Chiêu Trữ không dám thật sự đánh, nhưng hai mươi bản là không thiếu
được, dù sao đây là Lục gia phân phó, chỉ cần là chuyện Lục gia phân
phó, dù bảo hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không từ, hắn tự nhận là trung tâm với Lục gia không người có thể bằng. Thanh Trúc bị đánh
xong đã không thể đi đường, tóc ẩm ướt, sắc mặt trắng bệch, để hai bà tử thô sử nâng trở về.
Uông thị không yên bất an trong phòng chờ
Thanh Trúc trở về phục mệnh, nói thật, đây là lần đầu tiên nàng hạ mình
trước Hình Thượng Thiên, thực sự có chút mất mặt. Kết quả chờ trở về lại là Thanh Trúc bị người nâng, Chiêu Trữ cúi đầu, giọng nhỏ như ruồi nói, bởi vì Thanh Trúc chọc giận Lục gia, cho nên bị đánh.
Chiêu Trữ
nói xong liền thật cẩn thận nhìn Uông thị, chỉ thấy mặt nàng lúc xanh
lúc trắng, tình cảm giữa Thanh Hoa với Thanh Trúc tốt nhất, đứng ở một
bên nhìn Thanh Trúc chật vật, thiếu chút nữa khóc, Thanh Sơ tiến lên cầm tay nàng nhắc nhở nàng, thế này mới khó khăn nhịn xuống, ánh mắt gắt
gao bám chặt trên người Thanh Trúc, chỉ hận không thể lập tức tiến lên
xem xét tình huống của nàng ấy.
Uông thị chỉ cảm thấy trời xoay
đất chuyển, một hồi lâu mới nương tay vịn ghế dựa chậm rãi đứng vững,
nhìn Chiêu Trữ, thấy hắn cung kính cúi đầu một bộ không biết làm sao bây giờ, mà Thanh Trúc mặt không có chút máu lại miễn cưỡng chống đỡ quỳ
gối trước mặt, run giọng nói, "Là nô tì không biết quy củ, chọc giận Lục gia, thỉnh phu nhân không cần... Tức giận." Chỉ một câu, nhưng khiến
Thanh Trúc hơi thở mong manh nói không hết nổi.
Thanh Hoa rốt cục nhịn không được xông đến, ôm Thanh Trúc liền khóc lên, "Thanh Trúc tỷ
tỷ, sao tỷ lại bị đánh." Lập tức quay đầu nhìn Uông thị, cầu xin nói,
"Phu nhân, nô tì cầu ngài, ngài an bài lang trung cho Thanh Trúc tỷ tỷ."
Uông thị im lặng, tựa hồ có chút không đành lòng, "Đi gọi Tiền tiên sinh lại đây." Tiền tiên sinh là lang trung Uông thị mang từ kinh đô đến, y
thuật rất cao, chuyên xem bệnh cho Uông thị, rất ít đi xem hạ nhân, hiển nhiên ý tứ Uông thị chính là coi trọng Thanh Trúc.
Thanh Hoa dập đầu tạ ân, giúp đỡ Thanh Trúc thật cẩn thận trở về viện.
Uông thị đứng ở tại chỗ lại cảm thấy trong lòng bị đè nén lợi hại, bản tử
đánh vào trên người Thanh Trúc tựa hồ như đánh vào thân thể của nàng,
làm cho nàng vừa thẹn vừa giận, nếu là trước đây nàng sẽ đùng đùng đi
chất vấn Hình Thượng Thiên, sao hắn dám làm như thế..., hắn dựa vào cái
gì? Nhưng rất nhanh, trong lòng lại có tiếng nói bảo nàng đè ép tức giận này xuống, vì một nha hoàn đi chất vấn Hình Thượng Thiên, tựa hồ có
chút chuyện bé xé ra to, Thanh Trúc tuy rằng là tâm phúc của nàng, nhưng nói thẳng ra chỉ là hạ nhân, có thể so sánh với Hình Thượng Thiên?
Tâm tư xoay chuyển, sắc mặt Uông thị lại càng ám trầm, nàng bỗng nhiên cảm
thấy có vài thứ đã không giống trước, trong lúc nàng bất tri bất giác
lặng lẽ thay đổi.
Chiêu Trữ âm thầm kêu khổ, hắn cảm thấy hôm nay thật sự là xui tám đời, mới phải gặp chuyện như vậy..., rốt cuộc là Lục gia nghĩ như thế nào, minh mục trương đảm đánh mặt phu nhân, phu nhân
xuất thân cao quý, tư dung tú lệ, giơ tay nhấc chân đều biểu hiện ung
dung đẹp đẽ quý giá của nàng, rốt cuộc Lục gia có cái gì không hài lòng? Trọng yếu nhất là, vì một di nương thôn cô, có đáng giá hay không?
