Sau khi ăn uống no nê, máy truyền tin của tôi đột nhiên rung lên. Tôi mở ra đọc.
>> Nhện, Diễm Thái Tử đang đi về hướng Phượng Tê Sơn. Thám tử của tôi đã
đuổi kịp hắn nhưng khu vực đó quá nguy hiểm, dám chừng thám tử sẽ không
có khả năng ngăn cản hắn. Bạn tính làm thế nào?
Tôi đọc xong liền phun luôn ngụm trà trong miệng, bắn tung tóe vào mặt Ám Ảnh là người đang ngồi đối diện.
Ám Ảnh chùi mặt, thở ra: – “Làm sao vậy? Có chuyện động trời gì vậy?”
Tôi cau mày. Hội đấu còn chưa xong, Diễm Thái Tử vì sao lại hành động sớm
như vậy? Chẳng lẽ bởi vì hắn đến bây giờ mới thắng có 1 trận, cảm thấy
vô vọng rồi nên dứt khoát buông tha luôn? Quyết định đi đến U Minh giới? Vậy còn tôi thì sao? Chẳng lẽ cũng buông tay luôn? Haiz… được rồi,
buông thì buông, chẳng sao cả.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi lập tức nhắn tin cho Tiêu Dao.
>> Tiêu Dao, cho thám tử theo dõi tên kia là được. Tùy thời thông báo vị
trí và phương hướng của hắn cho tôi. Hiện tại, tôi sẽ lên đường ngay.
Phát tin xong, tôi quay đầu nhìn mọi người: – “Tôi có chuyện quan trọng cần
phải đi, sợ là không thể tham gia các vòng đấu sau rồi. Mọi người nhớ
chiếu cố cho Ám Ảnh.”
Nói xong, không cho ai có cơ hội lên tiếng, tôi dùng ngay chiêu ngự không phi hành biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, tôi tìm thấy thám tử vẫn đang theo dõi Diễm Thái Tử trong vùng
quái vật 45 cấp. Phía trước là khu vực quái 50 cấp, Diễm Thái Tử vừa đi
vào đó. Thám tử là đạo tặc, đang dùng tiềm hành để đi theo Diễm Thái Tử. Tôi nhìn bộ dáng lén lút của hắn mà muốn bật cười. Khi đùng tiềm hành
thì tốc độ sẽ chậm xuống. Còn may Diễm Thái Tử là pháp sư không theo
đường nhanh nhẹn. Nếu không, tên thám tử đã buồn bực mà chết rồi.
Sau khi được hắn chỉ đường, tôi nhanh chóng chạy theo phương hướng mà Diễm
Thái Tử đã đi. Điều thắc mắc duy nhất của tôi vào lúc này là… làm thế
nào mà 1 tên pháp sư ba mươi mấy cấp có thể bình an đi vào khu vực này?
Chẳng lẽ hắn cũng biết tiềm hành sao?
Một phút sau, tôi nhìn thấy Diễm Thái Tử. Thừa dịp tôi còn chưa làm kinh động bất kỳ quái vật nào ở xung quanh, tôi nhanh chóng hóa thành tiểu hồ ly, âm thầm đi sau lưng
tên kia. Diễm Thái Tử đương nhiên không phát hiện ra tôi. Cho nên tôi có thể dễ dàng quan sát hắn.
Trên người hắn có một tầng khói đen
nhàn nhạt. Trên tay hắn đang cầm pho tượng kỳ quái lần trước. Có 4 quỷ
hồn bay lượn xung quanh hắn, toàn thân của chúng cũng bọc trong 1 lớp
khói màu đen nhạt. Xem ra đây chính là phương pháp hắn dùng để đi xuyên
qua khu vực quái cấp cao. Mặc dù không biết màn khói đen kia là gì nhưng tôi có thể đoán nó là một dạng thức dùng để che dấu khí tức, không cho
quái vật cảm nhận được sự tồn tại của mình, tương tự như biến thân thuật của tôi.
