“Sau này, mười hai tới mười lăm, ta sẽ ngủ lại trong phòng ngươi.”
Toàn thân Trình Dục cứng đờ, tất nhiên hiểu được “ngủ lại” trong miệng hắn
không phải đơn thuần chỉ là ngủ chung, “Vì sao muốn chọn mười hai tới
mười lăm?”
Trình Dục trợn to mắt, ngón tay nắm thành quả đấm, đầu khớp xương phát ra
tiếng răng rắc, tuyệt đối không nghĩ tới Phượng Thăng Minh lại muốn
Trình Sóc giúp hắn sinh một đứa nhỏ. Trách không được muốn cho y uống…
uống thuốc tư âm tráng dương, thì ra đúng là muốn cho y điều dưỡng tốt
thân thể để sinh con sao?
Thấy y bỗng dưng bài xích với sự thật
đã biết trước như thế, Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: “Nếu ngươi
ngoan ngoãn, chờ sinh đứa nhỏ xong, ta có thể phế võ công ngươi, lại
dùng dược sửa lại dung nhan ngươi, từ nay về sau ngươi có thể làm người
bình thường, không cần phải chịu chết… Thế nào, cuộc mua bán này, ngươi
chỉ lời không lỗ.”
Trình Dục nghĩ thầm, nếu là Trình Sóc, lúc này sẽ nói cái gì? “Ngươi không sợ sau khi ta sống sót… tìm cơ hội nói
chuyện này với đại ca?”
Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: “Y sẽ không tin ngươi.”
Trình Dục hiểu rõ, trong lòng biết cái gọi là “không tin” của hắn, căn bản
không phải chính mình không tin, dù sao thân thể Trình Sóc đặt ở đó, nếu Trình Sóc thật sự cáo trạng với mình, coi như dung mạo y bị sửa lại, lộ ra thân thể, mình cũng muốn tin vài phần, Phượng Thăng Minh căn bản là
chuẩn bị lừa gạt y, khiến y an phận một chút, sau đó giết y. Phượng
Thăng Minh đối với người của tà phái, chưa bao giờ giữ chữ tín, có thể
nhất tuyệt hậu hoạn nhất lao vĩnh dật thì chưa bao giờ mềm lòng.
Bởi vì mình lý giải hắn mà âm thầm cười khổ, nhất thời nét mặt không khỏi
lộ ra vài phần, đôi lông mi dài của Phượng Thăng Minh cau lại, lại cảm
thấy kỳ dị, chỉ ở trước mặt Trình Dục hắn mới luôn có cảm giác bị nhìn
thấu, cũng vì hai người tâm linh tương thông mà vui sướng, vì sao hiện
tại, lại cảm thấy Trình Sóc giống Trình Dục như vậy? Trước đây hắn gặp
qua Trình Sóc không dưới trăm lần, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy hai
người tương tự.
Trình Dục rủ mắt, nói: “Đại ca ta không thích
ngươi, cho dù hai nhà Phượng Trình có con nối dòng, cũng sẽ không ở bên
ngươi, ngược lại sẽ nghi ngờ…” Nghĩ đến đây, lại nghĩ ban đầu mình bị dã ưng công kích, có thể đã chết hay không? Nhất thời nhưng lại không hề
cảm thấy sợ hãi, chỉ là có chút xót xa, đời này tự nhận cũng chưa từng
làm chuyện gì có lỗi với người khác, kết quả chẳng những chết thảm, còn
rơi xuống loại tình trạng này, cho dù biến trở về, ngày sau lại phải ở
chung với Phượng Thăng Minh như thế nào?
“Nếu y không ở bên ta…”
Phượng Thăng Minh nhất thời dừng lại một chút, Trình Dục cho rằng hắn sẽ nói không buông tay gì đó, Phượng Thăng Minh lại mỉm cười, lộ ra mấy
phần lãnh ý, nói: “Tốt nhất ngươi vẫn nên cầu nguyện y ở bên ta, nếu
không, ngươi sống, cũng vô dụng.”
