Đi đến mép giường, Tống Tử Hằng có một giây thanh tỉnh, ban ngày ban
mặt, xác thật có chút khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. Nhưng mà hiện
tại tên đã lên dây, có thể nhẫn thì thật không phải là nam nhân. Đáy mắt Tống Tử Hằng lại lần nữa trở nên sâu thẳm, như một cái đầm yên tĩnh,
sâu kín nhìn chằm chằm Tô Uyển.
Tô Uyển trừ bỏ hai tay gắt gao
câu lấy cổ hắn, còn lại cái gì cũng chưa làm, tùy ý hắn đem chính mình
đặt ở trên giường, quần áo chậm rãi rút đi.
Tuy là kéo lâu như vậy, nên làm vẫn là đến làm.
Tống Tử Hằng không người dẫn đường, chỉ có thể chậm rãi thăm dò, bản năng
của nam nhân tại đây một khắc phát huy đến mức tận cùng, sớm đã không có bộ dáng thanh nhã ngày thường, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt mê loạn, mồ hôi
to như hạt đậu từ giữa trán rơi xuống đến trên mặt Tô Uyển.
Người trên người đấu đá lung tung, Tô Uyển nhắm chặt hai mắt, chờ một khắc
tiến đến kia, đau đớn nháy mắt lan tràn đến toàn thân, Tô Uyển vẫn là
không nhịn xuống, ngẩng đầu, há mồm cắn cằm Tống Tử Hằng, hai người đồng thời kêu ra tiếng.
Tô Uyển căng chặt, lại hô đau, khóe mắt đều
có nước mắt thấm ra, Tống Tử Hằng liền không dám động, cắn răng gắt gao
chịu đựng. Ngay ở thời điểm giằng co, ngoài phòng truyền đến một trận
tiếng bước chân, thanh âm cách phòng ở của bọn họ càng ngày càng gần.
Không xong, ở nông thôn ban ngày là sẽ không chốt cửa, mọi người cũng không
có ý thức riêng tư gì đó, giống nhau đều có thói quen đẩy cửa mà vào!
Nghĩ đến đây, cả người Tô Uyển đều không tốt, cả người càng căng chặt
hơn, Tống Tử Hằng nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Tô Uyển hai
đời cũng chưa trải qua kích thích như vậy, tuy rằng hôm nay so với bất
kỳ lần nào trong quá khứ đều chính đáng hơn hẳn, tuy rằng bọn họ là vợ
chồng hợp pháp. Tô Uyển đã lâu không có tim đập mau đến mức này, nàng
khẩn trương ngay cả hô hấp cũng không dám mạnh mẽ, mở mắt ra nhìn Tống
Tử Hằng, đáy mắt hắn khiếp sợ nghĩ đến cùng nàng hẳn là không có sai
biệt.
“Tiểu muội, ngươi làm gì?” Tống mẫu nói làm Tống Tiểu Muội dừng bước chân.
“Nên đi làm việc, Tam ca như thế nào còn không ra, ta đi kêu bọn họ.” Tống
Tiểu Muội thu hồi bàn tay sắp sửa đẩy cửa, quay đầu lại nói với Tống
mẫu.
“Đừng kêu, Tử Hằng hẳn là mệt mỏi, để cho hắn ngủ đi.”
“Vâng.” Tống Tiểu Muội gật gật đầu, lại nói, “Ta đây đi kêu tam tẩu, nàng nói buổi chiều còn muốn đi cùng chúng ta.”
“Tức phụ Tử Hằng không đi cũng được, nàng đi không chừng lại muốn xuống
nước, thân mình kia của nàng trông yếu đuối.” Tống nãi nãi lại lần nữa
ngăn Tống Tiểu Muội, lắc đầu nói, “Nàng dâu trẻ tuổi chính là không hiểu chuyện, không biết yêu quý thân mình.”
Tống Tiểu Muội ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được rồi.”
