Mộc Khuynh Cuồng nghe tiếng nhìn về hướng Hoa Tâm, trong thạch thất này đúng là không có
quang minh quyền trượng của hắn, vốn hắn dùng quang minh quyền trượng
đánh cho Nam Cung Tử Vân phải trốn chạy, hiện tại nàng cố ý dẫn bọn họ
đến nơi này, lại đánh hôn mê bọn họ, tất nhiên sẽ lấy quang minh quyền
trượng đi.
Thánh Khinh Hồng hít một hơi khí thật dài, rồi sau đó dùng sức đánh văng đem xích sắt trên người ra.
"Khuynh Cuồng..." Hắn đi đến bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng ấm giọng kêu lên, rồi
sau đó xòe bàn tay ra phóng thích một cỗ ám nguyên tố lực cho Mộc Khuynh Cuồng.
"Khinh Hồng, không thể." Đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng lên
tiếng, lông mày thật sâu nhíu lại, nàng vừa tiếp xúc với ám nguyên tố
của hắn, toàn thân liền cảm giác đau đớn, lại càng vô lực.
Cùng thời khắc đó, thân thể Thánh Khinh Hồng lại té xuống, lúc khôi phục được ý thức, điều này làm cho hắn nổi giận một hồi.
Nam Cung Tử Vân đáng chết kia rốt cuộc cho hắn uống gì, sao có thể lợi hại
như vậy, làm cho hắn không cách nào hoàn toàn loại bỏ, chết tiệt!
Chẳng lẽ bọn họ phải chịu trói ở chỗ này tùy ý nữ nhân kia sao, hắn không sao cả, nhưng Khuynh Cuồng làm sao bây giờ!
"Các ngươi không nên dùng sức lực, làm như vậy chỉ tăng thêm dược tính trong cơ thể." Hoa Tâm mím môi mở miệng, không nghĩ tới Nam Cung Tử Vân thế
nhưng dùng thuốc mạnh như vậy đối phó bọn họ, thật sự là để mắt bọn họ,
nàng đến cùng muốn làm gì? Vì sao không trực tiếp giết bọn họ!
"Hoa Tâm, ngươi biết đây là thuốc gì sao?" Thanh âm Mộc Khuynh Cuồng suy yếu hỏi, loại cảm giác bị người khống chế này thật sự là quá khó chịu.
Hoa Tâm nhíu mày, kiêu ngạo nói, "Bổn công tử đương nhiên biết rõ, loại
thuốc này có một nửa dược liệu là từ bên trong tử vong hoa đề luyện ra,
tử vong hoa vốn chứa thuốc có hiệu quả gây tê, còn có một nửa là một
loại độc quả ám hệ trong Tinh Linh tộc, dịch độc quả và dịch tử vong hoa bị ám hệ tinh linh dùng phương pháp đặc biệt trong tộc của bọn họ cùng
nhau luyện chế, sẽ biến thành hiện tại loại độc dược lợi hại này, chúng
ta không giãy giụa còn hoàn hảo, càng giãy dụa càng sẽ bị khống chế, hơn nữa cho dù ngươi thoát được, cũng bảo trì không được một lúc, cho nên
ta khuyên các ngươi tạm thời không nên động trước, miễn cho đả thương
căn bản thân thể, nó rất lợi hại."
Trong con mắt màu bạc của
Thánh Khinh Hồng lóe hàn quang, khó trách hắn vừa mới khôi phục lực
lượng sau, hiện ở trong người đau nhức khó chịu.
"Khinh Hồng,
ngươi không sao chứ!" Trong hai mắt Mộc Khuynh Cuồng có lo lắng thật
sâu, hắn vừa mới dùng lực lượng, có thể đả thương thân thể của hắn hay
không.
"Ta không sao." Giọng nói Thánh Khinh Hồng vô cùng lạnh
lùng, bên trong đôi mắt một mảnh sâu thẳm, làm cho người ta nhìn không
ra hắn đang suy nghĩ gì, từ lần trước bị người thân cận nhất bên cạnh ám toán, hắn liền thề về sau sẽ không thể bị người tính kế, không nghĩ tới lần này vẫn là trúng kế, ám hệ Tinh Linh tộc chết tiệt.
Mộc
Khuynh Cuồng cảm giác được Thánh Khinh Hồng dường như vô cùng không vui, nàng chuyển nhích người hướng hắn từ từ bò đi, rồi sau đó vươn tay chạm vào tay của hắn.
Thánh Khinh Hồng lập tức né tránh, hắn càng tức giận, thân thể hắn càng lạnh hơn, hắn không muốn làm nàng lạnh.
"Ta không cho phép ngươi tức giận." Giọng Mộc Khuynh Cuồng mang theo một cỗ bá đạo.
Thánh Khinh Hồng nghe nàng nói lời này, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng chằm
chằm, khẽ cười nói, "Ta không tức giận, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài."
Hắn có thể để cho bạch côn trùng đi tìm Hắc Hổ, nhưng lại không muốn Hắc Hổ bọn họ tiến đến, dù sao nơi này không phải địa bàn nhân tộc, mà là ám
hệ tinh linh, Hắc Hổ bọn họ đến đây nói không chừng cũng sẽ trúng loại
thuốc này, hiện tại hắn chỉ có thể tạm thời tự mình nghĩ biện pháp.
Mộc Khuynh Cuồng vốn là muốn triệu hồi Sửu Sửu và Phì Phì, nhưng nàng căn
bản không cách nào phóng thích nguyên tố lực, mà ngay cả tinh thần câu
thông cùng hai chúng nó cũng mất đi liên lạc.