- Không phải, các chị không hiểu tình hình của anh trai.
Lâm Hinh nóng ruột, ngồi ở ghế sa lồng, không biết phải làm sao.
Cận Thi Kỳ, Mông Văn và Diệp Điềm, ba người đành phải ngồi xuống bên cạnh
Lâm Hinh. Muốn an ủi nàng vài câu, nhưng lại không biết nói gì để an ủi. Chuyện này vốn là chuyện nhỏ, việc gì Lâm Hinh phải nghiêm trọng hóa
như vậy.
Lúc Lâm Vân dẫn theo Tề Dung tới căn nhà của Mông Văn.
thì trời đã sáng. Bởi vì lúc đi ra ngoài, Lâm Vân đã đóng cửa lại. Nên
lúc về phải gõ cửa.
Vừa gõ hai cái, cửa đã mở ra. Lâm Vân âm thầm kỳ quái, hiện tại mới năm giờ sáng, vì sao đã có người dậy sớm mở cửa
như vậy. Đáng nhẽ ra phải đang ngủ mới đúng.
- Anh trai.
Lâm Hinh nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức vọt tới mở cửa ra. Trông thấy là
Lâm Vân, nàng liền không chút do dự lao vào lòng hắn, ôm chặt hắn lại
giống như sợ hắn bỏ đi không thấy. Lâm Vân nhìn ba người còn lại đang
ngồi trong phòng khách, đã minh bạch vài điều. Trong lòng hắn rất cảm
động, không nghĩ tới em gái lại lo lắng cho mình như vậy. Hắn vỗ bà vai
của Lâm Hinh nói:
- Anh đi ra ngoài là có chút việc thôi, em không cần phải lo lắng. Tề Dung, em vào nhà đi.
Mấy người thấy Lâm Vân dẫn theo một cô gái quần áo tả tơi, tóc tai bù xù
về, đều rất kinh nghi nhìn Lâm Vân. Chỉ có Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh là
nhận ra cô gái này là ai, cũng rất kinh ngạc. Không nghĩ tới anh trai
lại quen biết người này, còn mang theo cô ta về đây nữa.
- Đây là người thân của bạn anh. Tên là Tề Dung. Mông Văn, em lấy cho cô ấy vài
bộ quần áo sạch sẽ nhé. Diệp Điềm, làm phiền em dẫn Tề Dung đi tắm.
Lâm Vân phân phó xong, thì giới thiệu Tề Dung cho mọi người.
Thấy Tề Dung đã đi tắm. Lâm Hinh rất tò mò:
- Anh trai, cả tối hôm qua anh đi ra ngoài là để tìm chị Dung này sao?
- Ừ, ngày hôm qua khi anh nhìn thấy cô ấy, anh đã cảm thấy có chút quen
quen, nhưng không phải rất xác định, về sau anh nghĩ lại mới thấy đúng
là người nhà của bạn anh nên anh đương nhiên muốn dẫn cô ấy tới đây rồi.
Lâm Vân giải thích.
- Ài, vậy mà làm em sợ muốn chết. Em còn tưởng anh lại đi...
Lâm Hinh nói tới đây thì im lặng.
Lâm Vân hiểu ý của Lâm Hinh:
- Từ nay về sau em cứ yên tâm, nếu anh muốn đi ra ngoài một thời gian thì anh sẽ nói cho em biết.
- Vâng, à, mà có phải tối hôm qua là anh ôm chúng em lên giường phải không? Em ngủ quên lúc mấy giờ vậy?
Lâm Hinh ngồi ở trước mặt của Lâm Vân hỏi.
- Tất nhiên, không phải là anh bế vào thì chả lẽ các em bay vào đấyà?
Lâm Vân nói xong nhìn Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ.
- À quên, chưa rửa mặt đánh răng.
Lúc này Lâm Hinh mới chợt nhớ ra là mình chưa rửa mặt mũi.
Sau khi Diệp Điềm đưa Tề Dung vào nhà tắm, thì đi ra ngoài mua chút đồ ăn sáng.