Cơ hồ là tiếng bước chân dán ở cạnh cửa lại lần nữa vang lên, lúc này
thanh âm dần dần đi xa, nhưng là trong viện, tiếng nói chuyện của người
Tống gia chuẩn bị ra cửa, bọn họ trong phòng cũng nghe đến rõ ràng, tuy
rằng nhìn không tới, lại có loại thẹn cảm bị bại lộ giữa ban ngày, giờ
đây mặc dù cảnh báo đã được giải trừ, Tống Tử Hằng vẫn như cũ còn khẩn
trương.
Hắn hiện tại xúc động thối lui hơn phân nửa, khôi phục lý trí, tức khắc có chút vô pháp nhìn thẳng chính mình.
Hắn vừa mới đang làm cái gì, quá hoang đường……
Tô Uyển lại là dù bận vẫn ung dung nhìn Tống Tử Hằng, thưởng thức hắn từ
lúc bắt đầu khẩn trương đến không dám thở mạnh, đến rõ ràng nhẹ nhàng
thở ra khi Tống Tiểu Muội bị kêu đi rồi, không quá một giây lại bắt đầu
cứng đờ cả mặt, lại đến cuối cùng không nỡ nhìn thẳng, Tô Uyển không
khỏi từ từ tưởng, trượng phu trên danh nghĩa không chỉ có lớn lên đẹp,
biến sắc mặt cũng lợi hại, bộ dáng lúc này, nào còn có nửa điểm khi mới
gặp, trời quang trăng sáng thanh nhã như tiên?
Tô Uyển bỗng nhiên nghĩ đến đời trước lưu hành một câu nói, hình tượng đều là dùng để hủy, không nhịn được bật cười.
Tống Tử Hằng cúi đầu xem nàng, đã khôi phục biểu tình nhất quán ngày thường, câu môi cười, ở bên tai Tô Uyển nhẹ lẩm bẩm nói: “Nương tử có lẽ là cảm thấy vi phu không đủ nỗ lực?”
Lụa đỏ trướng ấm, một lần mưa rền gió dữ.
Cả người Tô Uyển bủn rủn, như một bãi bùn nằm xoài trên giường, đỏ ửng
trên mặt còn chưa tan đi, sợi tóc dính nhớp dán lên gương mặt, Tống Tử
Hằng duỗi tay tưởng đem nó phất khai, Tô Uyển lại đẩy đẩy tay hắn:
“Tướng công, đi múc nước đi, một thân mồ hôi lại dính lại ngứa.”
Bởi vì trải qua ân ái, thanh âm Tô Uyển so với ngày thường, nhiều chút
hương mềm, khiến Tống Tử Hằng thình lình lại nghĩ tới tình hình mới vừa
rồi, mặt hơi hơi đỏ lên, vội khoác áo ngoài xuống giường, mở cửa đi ra
ngoài.
Tuy là giữa trưa, nước giếng cũng không phải thực lạnh,
Tống Tử Hằng múc nửa thùng lên, xách theo đi về phòng, đi đến một nửa
bỗng dưng dừng lại, xoay người xách nước đi phòng bếp, đem nước đổ vào
trong nồi sạch sẽ, nhặt củi nhóm lửa.
Tô Uyển nghe được Tống Tử
Hằng ở trong viện kêu nàng chờ một lát, nước đang đun, lên tiếng, chịu
đựng cả người đau nhức, nửa chống thân thể, lấy khăn nhẹ nhàng lau phía
dưới, rồi ghé vào gối nhắm hai mắt.
Tống Tử Hằng xách nước vào
nhà, thấy người trên giường không có động tĩnh, liền phóng nhẹ động tác, thùng đặt ở mép giường, hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Nương tử.”
Tô Uyển tuy ngủ rồi, lại không phải thực sâu, theo bản năng “Ừ” một tiếng, tiếp theo lại không phản ứng. Tống Tử Hằng ngồi xuống mép giường, thấy
một chiếc khăn trước mắt, hắn cầm lên chuẩn bị vứt qua nơi khác, bỗng
nhiên ánh vào đáy mắt là một vệt hồng tươi đẹp trên khăn tuyết trắng,
minh bạch đây là cái gì, sắc mặt Tống Tử Hằng bỗng nhiên cứng đờ, cầm
khăn cũng không biết nên làm thế nào, một lúc sau, hắn quay đầu nhìn Tô
Uyển vẫn đang ngủ say, không hề dự triệu đem khăn gấp lại để vào trong
tay áo, bên tai hơi hơi phiếm hồng, trên mặt lại dường như không có việc gì, duỗi tay đem Tô Uyển từ nằm sấp chuyển sang nằm ngửa, lúc này mới
giặt khăn, động tác mềm nhẹ lau chùi thân mình Tô Uyển.