Lần đầu tiên Chiêu Trữ nhìn thấy Cố di nương chỉ cảm thấy, Hình Thượng
Thiên có thêm một tiểu thiếp xinh đẹp, nam nhân mà, không phải đều thế
này sao, hắn từng gặp không ít nữ nhân xinh đẹp như vậy, bất quá mới mẻ
một thời gian sẽ dứt bỏ, sao có thể so sánh với nương tử chính quy xuất
thân cao quý? Nhưng là dần dần, bất tri bất giác, thời gian Cố di nương
bá lấy Lục gia nhiều lên, lực ảnh hưởng cũng càng ngày càng nặng, vốn
tưởng rằng Uông thị nạp thiếp thất cho Lục gia, Lục gia sẽ cảm kích Uông thị, hai người sẽ càng ngày càng tốt, kết quả mâu thuẫn giữa hai người
lại lần lượt bùng nổ, nay thế nhưng đến mức trực tiếp đánh thể diện phu
nhân, rốt cuộc Lục gia nghĩ như thế nào?
"Ngươi trở về đi." Uông thị tựa hồ thật sự mỏi mệt, vô lực dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại phất phất tay.
Chiêu Trữ ngây ngẩn cả người, hắn cho rằng Uông thị sẽ hỏi sự tình nguyên do, hoặc là trực tiếp đi tìm Hình Thượng Thiên chất vấn, nhưng bây giờ chỉ
như vậy?
Chờ Chiêu Trữ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Thanh
Sơ và Uông thị, ánh mắt Thanh Sơ ửng đỏ, nghĩ tình huống Thanh Trúc vừa
rồi trong lòng cũng là hận không thể đi qua nhìn một cái, nhưng chỗ phu
nhân luôn phải có người, nàng nghĩ..., trong lòng phu nhân cũng không
chịu nổi, ở biệt viện này luôn luôn là phu nhân một lời Cửu Đỉnh, không
người dám làm trái, đây là lần đầu tiên Lục gia phản kháng mãnh liệt như vậy.
Tuy rằng Uông thị nhắm mắt lại, vững vàng đương đương ngồi, nhưng là trong lòng cũng như hỏa thiêu sôi trào, nàng cũng không rõ vì
sao mình lại không đi hỏi Hình Thượng Thiên. Nếu dựa theo dĩ vãng nàng
đã sớm lãnh nghiêm mặt giáo huấn Hình Thượng Thiên, nhưng là lúc này,
nàng cảm thấy có một số việc tựa hồ mình thật sự làm sai, nhưng nghĩ đến đây nội tâm lại có tiếng nói, ngươi hoàn toàn đều là vì Lục gia, làm gì tự coi nhẹ mình?
Bất an, mê man, thất lạc, lại quật cường, Uông thị chậm rãi dày vò tinh thần.
Chiêu Trữ về tới Hà Hoa viện, ngoài cửa Xuân Nha và Liễu Chi đang nói cười,
Phương Viên cầm bồn nước tiến tiến xuất xuất, trên mặt mang theo cười
khoái trá, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng không biết là tư vị gì,
phu nhân bên kia tình cảnh bi thảm, mây mù che kín, bên này lại bình
tĩnh như vậy?
Xuân Nha nhìn thấy Chiêu Trữ liền cao hứng nghênh đón, "Chiêu Trữ ca, ngươi muốn uống nước trà vỏ dưa hấu hay không?"
Chiêu Trữ sửng sốt, nghĩ rằng, vỏ dưa hấu có thể ăn? Đùa giỡn cái gì, Cố di
nương các ngươi là thôn cô nông thôn vô tri, cái gì cũng luyến tiếc bỏ,
đều xem như bảo bối, nhưng ta không thích, muốn uống cũng là uống danh
trà Lão Quân sơn phu nhân được trong cung ban cho.
Xuân Nha cũng không ngốc, ẩn ẩn nhìn ra Chiêu Trữ khinh thường, mất hứng nói, "Ngươi ghét bỏ cái gì, Lục gia còn rất thích."
Chiêu Trữ mỗi lần đều thua Xuân Nha quá mức "Ngay thẳng", đứa nhỏ này không
giống người khác, trong lòng có cái gì thì nói cái đó, trước kia mỗi
ngày đi theo sau mông hắn hỏi đông hỏi tây, hỏi trong nhà hắn có đính
hôn cho hắn chưa, hỏi trong nhà mấy người, mặt dày mày dạn muốn gả cho
hắn, làm cho trong lòng hắn khinh bỉ lại đắc ý, nhưng mấy ngày nay lại
biến sắc mặt? Bắt đầu đuổi theo Mễ Điều truy vấn chuyện Lục Hành, cái
này..., làm cho hắn phi thường khó chịu.
