Gió mát nhu hòa, nhu hòa như nhành liễu mềm mại rũ xuống, tinh tế phất qua mặt nước, có chim hót ríu rít, cá nhảy trong nước.
Mặt trời đỏ chiếu rọi xuống, lại có khí tức sát phạt xuyên qua, thẩm thấu
bên hồ, thẩm thấu trong xương, gió mát mặc dù nhu hòa, nhưng không hòa
tan được hàn khí thấu cốt.
Chỉ một kiếm, tiếng leng keng mơ hồ, kiếm quang hoa mỹ chợt lóe lên.
Phượng Thăng Minh rạch bị thương gân chân của Trình Sóc, Trình Sóc lập tức quỳ xuống, dung mạo cùng Trình Dục hầu như không khác biệt, chỉ là màu mắt
một chút cũng không giống Trình Dục trong suốt như ánh mặt trời, mà tràn đầy khát máu sắc lạnh. Hơi hơi gợi lên khóe miệng, Trình Sóc cười nói:
“Thế nào, tới đây giết ta không phải ca ca tốt của ta sao?”
Võ
Lâm Minh tập hợp đại đội chính nghĩa chi sĩ đem Kỳ Lan giáo gần như diệt giáo, mà Trình Dục không muốn đem cực hình của Võ Lâm Minh gia tăng
trên thân đệ đệ, vì vậy chỉ để người dứt khoát tiễn hắn đi, sạch sẽ,
thống thống khoái khoái, so với hắn tra tấn những người đó thì kiểu chết này tốt hơn nhiều.
Lời tuy như vậy, thế nhưng sau khi mệnh lệnh
truyền xuống, Trình Dục lại ngồi nằm khó an, hầu như ngay cả viền mắt
đều muốn đỏ lên. Y thiếu chút nữa thì muốn đích thân đi, Phượng Thăng
Minh ngăn cản y, Phượng Thăng Minh nói, hắn sẽ giúp y, giúp y giết Trình Sóc. Hắn biết Trình Dục không xuống tay được, Trình Dục đối với kẻ
không có thuốc chữa khác đều có thể dứt khoát, nhưng không cách nào dứt
khoát với đệ đệ của mình.
Đôi mắt phượng của Phượng Thăng Minh
hơi rũ xuống, càng có vài phần tư vị phong lưu, một kiếm thứ hai, rạch
cổ tay Trình Sóc, Trình Sóc hung hăng cắn răng, đau đến phát run, nhưng
trong mắt hắn không lộ ra chút thống khổ nào, toàn bộ bị oán độc che
giấu, chỉ thấp giọng căm hận nói: “Ta chỉ hận lúc trước không độc chết
y! Tên hư tình giả ý kia… ngay cả tiểu An của ta cũng thích y… A—”
Phượng Thăng Minh dứt khoát lưu loát rạch bị thương một tay một chân hắn ta,
hắn không trực tiếp cắt đứt gân tay gân chân đối phương, chỉ vì ngày sau có thể hoạt động, bóp chặt cằm Trình Sóc, nhíu mày nhìn đôi mắt vừa
tương đồng lại vừa có chút bất đồng với Trình Dục, tinh tế đánh giá
gương mặt hầu như giống Trình Dục như đúc kia.
Dung mạo hai người bọn họ rất giống nhau, gần như một khuôn đúc ra, nhưng sẽ không ai nhận sai hai người bọn họ, Trình Sóc lệ khí quá nặng.
“Ta nhớ rõ lúc trước đại phu có nói qua, ngươi, có thể mang thai.”
Đồng tử Trình Sóc hơi co lại, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể minh bạch ý tứ của hắn, đột nhiên mở to hai mắt.
Hắn… có ý gì?!!
Đã là ngày hè.
Gió sớm khẽ vuốt, hương sen tươi mát tự nhiên, nhưng không cách nào xoa dịu tâm tình phiền não.
