Tôi quên béng mất.
Lúc ở Ngàn Mục Sơn, là Đồng Tịch ra tay công kích Diễm Thái Tử trước cho nên tên kia đã biết tên của tôi. Hắn cũng sẽ biết tôi chính là người đã trộm mất Bàn Cổ thủ ấn của hắn. Thù mới hận cũ a~ Hắn dĩ nhiên sẽ mang
thân phận của tôi công khai trên diễn đàn để mượn đao giết người.
Nghĩ thông suốt rồi, tôi ngược lại rất an tâm. Địch nhân ở ngoài sáng vẫn dễ giải quyết hơn, chỉ cần biết rõ hắn là ai. Ngược lại, địch nhân trong
bóng tối mới là đáng sợ, bởi vì bạn sẽ không biết lúc nào người này sẽ
lao ra cho bạn một đao sau lưng.
Lại nói, tôi chỉnh tên kia thảm
như vậy. Hắn hận tôi cũng là chuyện bình thường. Thật ra tôi không có
thâm cừu đại hận gì với tên Diễm Thái Tử. Chỉ vì Bàn Cổ thủ ấn trong tay hắn quá nguy hiểm. Dựa vào tính cách của hắn, nhất định sẽ không quan
tâm sự sống chết của người khác mà trợ giúp Thần giới xâm lược Hồng
Hoang. Nếu phải đánh nhau, thực lực của người chơi Hồng Hoang hiện giờ
không tài nào đấu lại Thần giới. Cuộc chiến ấy sẽ trở thành sự tàn sát
nghiêng hẳn về một phe.
Tôi thân là người của Yêu Hồ tộc, là
thành viên của Hồng Hoang, thề không đội trời chung với đám Thần giới.
Bạn của kẻ thù chính là địch nhân. Mà nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với mình. Bất kể là tôi đang ra sức bảo vệ bạn bè, bảo vệ người chơi
hay chỉ đơn thuần muốn vui vẻ chơi trò chơi của mình, tôi nhất quyết
không buông tha cho kẻ có âm mưu phá hoại Hồng Hoang. Diễm Thái Tử phải
bị loại trừ không thể nghi ngờ. Cho dù hiện tại hắn đã không còn là sứ
giả của Thần giới, nhưng để phòng ngừa hậu họa, điều đầu tiên tôi cần
phải làm khi trở về Hồng Hoang là liên hệ với Tiêu Dao để bọn họ theo
dõi từng bước đi của hắn.
Tôi cũng nghĩ tới chuyện đem chân tướng công khai lên diễn đàn để Diễm Thái Tử trở thành kẻ thù của công chúng. Nhưng nếu làm vậy thì nhiều khả năng là tên kia sẽ không còn đường để
chơi trò chơi nữa. Việc này thì hơi quá đáng. Trên cơ bản, tôi chỉ hy
vọng hắn không cần làm chuyện quá phận là tốt rồi.
Tôi vốn tưởng
Diễm Thái Tử sẽ san hào, cày lại nick mới. Không ngờ hắn không làm vậy.
Nguyên nhân chỉ có một. Sau khi Diễm Thái Tử trùng sinh, phát hiện mọi
thứ đều biến thành số 0 nhưng danh hiệu “Sứ giả Thần giới” thì còn
nguyên. Điều này có nghĩa, hắn có thể đi Thần giới để nhờ trợ giúp…
Hừ… Diễm Thái Tử cười lạnh. Lạc Thủy Tri Chu… ta đã biết tên ngươi rồi.
Ngươi chờ đó, đợi Thần Vương khôi phục thực lực của ta rồi, ta nhất định sẽ giúp Thần giới xâm lược Hồng Hoang. Sau khi hoàn thành, ta sẽ trở
thành hoàng đế của đại lục. Đến lúc đó, ta sẽ trả cho ngươi gấp ngàn lần những gì ngươi đã ban cho ta hôm nay.
Thần giới. Thần điện.