Đợi khi Diệp Điềm mua xong trở về, thì Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ cũng rửa mặt
xong. Ngay cả Mông Văn cũng đã ngừng luyện công. Chỉ riêng Tề Dung là
còn chưa tắm xong, đã hơn một tiếng rồi.
Đang lúc Diệp Điềm muốn gọi Tề Dung xuống, thì Tề Dung đã đi ra thay đổi
thành một bộ quần áo sạch sẽ. Quần áo của Mông Văn rất vừa với cô ấy.
Lâm Vân nhìn nhìn Tề Dung hiện tại. Quả nhiên sau khi rửa bỏ vết bẩn trên
mặt, thì khuôn mặt giống hệt với cái hình đeo trên cổ của Lam Cực. Hắn
không khỏi thở phào một.
- Chị Dung, sau khi tắm rửa xong chị thật là xinh đẹp a.
Lâm Hinh liền đi tới phía trước giữ chặt tay của Tề Dung, rồi dẫn cô ta tới bàn
- Các em mới là xinh đẹp, chị rất xấu.
Nói xong nhìn về phía Lâm Vân.
- Em cũng ăn sáng đi. Hiện tại em ở tạm nhà của Mông Văn nhé. Để khi Lam
Cực muốn tìm em thì cũng dễ tìm. Nếu như anh gặp được Lam Cực thì sẽ nói cho cậu ấy biết.
Lâm Vân thấy Tề Dung nhìn mình, biết là cô ta muốn hỏi chuyện của Lam Cực, liền vội vàng nói.
Sau khi ăn sáng xong. Diệp Điềm lái xe đưa ba người Lâm Vân đi tới sân bay. Còn Mông Văn thì dẫn theo Tề Dung tới công ty. Lâm Vân không hỏi Tề
Dung là nhóm xã hội đen nào muốn đối phó với Lam Cực. Bởi vì hắn tin
rằng khi Lam Cực trở về có thể đối phó được với bọn chúng. Để cho cậu ta tự báo thù là tốt nhất. Huống hồ, Lâm Vân cũng không có nhiều thời gian đi làm chuyện này.
Đến 10h sáng thì ba người Lâm Vân đã tới Phần Giang. Và sơn trang Hoàn Hồ là nơi đầu tiên tới. Sơn trang Hoàn Hồ là
khu biệt thự lớn trong khu Hoàn Hồ. Nhưng nơi này không đồng đúc lắm,
bởi vì nơi này chỉ dành cho người có địa vị của Phần Giang ở.
Nhưng khi Lâm Vân đi tới sơn trang Hoàn Hồ thì lại phát hiện có chút không
thích hợp. Tuy hắn chưa tìmg vào trong này, nhưng hắn cũng cảm giác một
không khí khá nặng nề.
Lâm Hinh cũng cảm giác như thế. Rõ ràng ở
trong sân rộng không có một bóng người. Điều này rất không bình thường.
Nàng nhìn anh trai nói:
- Anh trai, nếu không chúng ta đi tới chỗ mẹ trước...
- Ừ, cũng được, em dẫn đường đi.
Lâm Vân nhìn Lâm Hinh, có chút xấu hồ nói. Bởi vì hắn không biết mẫu thân ở chỗ nào.
Cũng may Lâm Hinh không nghĩ nhiều như vậy. Nàng liền đi về hướng một tòa
nhà thứ tư. Lâm Vân và Cận Thi Kỳ thì đi theo đằng sau Lâm Hinh.
Mấy tháng trước, sau khi trở về từ Phụng Tân, Tô Tĩnh Như luôn cảm thấy
chán chường. Mặc dù Lâm Vân đã nói trong bức thư, khẳng định hắn không
có chuyện gì, nhưng vụ tai nạn ở ga tàu điện ngầm khiến nàng không thể
quên đi được. Mấy lần phải tỉnh dậy vì mơ thấy ác mộng. Mà điện thoại
của Lâm Vân nàng đều hai mươi bốn tiếng mang trên người. Lúc đi ra
ngoài, điện thoại của nàng có thể quên, nhưng điện thoại của Lâm Vân thì nàng không bao giờ quên.
