Sức mạnh của Tử Thanh Thần Lôi vẫn không thể
sánh bằng Thái Thanh Thần Lôi, nếu Dương Thần chỉ dựa vào bản thân mình
có lẽ sẽ không chịu nổi chín mươi chín đòn, nhưng khi đã có Hỗn Độn đỉnh thì mọi thứ lại trở nên thật đơn giản.
Hỗn độn đỉnh này quả thật là chế tạo ra để xông tháp lượng thân!
Tiếc thay, tu vi của Dương Thần đã đạt đến đỉnh cao Thái thanh rồi, dù có
nhiều linh khí hơn thế đi chăng nữa cũng không làm cho chân nguyên mạnh
thêm được bao nhiêu cả, bởi vì mỗi lần tăng thêm một ít đều khó mà giữ
được.
Đây chính là nguyên do năm xưa Lạc Thiên Thu luyện Tâm Ma
thần binh, Dương Thần cũng đã cảm nhận được nỗi lúng túng khi mà cảnh
giới của mình không thể tương xứng với tu vi.
Sau khi Dương Thần
vượt qua được vài trận lôi mạnh nhất, càng lùi về phía dưới lại càng
thấy dễ dàng hơn. Cơ thể hắn giống như là rơi thẳng xuống cửu trùng
thiên, trong nháy mắt đã đến tầng thứ mười mấy phía dưới cùng rồi.
Đi đến tầng một, uy lực của Tử Thanh thần lôi đối với Dương Thần có thể
nói là không đáng kể gì nữa, chỉ cần dựa vào bản thân hắn cũng hoàn toàn kháng trụ được một cách dễ dàng.
Dương Thần ngơ ngác ngó nhìn, cảnh tượng ở tầng thứ nhất khiến hắn sững người thất thần trong chốc lát
- Quả nhiên là bọn họ!
Ở tầng thứ nhất của Thông Thiên tháp, một khối năng lượng khổng lồ màu
xám bạc đang hòa quyện vào một dòng nguyên khí màu trắng khác.
Khối năng lượng màu xám bạc kia rõ ràng là năng lượng phản vật chất của Văn
Thao, mà thể xác đang ở chính giữa khối năng lượng ấy của y giống hệt
với dáng dấp một năm về trước. Chỉ khác một điều là thực lực của y đã
tăng lên một cách bất ngờ, sức mạnh của năng lượng phản vật chất đã hoàn toàn không giống lúc đầu!
Trong vòng bảo hộ của một khối chân
nguyên màu trắng sữa, Ngọc Tuyết Ngưng trông thật thảm hại, chân nguyên
lực dường như phải rất khó khăn để có thể duy trì được ả, chỉ có thể
phòng thủ chứ thật sự không còn sức để tấn công nữa.
Mái tóc tựa
mây màu đen sẫm đã xõa tung ra, chiếc váy trắng trên người cô cũng có
nhiều chỗ bị rách tả tơi, chín cái đuôi hồ ly màu trắng phía sau lưng
đang phòng vệ xung quanh dường như không còn sức lực nữa.
Nếu như
không phải khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia vẫn cứ làm mê đắm
lòng người đến vậy thì khó ai có thể nhận ra đây chính là Ngọc Hồ cung
chủ cao quý kiêu ngạo ngày nào.
Hai người bọn họ rõ ràng đã phát
hiện ra Dương Thần đến rồi. Khi nhìn thấy Dương Thần từ trên rơi xuống,
cả Ngọc Tuyết Ngưng và Văn Thao đều ngẩn người ra và cảm thấy thật khó
có thể tin được.
- Sao lại là nhà ngươi chứ? Tiểu tử thối! Chẳng phải ngươi đã ra ngoài rồi hay sao?
Dẫu rằng Ngọc Tuyết Ngưng đã bôn ba qua biết bao sóng to gió lớn, nhưng lúc này cô cũng không khỏi có đôi chút mất điềm tĩnh.Thế rồi như cảm nhận
được điều gì khác lạ, cô nhíu cặp lông mày lại:
- Không đúng...Tu vi của ngươi đã tăng lên nhiều đến vậy rồi sao?
Dương Thần có chút sửng sốt, xem ra hai người họ thật sự đã ở tầng một Thông
Thiên tháp này hơn một năm nay rồi. Vậy mà vẫn cứ đấu với nhau đến tận
giờ hay sao?
- Ha ha! Dương Thần! Đồ hèn nhát! Ngươi đến thật đúng lúc, có giỏi thì đừng bỏ chạy nữa!