“Bẩm điện hạ, mọi chuyện là như vậy. Vốn hết thảy đều tiến hành thuận lợi.
Không ngờ lại bị một người tên Lạc Thủy Tri Chu phá hủy giữa chừng. Thực lực của nàng ta rất lợi hại. Tôi không phải là đối thủ của nàng. Thỉnh
điện hạ phái thần tướng xuống truy bắt nàng, đoạt lại Bàn Cổ thủ ấn.” –
Diễm Thái Tử đứng trong Thần điện hồi báo tình hình với Thần Vương.
Một lúc sau, Thần Vương thở dài trả lời: – “Nàng giữ Bàn Cổ thủ ấn cùng Bàn Cổ mắt trái cũng không dung hợp. Chúng ta không có lý do để xuất binh.
Bàn Cổ đại thần đã có quy định, chỉ khi nào Bàn Cổ thủ ấn bị dung hợp
bởi một người không thuộc Thần giới, hoặc Hồng Hoang phát sinh đại thế
chiến thì Thần giới mới có thể quy động thần tướng. Trước mắt, chỉ có
thể dựa vào ngươi mà thôi. Lát nữa ngươi đi thần tuyền để khôi phục đẳng cấp, về trang bị của ngươi thì ta không có biện pháp để giúp rồi.”
Diễm Thái Tử cười vui vẻ: – “Đa tạ điện hạ.”
“Còn có…” – Thần Vương cau mày – “… ngươi nói khi ở U Minh giới nàng đi cùng quan viên của U Minh điện đúng không? Ta đoán nàng chính là tân nhiệm
sứ giả của U Minh giới. Lần trước tiền nhiệm sứ giả Thần giới là Chu Tử
Phi bị một người tên là Lạc Thủy Tri Chu giết chết, không biết có phải
trùng tên hay không?”
“Tuyệt đối không phải. Chính là nàng.” –
Diễm Thái Tử khẳng định trả lời – “Hồng Hoang không cho phép trùng tên
trùng họ. Nàng rõ ràng giết chết sứ giả Thần giới của chúng ta. Lần này
trở về, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Ừ. Ngươi có biết nàng
thuộc chủng tộc gì không? Ở Hồng Hoang có một chủng tộc chúng ta tốt
nhất không nên đụng vào, chính là bọn Yêu Hồ tộc. Lần trước, chúng ta
chỉ giết một người của bọn hắn, thế mà toàn tộc của bọn hắn liền xuất
động, đem thần tướng của chúng ta giết không còn một mống. Thực lực của
bọn hắn… rất đáng sợ. Hơn nữa bọn hắn đoàn kết một lòng. Nếu không có
Bàn Cổ thủ ấn, chúng ta tốt nhất không nên trêu chọc làm gì. Nhưng nếu
nắm được thủ ấn rồi, điều đầu tiên cần làm là tiêu diệt Yêu Hồ tộc. Bởi
vì chỉ cần bọn hắn còn tồn tại, chuyện chinh phục Hồng Hoang của chúng
ta là không thể thực hiện nổi.”
“Chuyện này… tôi cũng không biết. Nhưng đội ngũ của nàng đều là người có mắt đỏ, tóc đỏ, lại khoác áo choàng màu đỏ rất kỳ dị.”
“Cái gì? Yêu Hồ tộc?” – Thần Vương kinh ngạc kêu lên – “Cái này hơi phiền
phức rồi… ta nghĩ, chúng ta tạm thời không nên trêu chọc tới nàng. Vẫn
dựa vào chiêu mượn đao giết người của ngươi thôi. Đợi đến lúc Hồng Hoang đại loạn, ta sẽ có lý do để xuất binh. Ngươi phải nhớ rõ, nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm được Bàn Cổ thủ ấn, những chuyện khác đều là thứ yếu. Vì mục đích này, hy sinh bao nhiêu người cũng không sao cả. Một khi bản đồ của Hồng Hoang đại lục trở thành một phần của Thần giới thì chuyện
đả bại U Minh giới sẽ không còn xa nữa. Thống nhất tam giới chính là mục tiêu cao cả của các đời Thần Vương. Ngay cả Sáng Thế Chủ – Bàn Cổ đại
thần cũng không thể ngăn cản chúng ta được.”