Chỉ có một cô gái tên Ninh Vi và một
người nam tử trung niên là gọi tới một lần, còn đâu không thấy ai gọi
đến nữa. Khi cô gái tên là Ninh Vi gọi tới rồi biết là điện thoại ở
trong tay của Tô Tĩnh Như, thì không gọi tới nữa.
Tô Tĩnh Như
không chỉ một lần nhớ tới Hàn Vũ Tích. Trước kia nàng đều cảm thấy dung
mạo và dáng người của mình hẳn là rất vĩ đại. Xinh đẹp hơn mình cũng chỉ có một ít minh tinh điện ảnh và truyền hình mà thôi. Huống hồ những
người kia đều dựa vào trang điểm mới giữ được như vậy. Cho nên Tô Tĩnh
Như không hề hâm mộ bọn họ. Nhưng lần trước khi gặp được Hàn Vũ Tích,
nàng mới hiểu cái gì mới gọi là vẻ đẹp không cần trang điểm. Cho dù là
mình, khi đi ra ngoài cũng phải trang điểm một chút hoặc là mang theo
trang sức đi. Nhưng lần trước thấy Hàn Vũ Tích, thấy chị ấy hầu như
không hóa trang gì. Thậm chí một đồ trang sức cũng không có.
Nhưng vẻ đẹp của Hàn Vũ Tích vẫn làm cho nàng rất là rung động. Cảm thấy chị ấy mới thực sự là một mỹ nữ chân chính.
Một người nam nhân ưu tú, đầy bản lĩnh như Lâm Vân, có lẽ chỉ có chị ấy mới có thể xứng với anh ấy.
Tô Tĩnh Như khẳng định Hàn Vũ Tích rất yêu Lâm Vân. Nhìn chị ấy chân trần
chạy trên đường ray đến kiệt sức thì mới biết tình yêu đó sâu sắc như
thế nào. Có vài lần Tô Tĩnh Như muốn hẹn Hàn Vũ Tích đi ra ngoài ngồi
một chút, nhưng Hàn Vũ Tích lại rời đi. Chị ấy là đi tìm Lâm Vân sao?
Mà khi đó mình nhìn thấy sự đau thương của Cam Dao cũng không hề thấp hơn
Hàn Vũ Tích. Chẳng lẽ Cam Dao cũng rất yêu Lâm Vân sao?
Thở dài
một tiếng. Lâm Vân nói ba năm sau anh ấy sẽ trở về gặp vợ của anh ấy.
Hiện tại chỉ còn hơn hai năm, không biết đến lúc đó, mình cũng có thế đi gặp anh ấy không? Áo khoác của anh ấy vẫn còn treo trên kệ. Nếu như Lâm Vân không xảy ra chuyện gì, vì sao từ lúc đó tới giờ anh ấy đều không
gọi điện thoại cho mình? Anh ấy không biết còn có rất nhiều thứ anh ấy
để quên trong túi áo sao?
Tô Tĩnh Như cầm điện thoại di động của
Lâm Vân đi xuống tầng. Từ sau khi áo lót “Vân Tằm Miên” trở nên nồi
tiếng, công ty Hồng Tường đều tập trung tinh lực đầu tư vào thị trường
Phụng Tân. Ngay cả phụ thân của Tô Tĩnh Như, Tô Tài Kiến cũng tự mình
tọa trấn ở Phụng Tân. Đường Tử Yên thì lưu lại Phụng Tân làm người phụ
trách. Mà Tô Tĩnh Như lại trở nên thanh nhàn, chỉ là khí sắc ngày càng
kém mà thôi.
- Tiểu Như, nếu không cháu đi ra ngoài chơi một chút. Đừng suốt ngày buồn bực ở trong nhà như vậy.
Ôn Di đã nghe Đường Tử Yên kể về chuyện của Tĩnh Như, cũng hiểu đôi chút
tâm tình của con bé. Nhưng loại chuyện này, bà ta không biết nên như thế nào an ủi con bé. Chỉ có thể khuyên con bé đi ra ngoài buông lỏng tinh
thần.