Một giấc
này của Tô Uyển ngủ nửa cái buổi chiều, thời điểm tỉnh lại nghe được một trận ồn ào, nghĩ đến hẳn là cá cùng củ sen đều vớt xong rồi.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, Tô Uyển ngồi dậy, thấy chính mình mặc quần
áo hoàn chỉnh, trên người cũng thanh thanh sảng sảng, liền biết là Tống
Tử Hằng thế nàng rửa sạch qua. Tô Uyển khi ngủ bị người lau cái mặt, kỳ
thật cũng có chút cảm giác, chỉ là không xác định có phải nằm mơ hay
không, hiện giờ trong lòng đối với Tống Tử Hằng thật ra thiếu chút oán
khí, nhưng thân thể vẫn không khoẻ như cũ.
Tô Uyển thở dài, nàng
vốn dĩ cũng không ngại cùng Tống Tử Hằng tới một phát, nam nhân lớn lên
soái như vậy, tương lai sẽ là Tể tướng quyền khuynh triều dã, dưới một
người trên vạn người, có thể ngủ với nam nhân như vậy, kỳ thật là nàng
kiếm lời, nhưng mà từ khi biết được trước khi nàng xuyên qua, nguyên chủ thế nhưng chưa cùng Tống Tử Hằng động phòng, Tô Uyển liền bắt đầu lui
bước, làm một cái nữ nhân siêu cấp sợ đau, thế nhưng phải trải qua đêm
đầu lần thứ hai, nàng quả thực muốn chết một chút.
Tuy rằng nàng
có kinh nghiệm, nhưng mà cũng không có gì để dùng, chỉ cần tưởng tượng
đến cộng sự của nàng là cái tay mơ phỏng chừng liền giáo tài cũng chưa
nghiên cứu qua, Tô Uyển trước mắt liền tối sầm, hận không thể ngày hôm
nay đến càng muộn càng tốt.
Cũng may mắn Tống Tử Hằng là cái tay mơ, ngày thường quả nhiên nghiêm trang, cũng không dễ dàng hướng phương diện này tưởng, Tô Uyển cũng liền vui sướng xem nhẹ, mặc dù có thời
điểm đối với tiểu thịt tươi cũng có chút miệng khô lưỡi khô, nhưng là
chỉ cần tưởng tượng đến đau đớn khi bị xé rách, cùng với nếu không cẩn
thận trúng thưởng, nàng liền cái tâm tư gì cũng chưa có.
Nhưng là hôm nay đã phá giới, ngày sau tưởng cự tuyệt liền không có lý do, nàng
phía trước tính qua, đã nhiều ngày đều là kỳ an toàn, nhưng mà kỳ an
toàn cũng chưa chắc đáng tin cậy, huống hồ Tống Tử Hằng cũng không có
khả năng mỗi lần đều vừa lúc ở kỳ an toàn của nàng mà trở về.
Tô Uyển nhíu mày, xem ra nàng phải tìm cớ hồi Tô gia một chuyến.
Mới vừa buồn ngủ liền có người đệ gối đầu lại đây. Khi ăn cơm, Tống lão cha lại hỏi Tống Tử Hằng: “Tử Hằng a, chuyện giữa trưa cha nói với ngươi,
ngươi suy xét như thế nào? Nếu không ngày mai liền bồi tức phụ ngươi đi
nhà thông gia một chuyến?”
“Ngày mai đi là không thành vấn đề.” Tống
Tử Hằng trong lòng biết cha mẹ hắn sốt ruột, cũng không một miệng cự
tuyệt, chỉ nói, “Mấy ngày gần đây trong nhà đều phải dùng đến trâu, cần
phải đi về trong ngày mới được, nhưng nương tử hôm nay thân thể không
khoẻ, chỉ sợ qua lại xóc nảy, nàng không thể chịu được.”