Chúng tôi đi bộ rất lâu, có lẽ mất hơn 6 tiếng, cuối
cùng mới ra khỏi mảnh núi rừng này. Lại vượt qua một sườn núi nhỏ, trước mắt chúng tôi mở ra một vùng đầm lầy bao la ẩm ướt. Hệ thống đột nhiên
lên tiếng.
> Bạn phát hiện Hắc Thủy đầm lầy.
Diễm Thái Tử nhìn đầm lầy yên ả trước mặt, bỗng nhiên rút ra 1 cây gậy dò đường.
Thật thông minh nha!
Phải biết rằng, đầm lầy rậm rạp bụi cỏ, rất nguy hiểm. Lỡ mà đụng nhầm một
con quái thú ẩn mình dưới bùn hoặc là lọt vào một cái xoáy nước thì tiêu đời luôn. Có tên kia phụ trách dẫn đường, tôi đương nhiên không khách
khí, cứ tuần tự bước theo lộ tuyến của hắn mà đi tới, trong lòng còn có
dịp cười trộm.
Lại đi thật lâu, chúng tôi rốt cuộc xâm nhập vào
vùng trung tâm. Với thị lực cực tốt, tôi dễ dàng trông thấy ở phía trước chừng 2 ngàn mét, có một con đường mòn do gót chân người tạo ra. Nói
như vậy, thứ ở phía cuối con đường kia chính là nơi mà chúng tôi đang
muốn tới rồi. Sau khi xác định được phương hướng, tôi không thèm đi theo Diễm Thái Tử nữa, dùng tốc độ 4 chân của tiểu hồ ly mà phóng về phía
con đường mòn.
Bước trên con đường nhỏ, tôi cẩn thận quan sát hai bên. Bên trái con đường là một mảnh đất được người ta khai hoang xong,
dùng cây mây che lấp sau đó dựng lên một mái nhà gỗ. Tôi quay đầu nhìn,
Diễm Thái Tử còn ở rất xa, không thể nhìn thấy tôi. Thế là tôi giải trừ
biến thân thuật, sau đó phóng về phía căn nhà.
Đến gần nhà gỗ, tôi nhìn thấy 1 NPC đang ngồi gọt gỗ. Tôi lễ phép bước lại hỏi thăm.
“Xin hỏi, ngài có phải là người dẫn đường của Hoàng Tuyền không?”
NPC kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nhìn Sát Quỷ, lộ ra vẻ mặt bừng
tỉnh đại lộ, gật đầu trả lời: – “Đúng, ta chính là người dẫn đường của
Hoàng Tuyền. Ngươi muốn đi U Minh giới sao? Bách thú huyết (máu của 100
loại thú) có mang đến sao?”
Tôi móc trong ba lô ra bình huyết
dịch đã sớm chuẩn bị từ trước giao cho ông ta. Người dẫn đường cầm lấy,
kiểm định xong mới nói: – “Đúng là Bách thú huyết, được rồi, đi theo
ta.”
Ông ta nói xong liền đứng dậy đi vào nhà. Tôi thuận thế vào theo.
Bên trong ngôi nhà có thể nói là “sạch sẽ”, ngoại trừ 1 cái hòm ra thì
không có thứ gì nữa. Trời đất, không lẽ người này không cần ăn uống ngủ
nghỉ gì luôn sao? Tôi quái dị quay đầu nhìn ông ta. Dường như ông ta
không để ý đến ánh mắt của tôi, vẫn bình thản nói.
“Đợi một chút, ta dẫn hồn cho ngươi.” – Nói xong, cúi người mở cái hòm, lấy ra 1 tấm
lệnh bài – “Đây là Dẫn hồn lệnh, ngươi cầm nó nhảy vào Huyết Trì (Ao
Máu) ở phía sau nhà là có thể đến U Minh giới rồi. Nhưng ngươi sẽ rớt 1
cấp. Ngươi tự quyết định có muốn đi hay không.”
“Sẽ rớt cấp sao?” – tôi buồn bực hỏi lại. Thì ra Diễm Thái Tử đã nói sự thật a. Vậy tại
sao lúc đó cung linh của tôi lại có dấu hiệu phẫn nộ là sao nhỉ? Đến
cùng kia đã lừa gạt tôi chuyện gì?