Thần Vương xoay
người nhìn Diễm Thái Tử, thâm tình nói: – “Đến lúc đó, ta sẽ phong cho
ngươi làm hoàng đế của Hồng Hoang đại lục. Vì sự nghiệp vĩ đại này, ta
không tiếc phải trả giá. Mong rằng ngươi có cùng suy nghĩ như ta.”
“Bẩm điện hạ, thần đã biết. Bất kể ai dám cản đường chúng ta, giết không
tha.” – Diễm Thái Tử nói xong thì ánh mắt lộ ra ánh sáng cuồng nhiệt.
Tôi đương nhiên không biết mấy chuyện này. Bởi vì… đã hết giờ, tôi phải thoát mạng.
Hôm nay là thứ bảy. Tôi lăn lộn ngủ nướng đến 12 giờ trưa mới rời giường.
Không ngờ còn có người ngủ sâu hơn cả tôi, chính là đại thần Thảo Hoa
Mai của chúng ta. Bả ôm cứng cái chăn, cuộn lại như cái kén.
“Thú Thú, bà còn ngủ hả? Đến giờ ăn cơm trưa luôn rồi…” – tôi vừa nói vừa vỗ vào cái kén. Bả uống éo một chút nhưng vẫn không thò đầu ra. Tôi sống
chung phòng với bả lâu như vậy, đương nhiên biết rõ, tình trạng này là
bả đã tỉnh. Bởi vì nếu bả còn ngủ, đừng nói là đập mông, cho dù bạn
quăng bả từ trên giường xuống đất bả cũng không có phản ứng gì luôn.
“Thú Thú, bà không sao chớ?” – tôi vừa hỏi vừa hung hăng tốc chăn lên, nhìn
thấy bộ mặt nhăn như khỉ của bả, tôi cười to – “Làm sao vậy? Đã tỉnh còn chưa chịu rời giường, lát nữa làm sao lên game chơi đây hả?”
“Hôm nay tui không chơi.” – Thảo Hoa Mai rầu rĩ nói.
“Vì sao? Bị bệnh?” – tôi đưa tay sờ trán bả – “Đâu có nóng đầu đâu? Sao lại thốt ra mấy lời nhảm nhí này nhỉ?”
“Cút… bà mới nóng đầu đó. Tôi… hôm qua thua trận… huhu… linh khí của tui a~… đã không còn rồi… huhuhu…”
Tôi đổ mồ hôi: – “Ý bà là bà bị Thâu Đêm Suốt Sáng giết chết?”
“Đúng vậy. Đồ biến thái kia đem tui tra tấn một trận, toàn thân đều là vết
roi. Triệu Hoán Liên Minh đang có ý định muốn cùng bọn họ liên minh để
đánh Bất Diệt Thần Thoại. Nhưng bây giờ thì có lẽ không có chuyện liên
minh rồi. Soái Ca nhìn thấy tình trạng của tui thì rất tức giận.”
Tôi cổ quái nhìn Thú Thú, sau đó ngửa họng cười ha hả. Trời ơi, vì sao
trước giờ tôi không phát hiện ra bả với Soái Ca lại có một chân nha.
(một chân = có chuyện mờ ám)
“Bà còn cười. Tôi thua trận thì bà
cao hứng như vậy hả?” – Thảo Hoa Mai nghiến răng nghiến lợi cầm lên 2
cuốn tiểu thuyết dày cộm, tôi dám chắc, chỉ cần tôi nói sai một chút là
bả sẽ đập 2 cuốn sách kia vào mặt tôi ngay.