“Tức phụ Tử Hằng sinh bệnh?” Tống mẫu nhìn về phía Tô Uyển, “Muốn đi thỉnh lang trung hay không?”
Tống Tiểu Muội cũng nói: “Ta nói Tam tẩu hôm nay như thế nào sắc mặt không
tốt, buổi chiều khi ta trở về ngươi đều còn ở trong phòng ngủ, hóa ra là bị bệnh.”
Tống nãi nãi lắc đầu oán trách nói: “Hẳn là xuống nước cảm lạnh. Tục ngữ nói rất đúng, không nghe lời cụ già có hại ở trước
mắt, hiện tại thật bị bệnh đi?”
Tô Uyển bị mọi người quan tâm
thăm hỏi như vậy, hãy còn có chút ngượng ngùng, Tống Tử Hằng lại dáng vẻ trước mặt và sau lưng người khác khác rất nhiều, chỉ thấy hắn thập phần tự nhiên tiếp nhận lời nói của Tống nãi nãi: “Vẫn là nãi nói đúng, ta
cũng hối hận, đáng lẽ không nên kêu nàng hồ nháo.”
Ở đây nữ nhân
đều là người từng trải, lúc này đều chú ý Tô Uyển, Tô Uyển sợ bị các
nàng nhìn ra manh mối, vội làm bộ yếu đuối mong manh khụ khụ, Tống mẫu
vội nói: “Vẫn là kêu Tử Hằng đi thỉnh lang trung đi, tuy là lang trung
giang hồ, y thuật thật là không tồi.”
“Kêu lang trung liền muốn
uống dược, ta mới một chút tiểu bệnh, gì đến nỗi này?” Vẻ mặt Tô Uyển
ghét bỏ, “Huống hồ dược kia lại khó uống.”
Tống Tử Hằng cũng nói: “Ngày mai lại xem đi, nếu không chuyển biến tốt đẹp, lại xem lang trung cũng không muộn.”
Mọi người không có ý kiến, thân là bị bệnh, Tô Uyển ăn cơm xong, liền bị
lùa về trong phòng nghỉ ngơi, thân thể nàng xác thật còn có chút không
thoải mái, liền theo lời trở về phòng, mọi người đều coi nàng là cảm
lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm, nàng không có biện pháp tắm rửa, may mắn
là Tống Tử Hằng một lần nữa múc nước cho nàng lau thân mình, thời tiết
không nóng, một ngày không tắm rửa cũng sẽ không quá khó chịu.
Mùa hè đã qua đi, người Tống gia cũng khôi phục làm việc và nghỉ ngơi như
trước kia, sau khi ăn xong cũng không trì hoãn nhiều, không có việc gì
muốn làm đều sẽ sớm rửa mặt về phòng, Tống Tử Hằng cùng cha hắn và hai
đại ca nói chút chuyện, không bao lâu cũng về phòng, trên tay còn bưng
bồn nước ấm, tiến vào phòng liền hỏi: “Nương tử ngủ chưa? Thân mình
nhưng dễ chịu chút?”
Tô Uyển không trả lời, chỉ nói: “Ta còn chưa súc miệng, làm phiền tướng công.”
Tống Tử Hằng cười nói: “Nương tử sai sử người tới nhưng thật ra tự nhiên.”
“Tướng công nhà mình, cần gì phải khách khí?”
Tống Tử Hằng lại không nghĩ tới hắn sẽ vì thê tử bưng trà rót nước, thuận
tay bưng bồn nước tiến vào đảo không có việc gì, cố ý hầu hạ liền có
chút mất khí khái nam tử, lập tức liền muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại thê tử hôm nay xác thật thân thể không khoẻ, vẫn là bởi vì bản thân, nam tử hán đại trượng phu, làm sao cần để ý chuyện nhỏ không tốn sức gì? Huống hồ những chuyện nhỏ nhặt khác hắn cũng làm qua. Liền không nói chuyện,
đặt bồn nước xuống, xoay người lại đi ra ngoài.