Trình Dục nhăn mi mím môi nói: “Phượng đại hiệp đường đường là đại hiệp chính phái, sao có thể có tác phong tà phái như vậy…”
Phượng Thăng Minh sửng sốt, Trình Dục cũng lập tức sửng sốt.
Yên tĩnh không nói gì, năm đó Phượng Thăng Minh đánh cược cùng Trình Dục,
hai người đổ xúc xắc, ai điểm số lớn, người đó liền thắng, liền thành ca ca, Trình Dục lắc xì ngầu được ba con sáu, dựa vào nhĩ lực nghe được,
thật vất vả lắc thành công, lòng tràn đầy vui sướng, cảm giác chính mình nhất định sẽ thắng, mà Phượng Thăng Minh lại giữ trong lòng bàn tay một viên xí ngầu, ném ra bốn con sáu. Trình Dục híp mắt mang theo thần sắc
không phục, dưới ánh mặt trời rực rỡ lại cười đến sáng lạn, nói: “Phượng đại hiệp đường đường là đại hiệp chính phái, sao cũng cần đùa giỡn tâm
nhãn như vậy?”
Phượng Thăng Minh xòe bàn tay ra, đem viên xí ngầu kia đặt vào trong tay Trình Dục, cười nhẹ nhàng, “Nguyện cược nguyện
chịu thua, Dục đệ, ngày sau ta sẽ gọi đệ là Dục đệ.”
…
Phượng Thăng Minh âm u liếc nhìn Trình Dục, quyền đầu nắm chặt, nửa câu cũng
không nói mà rời đi, tim Trình Dục như nổi trống, lại thầm nghĩ, hẳn là
hắn không phát hiện đi, nghĩ như vậy, lại có vài phần phiền muộn, cho dù phát hiện, thì thế nào? Người thông minh đến đâu, dù cho đoán ra chân
tướng, cũng sẽ không tin sự thật hoang đường như vậy.
…
Trăng sáng như nước, đèn sáng như ban ngày, Phượng Thăng Minh không ở dưới
ánh trăng, cũng không ở dưới đèn, lại ở trong một tiểu đình của sơn
trang một mình uống rượu, một mình rót rượu, tranh sáng tranh tối, đúng
như lòng người đen tối không rõ.
“Đệ chưa bao giờ hiểu ta… Trình
Dục, kỳ thật đệ chưa bao giờ hiểu ta… Đệ chỉ nhớ rõ mẫu thân ta là mỹ
nhân xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, lại quên phụ thân ta là lão giáo chủ Ma
giáo năm đó… Đệ chỉ nói ta một thân chính khí, lại không biết trong lòng ta cũng có hắc ám, hắc ám của ta đều là đối với đệ, đệ cũng không biết
ta giam cầm Trình Sóc, ta muốn giam cầm đệ… ta muốn giam cầm đệ! Là đệ…”
Trình Dục ngồi trước cửa sổ, trăng sáng vừa lúc chiếu trên người y, dưới ánh
trăng y nhìn tiểu đình kia chỉ có một số ít đèn lồng soi sáng, tai nghe
lời nói mang theo bi thương của Phượng Thăng Minh, mắt thấy hắn si, lại
vẫn ngồi yên.
Này xưa cùng Phượng Thăng Minh ngủ chung, thỉnh
thoảng nói đến thê tử tương lai, chỉ nghĩ huynh đệ bình thường đều là
như vậy, lại không ngờ Phượng Thăng Minh tồn tâm tư như thế với mình,
trong lòng Phượng Thăng Minh, hẳn rất khổ đi…
Một tay cầm bầu
rượu ném xuống đất, âm thanh lanh lảnh khiến Trình Dục hoảng sợ, dưới
chân Phượng Thăng Minh không dưới hai ba mươi vò rượu, từng vò từng vò
mở phong ấn, Trình Dục đặt nắm tay bên miệng, nhẹ nhàng cắn một, trơ mắt nhìn hắn uống rượu, không cách nào lên tiếng ngăn lại, huống chi lấy
thân phận hiện tại của y, có thể nói gì đây?
“Tội gì…”
Trình Dục không khép lại cửa sổ, chỉ lăm bẩm: “Thăng Minh, tội gì?”