Trình Dục đứng trong đình, kinh ngạc nhìn một ao lá sen xanh biếc.
Phượng Thăng Minh nói Trình Sóc đã chết, chưa chịu chút tra tấn nào. Trình Dục hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng, lại khàn khàn lên tiếng: “Rốt cục cũng cho dân chúng bị hại một câu trả lời.” Tuy rằng… y vì tư tâm,
không giao Trình Sóc cho Hắc đường Võ Lâm Minh chuyên thi triển cực
hình. Chỉ để hắn không thống khổ mà chết.
Phượng Thăng Minh nhẹ giọng nói: “Không sai. Hơn nữa… là câu trả lời tốt.”
Trình Dục hít sâu một hơi, nói: “Thăng Minh, huynh có thể… tạm thay chức Võ
Lâm Minh Chủ hay không? Ta muốn đi Tư cốc.” Tư cốc mai táng thân nhân y, Trình Sóc đã chết, y nên tự mình đi gặp mặt một lần.
Tư cốc hiểm trở, từ trước đến nay chỉ khi trong lòng Trình Dục hết sức không bình
thường mới đi, y để hắn tạm thay mặt Võ Lâm Minh Chủ, hiển nhiên là
không muốn hắn đi theo, nhìn Trình Dục hồi lâu, Phượng Thăng Minh nói:
“Được.”
Trình Dục cười nói: “Đa tạ Thăng Minh.”
Qua loa dặn dò rất nhiều sự vụ, Trình Dục thậm chí không lưu lại lâu, khởi hành ngay hôm đó, đi Tư cốc trước.
Hiện cũng không phải thu đông, buổi trưa trong núi càng thêm nóng bức, không có tơ liễu nổi lên vì gió, càng không có quạt hương bồ tăng thêm cảm
giác mát lành.Tư cốc hiểm trở, trong núi cũng nhiều mãnh thú, Trình Dục
bái phụ mẫu xong, một mình một người bước chậm trong cốc, mỗi khi nghĩ
đến Trình Sóc trong lòng liền đau xót, đi được một dặm đường, nhìn thấy
một chỗ đất bằng phẳng trống trải, trên mặt có một huyệt động, đúng là
nơi y luôn chạy tới tĩnh tu ngày trước.
Trước đây nơi này, y cũng từng mang Trình Sóc đến. Viền mắt nóng lên, nhịn không được dùng tay áo lau đi.
Chậm rãi đến bên cạnh huyệt động, đứng thẳng một lúc lâu, không muốn rời đi
cũng không muốn vào, ánh mặt trời càng mãnh liệt, lá cây màu xanh phơi
dưới nắng đều xuất ra một tầng dầu. Trên người Trình Dục ra chút mồ hôi, thở ra một hơi, rốt cuộc nâng bước đi vào bên trong. Bước chân còn chưa giẫm xuống, bỗng nhiên một trận chim ưng gáy lên, ngẩng đầu nhìn thấy
một con ưng lớn cúi người vọt về phía mình, còn không kịp rút kiếm, con
ưng kia dường như biết võ, tránh đi chiêu thức y công tới, bỗng nhiên
đánh úp về phía thiên trì huyệt của y. Toàn thân Trình Dục run lên, chỉ
khó khăn nghĩ đến hậu quả khi thiên trì huyệt bị tập kích, trước mắt tối sầm lại, mất đi tri giác…
…
Rất đau…
Toàn thân vô lực… xương cốt đều như phát ra tiếng kèn kẹt.
Nhưng dường như không phải đau đầu, chỗ tay chân đều có chút đau đớn mơ hồ,
đau đớn kỳ quái, giống như bị vũ khí sắc bén làm bị thương, chẳng lẽ con chim kia lại rạch từng đường trên người y? Nhưng cơn đau này tựa hồ
biến mất khá nhanh, đan điền trong cơ thể trống rỗng, cái gì cũng không
có…
Vì sao vẫn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ y đã chết? Không, chết rồi sao lại cảm thấy đau đớn, hoặc là được người cứu.