Văn Thao tỏ ra hết sức hào hứng, nhất thời hiếu chiến, thứ năng lượng phản
vật chất cồng kềnh như một ngọn núi nhỏ đột nhiên lại tăng thêm vài
phần!
Dương tThần nhận thấy bây giờ không phải là lúc để giải
thích, liền bay đến bên cạnh Ngọc Tuyết Ngưng, phóng Hỗn Độn đỉnh ra và
nói:
- Sau này ta sẽ giải thích, ngươi hãy tập trung điều dưỡng thân thể đi, ta phải tự tay giải quyết tên khốn này trước đã.
Ngọc Tuyết Ngưng vốn cũng chẳng phải là nhi nữ tình trường gì cả, dẫu cho sự trấn áp của những phép tắc trong Vạn Yêu Giới khiến cô không có cách
nào phát huy được thực lực của mình nhưng khả năng quan sát không hề tồi chút nào.
Khí chất và tu vi của Dương Thần quả nhiên đã chuyển
sang một tầng bậc khác rồi, cô không bảo đảm Dương Thần có thể xoay
chuyển tình thế được hay không, nhưng ngay lúc này cô bằng lòng lựa chọn tin tưởng hắn.
Thế là, Ngọc Tuyết Ngưng quyết định tránh ra một bên để nhường chỗ cho Dương Thần và Văn Thao đấu một trận quyết tử.
- Tiểu tử! Bổn cung giúp ngươi đã hơn một năm nay rồi, ngươi đừng có làm ta thất vọng đấy!
Ngọc Tuyết Ngưng nhìn Dương Thần, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp, khóe miệng mỉm cười rồi nhẹ nhàng lui về phía sau.
Dương Thần thầm nghĩ trong lòng, ta vẫn chưa nói hồ ly tinh nhà ngươi thật là khác thường đấy? có thể đấu với Văn Thao kia những hơn một năm liền.
Song cái tên Văn Thao ở ngay trước mặt kia mới thật sự đáng để người ta
phải chú ý kìa.
Ban đầu y vốn chỉ là một kẻ ăn mày dưới chân cầu,
với vẻ hung tàn đi khắp đường cướp đoạt thức ăn, vậy mà có thể từng bước một tiến tới như ngày hôm nay. Dương Thần quả là có chút khâm phục y.
Có thể nói rằng, Văn Thao có được như ngày hôm nay, nguyên do đầu tiên
chính bởi Dương Thần đã tự đem La Thúy San đưa tới trước mặt y.
Cơ sự ấy không ngờ lại gây ra tai ương như ngày hôm nay, Dương Thần thật không thể nào ngờ tới được.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, dù sao thì ông trời cũng đã sắp đặt ta phải
gặp lại y ở chốn này, vậy thì đích thân ta sẽ kết thúc mối nghiệt duyên
này.
- Xem ra, ngươi ở nơi này lại ăn thêm được không ít bảo bối nữa rồi.
Dương Thần cười nói.
Văn Thao cười một cách nham hiểm:
- Sao hả? Sợ rồi phải không? Ngươi cho rằng một năm ta ở đây là uổng phí
hay sao chứ? Tuy là không giết được con hồ ly tinh kia, nhưng đó chẳng
qua cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tử Thanh thần lôi cùng với
những thứ hoa thơm quả lạ chốn này đã khiến ta hoàn toàn khác trước rồi.
- Thật là trùng hợp... Ta cũng đã khác trước nhiều, vậy hãy cùng thử xem công sức một năm qua của ai không phải là vô ích.
Dương Thần nói xong, bốn phía quanh hắn đã bắt đầu tích thành Thái Thanh thần lôi phát ra hàng loạt những sắc tím lam, thần lôi giống như một con
điện xà lồng lộn điên cuồng đập lên đập xuống, làm cho toàn thân Dương
Thần cũng chiếu rọi thành một màu tím lam.
- Thái Thanh thần lôi?
Ngọc Tuyết Ngưng từ xa nhìn lại, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, tựa như suy nghĩ điều gì.
Còn Văn Thao sắc mặt không hề thay đối, mỉm cười khinh miệt, cánh tay rộng
lớn giơ ra, khối năng lượng phản vật chất giống như dòng thủy triều
cuồng mãnh bất kham muốn nhấn chìm cả Dương Thần.
Khối năng lượng
phản vật chất này đã hòa quyện với y một cách hoàn hảo, có thể gọi là
thuận buồm xuôi gió? hơn thế đặc tính phản vật chất cũng đã tăng thêm
vài phần nữa rồi.
Nếu đây không phải là Thông Thiên tháp, là nơi
thần kì được tiên nhân thượng cổ tạo thành, e rằng cái tháp này cũng đã
sớm bị phá đến tan tành rồi cũng nên.