“Đúng vậy. Người bất tử làm sao có thể đi U Minh giới chứ.” – Người dẫn đường trả lời theo kiểu đương nhiên.
“Haiz… rớt cấp liền rớt cấp.” – tôi nhìn quyển trục nhiệm vụ, nhận mệnh thôi,
nhưng tôi lại nghĩ tới 1 vấn đề khác – “Vậy tôi làm sao để quay về?”
“Trở về sao? Dùng truyền tống trận của U Minh giới là được. Ngươi không phải quỷ hồn, không cần sự đồng ý của Minh Vương, có thể về bất cứ lúc nào
ngươi muốn. Nhưng sẽ rớt thêm 1 cấp nữa. Trừ phi ngươi có thể lấy được
Vãng Sinh Lệnh do Minh Vương ban tặng, lúc đó ngươi có thể tự do đi lại
giữa 2 giới.” – Người dẫn đường giải thích vô cùng rõ ràng.
“Vãng Sinh Lệnh? Có vật này sao? Làm thế nào mới có được nó?” – món đồ này
tốt nha, tôi muốn. Ngẫm kỹ, có thể Diễm Thái Tử đã cố tình che dấu tin
tức này. Tôi khẳng định cung linh của tôi biết về truyền tống trận.
Không lẽ tên kia không muốn cho tôi biết để tôi có đường đi mà không có
đường về sao? Đúng là đồ nham hiểm. Độ vô sỉ muốn vượt mặt tôi luôn rồi.
“Đơn giản thôi mà, ngươi hoàn thành nhiệm vụ của U Minh vương là được.”
Nói thì đơn giản vậy. Nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi mà nói, NPC càng nói chuyện đơn giản thì sự tình càng không đơn giản.
Vì vậy tôi cẩn thận hỏi lại: – “À, tiền bối, ngài có biết nhiệm vụ của Minh Vương là gì không?”
“Chuyện này thì mọi người ở U Minh giới đều biết nha. Minh Vương thích nhất là
Ngũ trảo Hắc long huyết. Chỉ cần ngươi nói muốn làm nhiệm vụ, 8 phần 10
là ông ta sẽ yêu cầu ngươi đi giết 1 con Ngũ trảo Hắc long ở tầng địa
ngục, sau đó thu thập máu huyết của nó. Con này chỉ có 70 cấp thôi,
không phải là quái cao cấp gì.” – người dẫn đường nói chuyện cứ như 70
cấp quái vật chỉ là quái vật cấp thấp. Tôi nghe mà đổ mồ hôi lạnh. Thôi, không thèm để ý đến nhiệm vụ này nữa.
Người dẫn đường có vẻ đọc
được suy nghĩ của tôi nên nói tiếp: – “Ta nói là sự thật. Quái vật cấp
thấp nhất của U Minh giới là cấp 70. Ngũ trảo Hắc long là quái vật dễ
giết nhất đó.”
“Cái gì?” – tôi sợ tới mức suýt quăng luôn Sát
Quỷ. Khắp nơi đều là quái vật cấp 70 hả? Tôi hiện tại chỉ mới đối phó
được với quái cấp 50. Nếu đi U Minh giới, không phải tôi sẽ chết cực kỳ
thê thảm khó coi sao?
“Nhưng ngươi không cần lo lắng.” – người
dẫn đường nói tiếp – “Quái vật của U Minh giới rất có nguyên tắc. Nếu
ngươi không trêu chọc chúng, chúng sẽ không để ý đến ngươi.”
Quái vật mà cũng có nguyên tắc sao… tôi pótay.com luôn. Đúng là trong Hồng
Hoang thì chuyện quái đản gì cũng có hết nha. Nhưng như vậy thì tôi yên
tâm rồi. Hỏi đã hỏi, tôi chỉ còn chuyện bước chân đi.