Tô Uyển rửa mặt xong, lại thoải mái ngâm cái chân, lau khô chân liền lăn lên giường,
Tống Tử Hằng thông minh bưng nước đi ra ngoài đổ, trong lòng may mắn lúc này người nhà đều trở về trong phòng, nếu bị gặp được hắn giúp nương tử đổ
nước rửa chân, thật là không ổn.
“Tướng công hôm nay săn sóc như thế, quả thực làm thiếp thân thụ sủng nhược kinh.”
Tống Tử Hằng ngồi xuống mép giường, Tô Uyển liền dán đi lên, ghé vào trên lưng hắn cười.
Tống Tử Hằng quay đầu lại, liền nhìn đến hai mắt tinh lượng của nàng, như
mèo con ăn vụng, không khỏi bật cười, trong lòng lại sinh ra một phiên
cảm thán khác, nếu muốn phu thê chi nhạc, cho dù là buông chút khí khái
nam tử, cũng chưa chắc không thể, đối với thê tử, làm sao phải bưng mặt
mũi.
“Đúng rồi, thiếp thân buổi chiều ngủ đến muộn, khi tỉnh lại
thấy xiêm y buổi trưa thay ra đã được giặt sạch, không biết là ai làm?”
Tống Tử Hằng khụ khụ, nói: “Nương tử hôm nay không thoải mái, Tử Hằng có thể làm liền giúp một phen.”
“Nguyên lai là tướng công, thiếp thân còn tưởng rằng là tiểu muội hỗ trợ, may mắn chưa kịp hướng nàng nói lời cảm tạ.”
Tống Tử Hằng thấp thấp ừ một tiếng, không nói chuyện, Tô Uyển chống cái trán hắn, kéo dài âm điệu, trêu đùa: “Tướng công thật là săn sóc tỉ mỉ a,
thiếp thân tam sinh hữu hạnh.”
Tư tưởng đã thăng hoa, Tống Tử Hằng lúc này mới cười nói: “Nương tử cao hứng liền hảo, thân mình nhưng dễ chịu chút?”
Tống Tử Hằng chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, trong lòng như bị mèo cào, lại có chút đau lòng, sợ là thật sự thương tới nàng, trở tay ôm lấy thân
mình Tô Uyển, đem nàng ngồi ở trong lòng ngực mình, một chút một chút vỗ về lưng nàng nói: “Nếu không thỉnh lang trung lại đây nhìn xem?”
“Ngốc tử.” Tô Uyển đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn, cười mắng, “Vạn nhất lang trung hỏi tới, muốn nói như thế nào?”
Tống Tử Hằng bị mắng mặt đỏ lên, ấp úng nói: “Nương tử nói đúng.”
“Tướng công.” Ngữ khí Tô Uyển trở nên lại ngọt lại mềm, “Mấy ngày gần đây
trong nhà bận thu hoạch, thiếp thân cũng giúp không được cái gì, Đại Oa
Nhị Oa cũng muốn xuống đất, thiếp thân có thể về nhà mẹ đẻ ở hai ngày
không?”
Vừa nghe đến cái giọng điệu này, cảnh tượng buổi chiều
bỗng nhiên lại chui vào trong đầu Tống Tử Hằng, hắn cơ hồ là không hề có sức chống cự, trả lời: “Tất nhiên là được rồi.”
“Vậy ngày mai tướng công bồi thiếp thân trở về, quá mấy ngày trong nhà bận xong, lại đến đón thiếp thân?”
“Nàng thân mình không thoải mái, qua hai ngày rồi đi.”
Ngày kia chính là kỳ nguy hiểm của Tô Uyển, nàng tự nhiên không thuận theo,
vặn vẹo thân mình làm nũng nói: “Vậy ngày kia đi, ngày kia tướng công
nhất định phải bồi thiếp thân trở về.”
“Nếu thân mình khỏe, ngày kia liền ngày kia.”
“Tướng công thật là thiện giải nhân ý.” Tô Uyển ngửa đầu ở trên mặt hắn hôn một cái, “Ngủ đi.”