Dương Thần tiếp khối năng
lượng phản vật chất đang nhào tới, trong nháy mắt biến hóa vô số Thái
Thanh Thần Lôi kết thành một thần lôi xuyên mây, rồi giống như một cây
giáo dài sắc bén đâm thẳng về phía khối năng lượng phản vật chất!
Sức mạnh của Thần Lôi không phải là tầm thường, cho dù khối năng lượng phản vật chất kia có liên tục làm tiêu hao uy lực của Thái Thanh thần lôi,
song vẫn không có cách nào ngăn cản được bước tiến của thần lôi!
Rầm rầm rầm
Những tiếng nổ vang không ngớt khiến cho khối năng lượng phản vật chất nổ ra tan tành.
Khối năng lượng màu xám bạc trong chốc lát biến thành một bãi tro tàn phiêu tán trong không trung.
Văn Thao hai mắt trợn chừng, rõ ràng y không thể ngờ được năng lượng phản
vật chất đã tăng thêm mấy phẩn của y lại bị một đao thần lôi của Dương
Thần xuyên thấu như vậy!
Vụt!
Sau khi thần lôi tiêu hao hết một phần uy lực trong lúc Văn Thao chưa kịp trở tay liền đâm xuyên qua ngực y!
Tuy vậy chẳng có một chút máu náo bắn ra cả, chảy ra từ đó lại là dòng năng lượng phản vật chất màu xám bạc!
- Khà khà... ha ha.... Được lắm.... Quả là chiêu thức lợi hại.
Văn Thao nghiêng đầu, giơ tay ra chạm vào chính lỗ thủng trên ngực mình, rồi lại rút tay ra, nhếch mép cười:
- Chỉ tiếc.... Ngươi không giết nổi ta đâu.
Dương Thần cau mày lại, không ngờ Thái Thanh thần lôi lại không thể khiến y
biến mất khỏi trần gian, xem ra khối năng lượng phản vật chất này đã
thực sự mạnh lên rất nhiều rồi, khả năng phòng ngự cùng đã vượt quá dự
tính của hắn rồi.
Thân thể của Văn Thao đã nhanh chóng liền lại,
trong đôi mắt cũng bắt đầu lóe lên ngọn lửa màu xám bạc, toàn thân đã
biến thành trạng thái bán phản vật chất, khuấy tung cả năng lượng phản
vật chất ở bốn phương tám hướng, y như hóa thành dòng Trường Giang hung
hãn cuồn cuộn lao về phía Dương Thần!
Dương Thần giơ Hỗn Độn đỉnh
về phía trước, hỗn độn trỡ nên hung hãn hơn? Hai mắt màu xám bạc trào ra như dòng ngân hà chảy ngược lại một lần nữa ngưng kết thành hình hài
Văn Thao.
Dương Thần chỉ cảm thấy tình thần trấn động. Hỗn Độn
đỉnh và thần hồn của hắn tương liên với nhau, hỗn độn đã bị thiệt hại
nghiêm trọng thì bản thân hắn ắt cũng sẽ bị thương.
Không ngờ Văn
Thao dũng mãnh đến độ trong chốc lát lại có thể đánh đòn chí mạng khiến
Hỗn độn không cách nào chống đờ được, chỉ có thể phân tán uy năng thu về trong đỉnh!
Phải là sức mạnh ghê gớm cỡ nào mới có thể làm được
điều này chứ!? Chẳng phải ngay cả Thái Thanh thần lôi, Hỗn độn này cũng
nuốt vào được hay sao?
- Ngươi còn chờ gì nữa? Tiếp theo sẽ đến nhà ngươi đấy!
Chẳng biết từ lúc nào Văn Thao đã biến khối năng lượng phản vật chất ngưng
kết lại giống một tòa pháo đài kiên cố, giam giữ Dương Thần ở phía dưới, sau đó nhanh chóng thu phục hắn lại, hoàn thành bắt rùa trong hũ.
Lúc này Dương Thần mới ý thức được rằng, Văn Thao không chỉ có thể tự khống chế năng lượng phản vật chất, mà y còn có thể tùy ý lấy ra năng lượng
phản vật chất từ bất cứ đâu giữa đất trời này, cũng giống như Dương Thần có thể tùy ý sử dụng sức mạnh của đất trời vậy.
- Ngươi chết đi! Chết đi! Chết đi!
Khối năng lượng phản vật chất đã nổ tung ra xung quanh Dương Thần, tựa như
những tràng pháo hoa màu xám bạc, nhưng cùng với đó là uy lực chết người như muốn nuốt chìm tất cả!