Không ngờ
ngay lúc tôi quay người bước ra khỏi nhà gỗ, Diễm Thái Tử vừa vặn đâm
đầu vào. Hắn nhìn thấy tôi thì lắp bắp kinh hãi, há to mồm sững sờ tại
chỗ. Trong thâm tâm tôi rất muốn phanh thây xé xác hắn nhưng ngoài mặt
vẫn cười giả lả.
“À há, thật là trùng hợp. Không ngờ chúng ta đều đi đến đây trong cùng 1 ngày.”
“Cô… cô không phải còn trận đấu sao?’
Sau 5 trận đấu, tôi thắng 3, bại 2. Ngay cả Thiên Hạ Long Quỷ mà tôi còn có thể giết thì chỉ cần toàn bộ trận đấu về sau tôi đều giành thắng lợi,
rất có khả năng tôi sẽ lọt vào top 3. Theo đạo lý thông thường mà nói,
trong tình cảnh này, tôi không thể nào buông tha cho kỳ thi đấu được.
“Ài… pk quá nhàm chán. Tôi muốn tới U Minh giới đi dạo 1 chốc đó mà.” – tôi
vẫy vẫy Dẫn hồn lệnh trong tay – “… hay là chúng ta cùng đi?”
Đương nhiên tôi không có nói nửa vế sau… “cùng đi, để trên đường ta có thể thuận tiện giết chết ngươi luôn”.
Diễm Thái Tử còn chưa kịp mở miệng, người dẫn đường đã chen vào: – “Dẫn hồn
lệnh chỉ dùng được 1 lần 1 ngày. Nếu người này đi U Minh giới hôm nay…
ngươi phải quay lại vào ngày mai.”
“A?!” – Diễm Thái Tử kinh ngạc kêu lên, hai mắt chằm chằm nhìn vào Dẫn hồn lệnh trong tay tôi, biểu tình phức tạp.
Hắc hắc… tôi cười thầm trong bụng. Đừng cho là ta không biết ngươi có ý đồ
gì. Muốn cướp Dẫn hồn lệnh trong tay ta sao? Ta sẽ đánh ngươi về 0 cấp.
Mặc dù tôi và hắn chưa từng giao thủ chính thức, nhưng tôi biết chắc
chắn, nếu chúng tôi đánh nhau, hắn không phải là đối thủ của tôi.
“Đáng tiếc a! Nếu chúng ta đi chung còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Bây giờ mới biết không được, thế thì ta đi trước vậy.” – nói xong, tôi mĩm cười
bước ra gian sau của nhà gỗ.
Diễm Thái Tử âm tình bất định nhìn
theo tôi. Đối với thực lực của tôi, hắn có chút kiêng kị. Cho dù mỗi lần chiến thắng đối thủ thì tôi toàn dùng ám chiêu, nhưng hắn không thể phủ nhận, thực lực chân chính của tôi cũng không phải loại xoàng. Hơn nữa,
cung tiễn thủ đấu với pháp sư có lợi thế trời cho của viễn trình chức
nghiệp. Tại vùng dã ngoại này, tỷ lệ chiến thắng của pháp sư trước cung
tiễn thủ là số 0 tròn trĩnh. Chính vì vậy, Diễm Thái Tử mang ý tưởng
muốn cướp đoạt Dẫn hồn lệnh nhưng hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Tôi lề mà lề mề đi tới Huyết Trì, quay đầu nhìn lại, không thấy tên kia đi
theo. Thật là thất vọng quá. Tôi đang tìm cớ để giết hắn, vậy mà hắn lại có thể nhẫn nhịn. Haiz… để sau rồi tính. Nghĩ đến đây, tôi ôm Sát Quỷ
vào lòng, nắm chặt Dẫn hồn lệnh trong tay… bịch… nhảy vào Huyết Trì.
Âm nhạc tử vong vang lên, nhưng lần này có chút khác biệt, trong bảng
thông báo lựa chọn điểm sống lại hiện ra trước mắt tôi nhiều thêm 1 hạng mục, “đi U Minh giới”. Tôi vui vẻ nhấn vào đó.
Loáng ~ một cái.