Một ly nước lạnh giội vào mặt, Trình Dục cố sức mở mắt ra, mờ mịt một hồi,
thấy bạn tốt Phượng Thăng Minh ngồi bên cạnh bàn, trường sam màu xanh
nhạt, tuấn mỹ phong lưu, chỉ là trong mắt vừa như lạnh, lại vừa như
nóng, cầm ly không trên tay.
Thăng… Minh…?
Trình Dục chống người dậy, muốn đứng lên, trên thực tế y đích xác đang bò lên, tuy rằng tay chân đều đau dữ dội, nhưng vẫn nhịn xuống. Phượng Thăng Minh nheo
mắt phượng lại, dường như có loại cảm giác như hai người khác nhau với
Phượng Thăng Minh ôn hòa, cười dịu dàng mà Trình Dục nhìn thấy thường
ngày, lôi kéo xiềng xích trong tay, trong mắt Trình Dục còn mang theo mờ mịt, liền bị kéo lấy xiềng xích đang trói tay y giam vào trong ngực
hắn.
Phượng Thăng Minh tựa như mê luyến mà sờ gò má y, lửa tình nóng cháy thiêu đốt trong mắt, còn có tình dục nói không nên lời.
Trình Dục bị hắn nhìn chằm chằm liền run lên một cái, thần trí hơi tỉnh táo. “Thăng Minh…”
Phượng Thăng Minh giật mình trong nháy mắt, ánh mắt lập tức sắc bén, tóm tóc
của y bắt y ngửa đầu, lạnh lùng, từng câu từng từ nói: “Ai cho phép
ngươi gọi ta là Thăng Minh?”
Trình Dục vừa giãy giụa, vừa không
biết chuyện gì xảy ra, vẫn mờ mịt, Phượng Thăng Minh nhìn thấy ánh mắt
hiện tại của y, lúc trước muốn làm đệ đệ người trong lòng lại phiền não
vì không chiếm được người trong lòng vậy mà giờ lại bình tĩnh hơn nhiều, tình dục cũng tăng vọt, hoặc là hiệu quả của chuyện trước đó hắn vì có
thể nhịn chán ghét trong lòng mà ăn xuân dược…
Thật sự ghê tởm.
Cởi vạt áo Trình Dục ra, bức bách y mở ra hai chân ngồi trên đùi mình, cởi
bỏ quần lót, đem tính khí tráng kiện chống đỡ hoa huyệt giữa hai chân y.
Xúc cảm kỳ quái truyền đến, Trình Dục chợt trợn to mắt, chỉ kịp cúi đầu
liếc nhìn vật kinh người kia thế nào, lập tức, Phượng Thăng Minh hung
hăng thẳng lưng, đâm rách màng xử nữ, xỏ xuyên đến chỗ sâu nhất trong cơ thể y.
“Ư a… A—” Không nhịn được tiếng rên thảm thiết, Trình Dục nắm chặt xiêm y bạn tốt, đau đến phát run, một chút cũng không hiều
được vật dưới thân kia sao lại xuất hiện, vì cái gì bạn tốt muốn đè y…
Không đúng, hoa huyệt… Chẳng lẽ y, y… y trở thành Trình Sóc? Nhưng sao lại có thể?!
Còn không kịp nghĩ rõ ràng, Phượng Thăng Minh đã nắm hông y hung hăng cắm
rút, từng cái từng cái, không lưu tình đâm mạnh vào, đâm đến chảy máu
cùng kéo ra mị thịt đỏ tươi, Trình Dục chỉ cảm thấy đau đến trời đất mù
mịt, cảm giác kỳ dị bị đàn ông cắm vào nơi kỳ quái yếu ớt nhất, quả thực đau đến khiến y muốn ngất đi.