Cũng may đã lấy được tiền. Vì tài chính dù sao cũng là mấu chốt, không
có nó thì mọi kế hoạch chi là nói suông. Giúp đỡ Cam Dao và Tô Tĩnh Như
làm xong chuyện bên này, thì Tinh Hồn mình hẳn là cũng tạo thành. Còn
rời đi Hồng Tường, đến nơi nào, lúc đó lại tính.
Hôm nay Cam Dao
không có việc để làm, cho nên nàng liền về sớm. Nàng thực sự muốn biết
người con trai ở cùng phòng với mình kia là ai? Rốt cuộc là dạng người
gì? Từ ngày hôm qua tới tận bây giờ, nàng vẫn cảm thấy không an tâm.
Hỏi bác gái chủ nhà, thì mới biết Tiểu Lâm cùng phòng với mình đã đi ra
ngoài từ buổi sáng. Vậy thì mình chỉ cần chờ ở phòng là thấy được hắn.
Hừ, dám cùng bản cô nương chơi trốn tìm. Hôm nay khong để ngươi lộ
nguyên hình thì ta phục ngươi.
Tuy tài chính đã tới tay, vấn đề
lớn nhất đã được giải quyết, nhưng mọi việc không đơn giản hơn tí nào.
Hắn không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn giải quyết việc này sớm. Hắn không hề hối hận vì giúp đờ Cam Dao, nhưng cũng không cần phải tốn
nhiều thời gian quá.
Đi ra ngoài mua một bản đồ công nghiệp của
Phụng Tân, chuẩn bị đến tất cả các nhà máy chế tạo thiết bị lớn nhò của
thành phố để tìm nhờ xếp đặt linh kiện. Hắn muốn tìm một nhà máy có thể
thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Đi khắp mấy nhà máy khá lớn. Bởi vì
không có thẻ nhân viên, nên bảo vệ đều không cho vào. Lâm Vân rất bắc
đắc dĩ, trong lòng tự nhủ, xem ra ngày mai đành phải dùng danh nghĩa của công ty, đến liên hệ với mấy nhà máy này vậy. Còn các nhà máy còn lạ,
đi cũng chỉ phí thời gian.
- Ah, tiểu tử, là ngươi. Thật không
ngờ có thể thấy ngươi ở cửa ra vào của công ty ta. Ta đang nghĩ làm cách nào để tìm được ngươi đây. Giờ thì tốt quá.
Lâm Vân nghe phía sau có người gọi hắn, trong lòng kỳ quái, chỗ này cũng có người nhận ra mình sao?
Quay đầu lại nhìn xem, thật đúng là người quen. Chính là ông già hơn sáu
mươi tuổi mà hắn nói chuyện trên xe lửa kia. Lần trước ba người ở trên
xe lửa nói chuyện rất vui vẻ, nhưng Lâm Vân lại quên hỏi tên ông ta.
- Tiểu tử, còn nhớ ta không? Ta chính là người nói chuyện phiếm với ngươi trên xe lửa đó. Vừa rồi ta ở trong xưởng, nhìn thấy có người giống
ngươi, liền chạy ra xem, quả nhiên là ngươi. Ta gọi là Hàn Phúc Nguyên.
Hôm nay cho dù ngươi bận cũng phải vào ngồi cùng ta một lát.
Hàn Phúc Nguyên trông thấy Lâm Vân, rất là cao hứng, thật tâm mời Lâm Vân đi vào.
Lâm Vân vốn định đi vào, là do bảo vệ không cho vào mà thôi. Hiện tại có
người mời, đương nhiên là không khách khí. Bảo vệ nhìn Lâm Vân đi vào
với Hàn lão, thầm mắng người này thích giả bộ. Ngươi cứ nói thẳng là
quen biết với Hàn tổng là được, ta có thể ngăn cản ngươi vào sao? Giờ
thì khổ rồi, chặn người quen của Hàn lão, chắc chắn Hàn lão sẽ ghét mình cho mà xem.
- Tiểu tử, từ sau khi gặp mặt lần trước, ta trở về
thử nghiệm những lời ngươi nói một chút. Không thử không biết, khi thử
thì lại càng thấy những lời ngươi nói thật là hữu dụng. Đang bối rối
không biết làm thế nào mới tìm được ngươi. Không nghĩ tới lại thấy ngươi ở đây. Ha ha, thật đúng là duyên phận. A. đúng rồi, có phải ngươi tới
công ty ta có việc gì không? Ta còn chưa biết tên ngươi?
Hàn Phúc Nguyên nói nửa ngày, mới nhớ tới hỏi Lâm Vân.
- Ta là Lâm Vân, lần này tới công ty của Hàn lão là có một việc cần nhờ Hàn lão hỗ trợ.
Lâm Vân thấy vừa ngủ gật đã có người đưa gối tới, nên cũng cao hứng.
- Cứ gọi ta là Hàn lão ca. Ta biết ngươi không phải là người bình thường, ta cũng không khách sáo gọi ngươi là Lâm huynh đệ. Có chuyện gì, cứ nói thẳng, chỉ cần có thể, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Hàn Phúc Nguyên vỗ vỗ bộ ngực gầy của mình, cam đoan nói.