“Làm gì có a~ Tui
không có cười bà nha. Tui là đang nhớ tới chuyện khác.” – Vừa nói tôi
vừa đi thụt lui để kéo giãn khoảng cách cho an toàn – “Linh khí tính cái thá gì. Tui đi U Minh giới đã tìm cho bà một kiện thần khí nha. Vốn
định để giành tặng sinh nhật, nhưng hiện giờ thấy bà thảm thương như
vậy, thôi thì đợi tui trở về liền tặng cho bà luôn.”
“Thần khí? Thật sư?” – Thảo Hoa Mai trợn mắt hỏi.
“Tui lừa bà làm gì? Có tiền lời hay sao?” – tôi khinh bỉ nhìn bả. Thật sự là trẻ con chưa trải sự đời, mới nghe hai chữ “thần khí” liền kích động
như vậy.
“Huhuhu… Sâu a~ bà chính là thiên sứ của tui. Bữa trưa hôm nay, tui đãi.”
“Tui muốn ăn tôm hùm.”
“…”
Đương nhiên tôi không thực sự ăn tôm hùm. Tôi chỉ kêu một suất cơm bự.
“Ừ, chúng ta đi dạo phơi nắng một chút a~” – Thảo Hoa Mai hưởng thụ nói.
“Đồng ý!”
Đang đi dọc đường, tôi đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái. Phản xạ có điều
kiện, tôi lập tức kéo Thảo Hoa Mai nhảy qua một bên, vừa lúc đó, một
chiếc xe thể thao gào thét phóng qua, sát ngay vị trí lúc nãy chúng tôi
vừa đứng.
“Đậu xanh rau má.” – Thảo Hoa Mai tức giận mắng – “Mắt mù hả? Không nhìn thấy đây là lối dành cho người đi bộ hả? Đồ đầu heooo…”
“Thôi được rồi, có bị đụng hay không?” – tôi không có tâm tình để chửi mắng
ai. Bởi vì cái cảm giác vừa rồi rất giống với cảm giác lúc chơi game.
Tôi cứ tưởng do tôi lĩnh ngộ được kỹ năng ẩn gì đó trong game chứ? Không lẽ… bản thân tôi có vấn đề? Tôi bị gì vậy? Sinh bệnh rồi? Tôi bắt đầu
thấy bất an trong dạ.
Đúng lúc này, chiếc xe thể thao đột nhiên
chạy ngược trở lại, một tên tóc vàng thò đầu ra, cao hứng la lên: –
“Thanh Điểu trưởng lão?”
Tôi kỳ quái nhìn… đợi đến lúc thấy rõ mặt của người kia, tôi mém chút hôn mê luôn. Là Hồ Loan Phong!
“Đừng nói với hắn tui là Tri Chu.” – tôi thấp giọng dặn dò Thảo Hoa Mai.
“Có lợi gì?” – Thú Thú không quên cháy nhà đi hôi của.
“Tuần sau tui bao bà ăn sáng.” – tôi đành phải thỏa hiệp.
“Thành giao!” – chúng tôi vụng trộm vỗ tay.
“Thanh Điểu trưởng lão, có lẽ bạn không biết tôi là ai. Xin tự giới thiệu, tôi là lão đại của Huyết Nhạn Các, Hồ Loan Phong.”
“Tôi đương nhiên nhận ra anh chứ. Anh hình như rất có tiền nha.” – Thảo Hoa Mai vuốt ve chiếc BMW.
“Hắc hắc… tiền đúng là có một chút… đúng rồi, Thanh Điểu trưởng lão, tôi
nghe nói bạn cùng Tri Chu ở chung phòng trọ ký túc xá. Không biết cô ấy
hôm nay có ở nhà không?” – Hồ Loan Phong không nhận ra tôi. Bởi vì hình
dạng của tôi ở ngoài đời và trong trò chơi không giống nhau. Lúc này,
tôi thật lòng cảm tạ Đồng Viêm đã cải biến cho tôi một khuôn mặt mới.