Tôi bị dịch chuyển tức thời, sau khi cảm giác choáng váng đầu óc, hoa
mắt ù tai qua đi, tôi mở mắt ra liền thấy bản thân đang ở 1 địa phương
kỳ quái.
Bầu trời ở U Minh giới tối tăm mờ mịt. Tầng tầng lớp lớp mây đen không ngừng quay cuồng trên không. Thủy chung không thể nhìn
thấy lớp da trời. Khắp nơi chỉ toàn là mây đen. Không có ánh sáng mặt
trời, mặt đất chìm trong 1 màu xám tẻ ngắt. Lác đác xung quanh là vài
giống quái vật kỳ quái.
Sát Quỷ đột nhiên phát sáng, tôi vội vàng cầm nó lên xem. Chính lúc này, 1 sự kiện thần kỳ đã xảy ra. Bên trong
Sát Quỷ xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, giãy dụa thoát khỏi Sát Quỷ, rơi xuống mặt đất, lắc lư hóa thành hình người.
Vài giây sau, đứng
trước mặt tôi là 1 nam pháp sư tóc đỏ, mắt hồng, mặc pháp bào màu đỏ,
khóe môi khẽ nhếch. Tôi không có phản ứng. Bởi vì tôi đã hóa đá rồi.
Chuyện này thật vượt khỏi sự tưởng tượng của tôi. Đây rốt cuộc là chuyện gì a~
Người nam nhân duỗi thắc lưng mệt mỏi, cười cười nhìn tôi: – “Lần đầu gặp mặt. Xin tự giới thiệu, ta là cung linh của ngươi, tên
Đồng Tịch.”
“Đồng… Tịch… ngươi là người của Đồng gia?” – tôi chỉ vào hắn kêu to.
“Đừng kích động…” – Đồng Tịch vỗ vai tôi – “… ta đúng là người của Đồng gia,
nhưng mà ta chết từ lâu lắm rồi. Nếu phải tính thì… hình như ta là thái
gia gia (ông cố nội) của Đồng Viêm đó.”
“Thái gia gia?” – tôi nghi ngờ quan sát anh ta. Người này thoạt nhìn mới hơn 20 tuổi thôi nha.
Đồng Tịch thấy tôi không tin, nhún vai nói tiếp: – “Ta chết lúc còn trẻ. Quỷ hồn thì không bao giờ già. Lại nói, ta cũng giống như Đồng Viêm, mới
300 tuổi đã lên chức tộc trưởng, đến năm 500 tuổi thì đánh nhau với
thánh thú Chu Tước, không cẩn thận bị nó giết. May mắn lúc đó ta có 1
đứa con trai, nếu không vương vị đã phải đổi chủ rồi.”
Tôi triệt để im lặng. Tên này biết cách lạc đề ghê luôn. Tôi hỏi có 1 câu, hắn trả lời 10 câu.
“À, nói chuyện phiếm một hồi liền quên. Ngươi có nhiệm vụ muốn giao cho
Minh Vương đúng không. Đi, ta dẫn ngươi đi U Minh điện.” – nói xong quảy đích đi luôn.
“Chờ đã…” – tôi gọi giật ngược – “… anh còn chưa
nói cho tôi biết vì sao anh lại tới Yêu Hồ tộc, vì sao trở thành cung
linh của tôi, còn có vì sao bây giờ lại thoát ra, nghĩa là sau này anh
không còn là cung linh của tôi nữa sao?”
“A…” – Đồng Tịch vỗ trán – “… lại quên mất, trí nhớ dạo này không tốt lắm… hắc hắc…”
“…”
“Khụ khụ…” – Đồng Tịch ho khan lấy giọng – “… ta đến Hồng Hoang là vì được
Minh Vương phái đi làm việc. Về phần vì sao trở thành cung linh của
ngươi thì đó là vấn đề ngoài ý muốn. Nhiệm vụ của ta là đi tìm 1 sứ giả
cho cả 2 giới Hồng Hoang và U Minh. Vốn ta muốn đi tìm 1 tên thông linh
sư, bởi vì chỉ có mấy tên này mới có thể cùng chúng ta trò chuyện. Nhưng mà…”