Mộc Khuynh Cuồng
ho khan một tiếng, khuyên nàng, " Lam Mị xinh đẹp, bọn chúng không hiểu
chuyện, ngươi khoan hồng độ lượng như vậy, như thế nào lại chấp nhặt với chúng."
Lam Mị bắt hai tay lại, trên mặt mềm mại lóe cười xinh
đẹp, "Coi như ngươi nói, gặp gỡ ngươi, thực là kiếp nạn của ta, ta cũng
không so đo với bọn chúng."
"... . . ." Sửu Sửu Phì Phì mắt trợn trắng, nữ nhân này thực biết diễn trò.
"Ngươi có đói bụng không, ta mang thức ăn tới hco ngươi." Lam Mị đứng dậy cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng gật đầu nhẹ, nàng bây giờ thật sự đói bụng, trong bụng
trống trơn, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi, "Đây là Mị Cung của
ngươi?"
"Ừ, sư huynh của ta nói, nơi luyện công của ta có thể
giúp ngươi đè nén độc trong cơ thể, cho nên ta mang ngươi tới đây." Lam
Mị cười duyên, rồi lắc lắc eo thon rời đi.
"Khuynh Cuồng, về sau
làm sao bây giờ?" Mặt Sửu Sửu tràn đầy lo lắng nhìn Mộc Khuynh Cuồng,
nàng phát độc một lần, nó cũng thống khổ một lần, cũng không biết khi
nào, Mộc Khuynh Cuồng ở trong lòng nó trở nên càng ngày càng quan trọng, quan trọng đến mức không thể thiếu.
Hai đầu lông mày Mộc Khuynh Cuồng nhíu lại buồn bực, độc này đích xác là tâm sự của nàng.
Nếu lần sau độc phát lúc nàng cùng người khác đánh nhau, thì nàng nhất định sẽ chết không có chỗ chôn, hơn nữa chất độc này phát tác lại không có
quy luật, nàng căn bản không biết rõ khi nào sẽ phát tác, xem ra nàng
phải mau mau giải độc trong cơ thể.
Nếu phải phong ấn cơ thể lại, nàng tuyệt đối sẽ không làm, nàng thật vất vả mới có được tu vi hiện
tại, nếu phong ấn toàn bộ thân thể, nàng có phải mất hết lực lượng hay
không.
Như vậy nàng làm cách nào bảo vệ cha mẹ, làm cách nào đoạt lại Mộc gia, nàng không cam lòng.
Cho nên hiện tại việc quan trọng nhất là nhanh chóng giải độc.
Không bao lâu sau Lam Mị bưng một chén cháo loãng cùng một ít thức ăn tới.
"Làm sao ngươi lại không ăn!" Lam Mị thấy Mộc Khuynh Cuồng ngẩn người nhìn
chằm chằm cháo và chút thức ăn, khống chế không nổi liền hỏi.
"Đây không phải là thịt người chứ!" Mộc Khuynh Cuồng chỉ chỉ chút thức ăn kia, nàng kiên quyết sẽ không ăn thịt người.
Lam Mị phốc cười ha hả, dương dương đắc ý nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi
không sợ bất cứ cái gì, thì ra là sợ ăn thịt người nha, yên tâm đi, ta
không có khẩu vị nặng như vậy, này là thịt ma thú."
Mộc Khuynh
Cuồng trừng trừng nàng, cầm lấy chén cháo nhẹ nếm, là vị thịt ma thú
quen thuộc, lập tức, nàng từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
"Nha nha nha, ngươi thế nhưng ăn nhiều như vậy?" Lam Mị xem năm chén cháo trước mặt nuốt nước miếng một cái.
Mộc Khuynh Cuồng tiếp tục ăn, trợn trắng mắt vô lại nói, "Bổn cô nương ba
ngày không ăn cái gì, ngươi nghĩ sẽ không đói bụng sao?"
Lam Mị
trừng nàng, hô to gọi nhỏ nói, "Ngươi có biết ba ngày nay ngươi ăn bao
nhiêu cao phẩm cấp đan dược của ta hay không, ta cho ngươi biết a, đây
không phải đan dược bình thường, mười vạn kim tệ một viên nha."
Mộc Khuynh Cuồng phun ra ngoài một ngụm cháo, may mắn Lam Mị ngồi ở đối
diện nàng nhanh như chớp tránh đi, nếu không ngụm cháo kia sẽ phun lên
người nàng.
Ở bên cạnh Sửu Sửu và Phì Phì cười đến quên trời đất.
Hai tay Lam Mị chống nạnh nổi giận đùng đùng nói, "Ngươi nha đầu chết tiệt, cũng biết khi dễ ta, ta không sống được mà, không sống được mà... . .
."
"Vậy ngươi đi chết đi! Ta sẽ không ngăn cản ngươi, bất quá
ngươi yên tâm, hàng năm ta sẽ đốt rất nhiều rất nhiều tiền giấy cho
ngươi, để ngươi ở địa phủ xài không hết tiền." Mộc Khuynh Cuồng trừng
mắt nhìn Lam Mị giảo hoạt cười nói.
"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi là
đồ không có lương tâm." Lam Mị đưa ngón tay chỉ nàng rống lớn, đã lâu
không có ai làm cho nàng tức giận như vậy, nàng như thế nào cảm giác tức giận cũng sẽ làm cho người ta cao hứng như vậy, nàng thật sự là quá
biến thái.