"Sư phụ, những ma thú kia đều là tứ, ngũ giai, rất hung hãn." Lại một nam tử giọng nói mang theo kinh hoảng thốt lên.
Giang Mãnh căm tức nhìn bọn họ, rống lớn, "Các ngươi không có việc gì lại đi chọc những ma thú kia làm cái gì."
Mặc dù luyện dược sư cũng tu tập đấu khí, nhưng đấu khí của bọn họ vẫn rất thấp.
"Sư phụ, lúc chúng ta xông vào rừng, những ma thú kia giống như nghe được
mệnh lệnh đồng dạng đứng ở nơi đó chờ chúng ta." Vốn là dẫn đội xông vào nhưng hồi tưởng lại cảnh tượng kia hắn vẫn run sợ nói, hắn lần đầu tiên chứng kiến nhiều ma thú tụ một chỗ như vậy, bọn họ học tập luyện dược,
bình thường rất ít đi ra ngoài lịch lãm, cho nên căn bản chưa gặp trận
thế như vậy bao giờ.
Hai mắt khôn khéo của Giang Mãnh khẽ nheo lại.
"Sư phụ, nghe sư huynh nói như vậy, ta cảm giác những ma thú kia có chút
quái dị, bình thường chúng ta đi rừng rậm, ma thú cũng sẽ không chủ động công kích người." Đoạn Nghiễn trầm ổn nói, bọn họ cũng không có xông
vào sâu bên trong, ma thú như thế nào lại đi ra bên ngoài chủ động chờ
bọn họ, đây quả thật là kì quái.
Giang Mãnh nhìn nhìn Đoạn
Nghiễn, đáy mắt lóe qua một tia quang mang kinh ngạc, người có thể sai
sử nhiều ma thú đi ra công kích như vậy, ngoại trừ Triệu Hoán Sư không
ai có thể làm được, bởi vì người bình thường căn bản không có khả năng
khế ước nhiều ma thú.
Sau lưng của hắn có chút lạnh cả người,
chẳng lẽ nữ đạo tặc đêm nay là Triệu Hoán Sư, vấn đề này, hắn không thể
không cẩn thận suy xét.
"Tất cả mọi người đi xuống, Đoạn Nghiễn,
ngươi đem bức họa vẽ chân dung nữ tử đưa cho ta." Trên mặt Giang Mãnh
không hề nổi giận khoát khoát tay ý bảo mọi người toàn bộ đi ra ngoài.
Triệu Hoán Sư, Lôi Lạc Đế quốc đã thật lâu không có Triệu Hoán Sư, chẳng lẽ
bây giờ lại có Triệu Hoán Sư xuất hiện, đây thật là một tin tức rất quan trọng.
Mộc Khuynh Cuồng sau khi về nhà, xé mặt nạ da người đẹp đẽ trên mặt, rồi sau đó cùng Sửu Sửu bắt đầu chia của.
"Nha nha nha, ta lấy cái này, ăn vào bộ lông sẽ đẹp hơn, ta cũng muốn cái
này, có thể tăng cường thể chất, lão tử phải trở nên cường đại." Sửu Sửu cầm lấy đan dược cùng dược tễ nó thích uy vũ nói.
Mộc Khuynh
Cuồng nhìn nhìn những bình dược ngổn ngang kia, cuối cùng lấy ra hai
loại đan dược cường thể, trên đó viết đan dược tam phẩm, theo lý mà nói, cũng không tính đan dược cấp quá thấp.
"Khuynh Cuồng, ngươi mau mau ăn, ăn xong liền tu tập, ta trở về không gian ma thú." Sửu Sửu nói xong như một làn khói liền chạy.
Mộc Khuynh Cuồng biết rõ nó tham ăn, cũng lười để ý tới nó, nàng đem hai
khỏa đan dược cường thể toàn bộ nuốt xuống, tiến vào cảnh giới, một
tháng, nàng nhất định phải tu đến cảnh giới Đấu Tông.
Dược tông vì chuyện dược các thứ năm bị trộm khiến cho mãnh liệt náo nhiệt.
Một buổi sáng tinh mơ, Đoạn Nghiễn đem bộ dạng Mộc Khuynh Cuồng giả trang
vẽ ra, Giang Mãnh nhíu chặt hai đầu mày, cuối cùng lại lắc đầu.
"Sư phụ, ngươi có phải hay không cảm thấy này không phải là hình dáng của
nàng?" Đoạn Nghiễn khiêm tốn nhún nhường hữu lễ nói, tối hôm qua thời
điểm hắn nhìn bức tranh đã suy nghĩ vấn đề này, một tên trộm đi trộm đồ, sẽ không đem hình dáng thực của mình bại lộ.
Giang Mãnh nghe Đoạn Nghiễn nói, trên mặt lộ ra ý cười hài lòng, không hổ là đệ tử hắn thích nhất.
"Đúng vậy, đây nhất định không phải là hình dáng của nàng, nữ tử này nhất
định không đơn giản." Giang Mãnh cầm lấy bức họa thở dài một tiếng, hắn
hiện tại cũng không cách nào xác định, nữ tử trên bức họa có phải Triệu
Hoán Sư hay không, một Triệu Hoán Sư như thế nào lại có thể chạy đến
dược tông bọn họ trộm đan dược.
Đoạn Nghiễn gật đầu, cười khổ nói, "Nàng tối hôm qua dùng cũng là đấu khí màu lam, đem đấu kỹ của ta một kích phá tan."