“Chuyện này nói sau. Anh vừa rồi mém chút đã đụng trúng tôi. Anh có biết chạy
xe hay không hả?” – Thảo Hoa Mai biến thân thành hung thần – “Đây chính
là lối dành cho người đi bộ. Anh có biết luật không vậy? Có ý thức cộng
đồng không vậy? Ỷ mình có tiền thì muốn làm gì thì làm hả? Lái một chiếc xe ngon liền phóng như bay hả? Anh cho rằng anh là tổng thống chắc? Ủa, sao anh không nói chuyện?”
Hồ Loan Phong ủy khuất nhìn Thảo Hoa
Mai: – “Chỉ có đường này mới đi tới phòng giáo vụ được, mà nó lại không
có làn đường giành cho xe hơi.”
“Vậy anh không thể đi bằng chân hả? Chân dài như thế để làm gì?” – Thảo Hoa Mai vẫn hùng hổ như cũ.
“Thế nhưng… đoạn đường này dài đến 5 cây số đó…” – Hồ Loan Phong cúi mặt đến không muốn ngóc đầu lên.
“Hừ… chỉ là lấy cớ. Đám công tử nhà giàu các anh chẳng có chỗ nào tốt. Lúc nào cũng cho mình tài giỏi hơn người…”
Không đợi Thảo Hoa Mai chửi xong, Hồ Loan Phong đã chạy trối chết. Tôi nhìn
chiếc xe BMW phóng đi như gió mà muốn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu một
hồi. Chợt nhớ, anh ta là tới tìm tôi… tôi liền hết cười nổi.
“Thú Thú, bà về ký túc xá dàn xếp với mọi người cho tốt. Nếu anh ta đến tìm
tôi, cứ nói… tôi bị bệnh, đang đi gặp bác sĩ, sẽ không trở về. Đợi đến
lúc anh ta đi rồi thì gọi điện báo cho tôi là được.” – tôi hiện tại
không thể trở về chui đầu vào lưới, nếu để anh ta biết mặt thật của tôi
thì… hậu họa khó lường.
“Cứ yên tâm giao việc này cho tui.” – Thảo Hoa Mai nói xong liền vỗ ngực một cái, chạy nhanh trở về.
Tôi thì mò mẫm dạo quanh trường học không mục đích.
Nói thật, tôi học ở đây đã vài năm nhưng vẫn chưa bao giờ đi hết mọi ngõ
ngách của trường. Bởi vì trường của chúng tôi quá lớn, trong khi bọn
chúng tôi lại quá lười. Hôm nay có thời gian rảnh, tôi cứ đi qua đi lại, mơ mơ màng màng không suy nghĩ gì, cứ thế quẹo vào một con đường nhỏ mà tôi chưa từng đi qua bao giờ.
Khu vực này rất vắng. Ở đây không
có phòng học, không có sân vận động, không có ký túc xá, không có văn
phòng của trường, chỉ có… các phòng thí nghiệm của các giáo sư thâm
niên. Mà bình thường, ngay cả đám đệ tử ruột cũng bị cấm đi vào khu vực
này, chỉ có trợ lý đặc biệt mới được phép tới đây. May mà họ không đặt
biển cấm lưu thông, nếu không tôi còn tưởng họ đang nghiên cứu mấy thứ
phạm pháp ở trong này.
Hôm nay là cuối tuần, không có lệnh cấm,
người ở lại trường rất ít. Con đường này lại càng vắng vẻ. Tôi đi thẳng
đến cuối đường thì gặp một bức tường gạch cổ kính phủ đầy dây thường
xuân.
Ngồi xuống nghỉ ngơi ở một ghế đá gần đó, bức tường hiện
ngay trước mặt, tôi bần thần nhìn nó một hồi tự nhiên cảm thấy có chỗ
nào đó không đúng lắm. Cảm giác hướng đi của dây thường xuân không được
tự nhiên thì phải. Tôi nhìn, lại nghiêng đầu nghĩ, một lúc sau, nhịn
không được tò mò liền đi qua vén đám dây thường xuân lên coi.
Má ơi… cái khối hình cung khắc trên tường này đính thị là… cửa ngầm rồi.