, hẳn là tuệ nhãn biết Linh Thú... Biết dã thú mới đúng!” Một mảnh âm dương quái khí vang lên.


trướctiếp