- Là như vậy, ta muốn chế tạo một vài chiếc máy móc. Nhưng rất nhiều linh kiện không phải là linh kiện chuẩn. Cho nên muốn mượn nhà máy của Hàn
lão ca để dùng. Đương nhiên, ta sẽ trả theo đúng giá tiền trên thị
trường, không biết...
Lâm Vân còn chưa dứt lời, đã bị Hàn Phúc Nguyên ngắt lời.
- Nói gì vậy, trong nhà máy này, ta cũng có ít nhiều quyền lên tiếng.
Ngươi cứ thoải mái dùng đi, không sao, không cần phải nói chuyện tiền
nong làm gì. Bởi vì ta cũng có vài chuyện muốn làm phiền ngươi. Bất quá, đợi chuyện bề bộn của ngươi xong thì nói sau. Chính là...
Hàn Phúc Nguyên nói tới đây, chà xát cái đồng hồ, khuôn mặt có chút xấu hổ.
Lâm Vân vừa nhìn là biết chuyện gì, vội nói:
- Khi ta chế tạo linh kiện, còn cần Hàn lão ca hồ trợ một tay.
- Tốt tốt tốt. Vậy thì cảm ơn Lâm lão đệ rồi. Ha ha. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe Lâm Vân nói vậy. Hàn Phúc Nguyên liền biết ý đồ của mình đã bị Lâm Vân
đoán ra. Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không muốn bỏ qua một cơ
hội tốt như vậy.
Hàn Phúc Nguyên vui mừng là có nguyên do. Có thể đứng một bên nhìn Lâm Vân thiết kế máy móc, là một cơ hội tuyệt vời để
học hỏi. Bởi ông ta biết bổn sự của Lâm Vân là rất lớn. Có lẽ những điều mà hắn nói trên xe lửa chi là một phần kiến thức của hắn mà thôi. Mà từ hôm nay trở đi có thể nhìn thấy Lâm Vân tự tay thiết kế máy móc, đối
với một người nhiều năm làm trong nghề điện tử như ông ta, thật là một
hạnh phúc lớn lao.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không để ý tới việc Hàn Phúc Nguyên học lỏm kỹ thuật của mình. Dù sao với hắn mà nói, những kỹ
thật kia chỉ là phần đơn giản nhất, dạy cho Hàn lão ca cũng không có gì
to tát.
Mà những bộ phận hạch tâm, cho dù Hàn Phúc Nguyên quan
sát, ông ta chắc chắn cũng không hiểu. Huống chi, máy móc mình muốn chế
tạo còn liên quan tới rất nhiều loại mạch điện. Những mạch điện này, cho dù chuyên gia điện tử cũng chưa chắc hiểu, nói gì Hàn Phúc Nguyên, vốn
xuất thân là công nhân gia công.
Mà cho dù ông ấy xem hiểu, thì
vài cái linh kiện chủ chốt như Điện Hồi. Điện Tử Nguyên, với trình độ
của thế giới này, khó mà hiểu được. Cộng thêm tài liệu chế tạo linh kiện là chất PCB đặc biệt chỉ có hắn mới chế tạo ra được. PCB này đăc biệt
bởi vì bên trong của nó có chứa lực lượng Tinh Vân của Lâm Vân. Mà lực
lượng Tinh Vân thì là bản quyền riêng của hắn rồi.
Linh kiện làm
bằng chất PCB có chứa lực lượng Tinh Vân, sẽ làm lực cản dòng điện giảm
xuống mức nhỏ nhất, làm tăng độ chính xác của máy móc, đủ để thỏa mãn
yêu cầu sản xuất của mình.
Rất nhiều thứ linh tinh này kết hợp
cùng một chỗ. Lâm Vân tin tưởng, cho dù để các chuyên gia ở Địa cầu
nghiên cứu hàng chục năm, cũng không hiểu hết cấu tạo của nó.
- Nếu như vậy thì cảm ơn Hàn lão ca. Ta muốn khởi công ngay từ bây giờ. Càng sớm hoàn thành càng tốt.
Lâm Vân thấy thế tranh thủ thời gian làm xong kế hoạch.
- Không có vấn đề. Ngay bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi. Nếu như buổi tối Lâm
lão đệ muốn tăng ca, có thể ngủ chỗ của ta. Ngoài ra, nếu thiếu trợ thủ, ta cũng có thể gọi thêm người tới.
Hàn Phúc Nguvên nghe Lâm Vân nói vậy, biểu hiện còn tích cực hơn hẳn. Chỉ muốn Lâm Vân bắt tay ngay vào chế tạo.
- Người thì không cần, nhưng muốn làm phiền Hàn lão ca giúp ta liên lạc
với một nhà máy sản xuất chất liệu PCB, và một nhà máy điện tử sản xuất
linh kiện Điện Tử Nguyên. Linh kiện Điện Tử Nguyên tốt nhất là nhờ những nhà máy có sản suất điện dung hoặc là điện cảm.
Hàn Phúc Nguyên
đã muốn học hỏi kỹ thuật của mình, thì Lâm Vân cũng không khách khí.
Trực tiếp nói ra những thứ mình cần. Ông ta sống ở đây đã lâu, chắc chắn có nhiều mối quan hệ trong ngành. Nên mình không cần phải lo lắng chất
lượng sản phẩm.