Nhìn mặt Chiêu Trữ lúc
xanh lúc trắng, Xuân Nha cảm thấy trong lòng thật là an ủi, trước kia
sao lại cho rằng Chiêu Trữ tuấn tú chứ, so sánh với nam tử hán Lục Hành, căn bản chính là một cái bạch trảm kê* thôi! Nhớ tới Lục Hành, Xuân Nha liền cảm thấy đau đầu, nghe nói hôm đó bị Lục gia phạt đánh năm mươi
bản tử, đương nhiên, làm trái Lục gia là không đúng, bất quá bị đánh
cũng thật đáng thương, nghe nói đến bây giờ còn nghỉ ngơi ở trong phòng. Thật muốn đi xem, Xuân Nha cắn ngón tay nghĩ.
* bạch trảm kê: gà bị trụi lông á!
Chiêu Trữ chỉ chớp mắt liền nhìn thấy vẻ mặt Xuân Nha háo sắc, căm giận quăng tay áo đi vào, vừa tới cửa đã bị Liễu Chi ngăn cản, Liễu Chi cho hắn
cái ánh mắt nói, "Lục gia đang ở với di nương." Ý tứ chính là, thức thời thì đừng đi quấy rầy, Chiêu Trữ bất đắc dĩ ngồi xổm một bên góc tường,
nhìn hồ nước xanh biếc cách đó không xa, cảm thấy, người này thực làm
người ta mê mang.
Cố Tương hầu hạ Hình Thượng Thiên ngủ trưa,
nàng vốn tưởng rằng vừa mới xảy ra chuyện Thanh Trúc mình sẽ ngủ không
yên, kết quả ôm lưng Hình Thượng Thiên, vừa nhắm mắt liền ngủ, chờ tỉnh
lại liền thấy Hình Thượng Thiên còn ngủ, mấy ngày nay bên ngoài tựa hồ
mệt mỏi, trên mặt còn chút phờ phạc, trên trán mồ hôi tinh mịn, ngủ phi
thường ngọt lành, nàng cầm lấy cây quạt quạt cho hắn, đầu óc vốn không
dừng lại, vừa rồi chuyện Thanh Trúc tuy rằng làm cho nàng cảm thấy sợ
hãi, nhưng là chốc lát nàng liền cân nhắc được. Thanh Trúc là đại nha
hoàn của Uông thị, cho dù Chiêu Trữ không thủ hạ lưu tình, những người
khác dám thật sự hung hăng đánh? Hạ nhân đều là nhân tinh, cho nên Thanh Trúc cũng sẽ chỉ là bị nhẹ nhàng trừng phạt, không đến mức nguy hiểm
sinh mệnh, nhưng là nghĩ lại, lại cảm thấy buồn bực, Uông thị và Hình
Thượng Thiên mỗi ngày lại một trận sóng gió như vậy, rốt cuộc là chuyện
gì? Uông thị có thể giận chó đánh mèo với nàng hay không?
Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư* mà!
*Nghĩa là: Cổng thành đột nhiên cháy, ao cá bị vạ lây bất ngờ.
Nhưng là Cố Tương mấy lần biểu trung tâm với Uông thị, hết sức chân thành,
đều bị đẩy ra, hiện tại cũng chỉ Hình Thượng Thiên rộng mở ngực để nàng
dựa vào, mặc kệ là Uông thị hay là Hình Thượng Thiên, tóm lại nàng phải
ôm một đùi, tuy rằng nhìn Hình Thượng Thiên không quá đáng tin, nhưng
vẫn tốt hơn không chỗ dựa vào phải không?
Nghĩ như vậy Cố Tương
liền cảm thấy Lục gia đang ngủ trước mắt này chính là dược thảo cứu mạng của nàng, phải dùng sức bắt lấy không buông ra.
Lúc Hình Thượng
Thiên tỉnh lại liền nhìn thấy Cố Tương vừa quạt cho hắn, vừa bao hàm
thâm tình nhìn hắn, thật giống như hắn là trời của nàng bảo bối duy nhất trong đời, làm cho trong lòng hắn từng đợt... Đắc ý.
"Nhìn cái
gì." Hình Thượng Thiên bất đắc dĩ nói, lập tức đứng lên, Cố Tương vội
bước lên giúp đỡ một phen, lại bảo Phương Viên đi ngâm nước trà dưa hấu
cho Hình Thượng Thiên uống. Có đôi khi Cố Tương cảm thấy dựa theo trình
độ Hình Thượng Thiên cổ động đồ mình làm, tỷ như túi hương không đâu vào đâu, còn có đồ ăn loạn thất bát tao khác, cá hấp cách thủy, sữa tươi cô đặc, tuyệt đối là thật yêu! Giải thích chính là thật tâm sủng ái.
Hai người ngươi một ly ta một ly uống hết một bình nước trà, Hình Thượng
Thiên lơ đãng vươn tay ôm lấy Cố Tương, hai người thân mật cùng một chỗ, Hình Thượng Thiên nhẹ nhàng hôn cái trán Cố Tương, vô hạn ôn nhu,
ừhm..., Cố Tương đỏ mặt, tuy rằng hai người làm rất nhiều chuyện hơn
thế, nhưng là hôn mang theo trìu mến thế này vẫn là lần đầu, làm cho
nàng cảm thấy được che chở, ừhm, rất dụ người.