Ám Ảnh đứng trên đỉnh tháp của Huyết Nhạn thành, quan sát toàn bộ chiến trường, vẻ mặt ôn
hòa, nụ cười nhàn nhạt túc trực trên môi. Lính gác xung quanh đều hai
mặt nhìn nhau không biết bang chủ hôm nay bị gì nữa. Thời gian gần đây,
Ám Ảnh mỗi ngày đều nhăn mặt nhíu mày xử lý sự vụ của bang hội. Mọi
người đã sớm quên thì ra bang chủ của họ cũng biết cười.
Ám Ảnh
không chú ý tới ánh mắt khác lạ của mọi người, hắn vẫn đang mơ màng
trong suy tưởng của bản thân. Hắn cảm thấy hôm nay thật may mắn. Kỳ thật Hồ Loan Phong đã sớm trở lại Huyết Nhạn Các, nhận lấy chức vụ phó bang
chủ. Hôm nay từ sớm cậu ta đã thượng tuyến, si ngốc ngồi canh giữ ở cửa
thành, nhất định là muốn đợi Nhện đến. Vốn Ám Ảnh còn lo lắng Hồ Loan
Phong sẽ đoạt mất cơ hội gặp Nhện đầu tiên, như thế thì những lời hắn
muốn nói sẽ rất khó mở miệng, hoặc là cho dù có mở miệng cũng sẽ không
đạt được hiệu quả tốt như vừa rồi. Không nghĩ tới, chỉ vài phút trước
khi Nhện xuất hiện, bên ngoài đột nhiên có người gọi, Hồ Loan Phong đành phải thoát tuyến. Thế là Ám Ảnh thừa cơ chui vào chỗ trống, may mắn
chộp được thời cơ nói chuyện riêng với Nhện.
Thiếu gia a thiếu
gia, không phải Đinh đại ca không thương cậu. Nhưng cái gì có thể nhường chứ bạn gái là không thể nha. Ám Ảnh xấu xa nghĩ, lúc thiếu gia biết
Nhện chính là bạn gái của mình thì sẽ có biểu tình gì nhỉ?!… Haiz, có
quỷ mới tin Ám Ảnh không bị Nhện ảnh hưởng tính xấu a~
“Đinh đại
ca! Cái kia… Tật Phong Lữ Đoàn ở đâu vậy?” – Hồ Loan Phong vừa thở hổn
hển vừa hỏi. Có vẻ cậu đã dùng tốc độ cả đời để bò lên tòa tháp canh
này, bởi vì ở đây không có thang máy.
“Họ ở trên tường thành. Vừa lúc anh có chuyện muốn nói với họ, chúng ta cùng đi đi.” – Ám Ảnh cười
nói. Hắn mới không cho phép hai người họ có cơ hội gặp gỡ riêng nha. Hắn nhất định phải đi theo giám thị!!!!
“Hả?!? À… ừ… được rồi.” – Hồ Loan Phong bất đắc dĩ nói. Cậu biết hôm nay tình huống đặc thù. Đinh
đại ca cần thương lượng chiến thuật này nọ. Bản thân cậu không thể vì tư tình riêng mà phá hư thành chiến của Huyết Nhạn Các a~
Haiz…
đáng thương Hồ Loan Phong! Cho dù cậu có là thiên tài với chỉ số thông
minh cực cao thì kinh nghiệm ứng xử vẫn còn rất kém.
Lúc này,
quái vật đã công thành nhưng boss chưa vào đến phạm vi công kích cho nên tôi và ngũ tặc vẫn còn nhàn nhã đứng một bên đếm mũi tên.
“Tri Chu!!” – tiếng Hồ Loan Phong vang lên ngay sau lưng.
Tôi bất đắc dĩ quay đầu, lại nhìn thấy Ám Ảnh tươi cười đứng kế bên. Tôi lộ ra một nụ cười tự xét là rất có sức quyến rũ với Ám Ảnh, sau đó khuôn
mặt biến thành nghiêm nghị cứng rắn mà nhìn Hồ Loan Phong.
“Lá
gan anh cũng lớn ghê á, dám gạt tôi, nói cái gì vô thân vô cố chỉ có một mình, không ngờ anh lại là lão đại sau màn. Nói! Trước đây đi theo tôi
là có âm mưu gì?!?”
“Anh… anh…” – Hồ Loan Phong vô tội nhìn tôi,
sau đó quay đầu nhìn Ám Ảnh nhờ giúp đỡ. Ai ngờ Ám Ảnh đã sớm quay mặt
ra ngoài thành, giả bộ đang chăm chú theo dõi chiến trường, căn bản là
ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy Ám Ảnh đang cười trộm.
Sùng bái a~ ngay cả cấp trên cũng dám bán.
Hồ Loan Phong không
tìm thấy viện trợ, đành phải tự mình phân bua với tôi: – “Mặc dù anh là
nhà đầu tư chính của Huyết Nhạn Các nhưng trước đây anh không có gia
nhập bang hội a~ Anh luôn một mình dạo chơi khắp Hồng Hoang, chuyện này
anh không có gạt em~”
“Còn nói xạo?” – tôi nhíu mày, giơ một tay đến trước mặt Hồ Loan Phong – “Lấy ra!”
“Lấy cái gì?” – Hồ Loan Phong không hiểu hỏi lại.
“Giày a~ Không phải anh nói có ngân khí hài muốn cho tôi sao?” – tôi ưỡn ngực nói, một đám người bên cạnh té cái rầm, có lẽ đang mắng tôi da mặt dày
không biết xấu hổ.
Nhận lấy giày, tôi lập tức mang vào, xoay tới
xoay lui nhìn ngắm một hồi, sau đó nói với Hồ Loan Phong: – “Thứ này
không tệ. Coi như đây là phí bồi thường tổn thương tinh thần vì chuyện
anh lừa gạt tôi.”
Nói xong, tôi không để ý đến hắn nữa, chuyển qua nói chuyện với ngũ tặc: – “Boss đã vào vị trí, mọi người chuẩn bị đi.”
Ngũ tặc gật đầu, quấn dây vào người. Ám Ảnh đã sớm chuẩn bị các cọc gỗ,
hiện giờ, chúng tôi chỉ cần noi theo phương pháp lần trước mà làm là OK.
“Nhện!”
Nghe Ám Ảnh gọi, tôi vội vã quay đầu: – “Gì vậy?”
Ám Ảnh quơ quơ thanh kiếm: – “Anh muốn xuống dưới dẫn đầu đội công kích.
Em muốn đi cùng không? Bên dưới chiến trường kích thích hơn đứng trên
tường thành nhiều.”
“Được được!!” – tôi lập tức gật đầu, mặc kệ
ánh mắt u oán của ngũ tặc. Tôi tung tăng đi theo Ám Ảnh. Ngũ tặc nhìn
theo, lắc đầu ai oán, ai da, Nhện đúng là điển hình của kẻ gặp sắc quên
bạn a~
“Tôi cũng đi!” – Hồ Loan Phong đột nhiên nhảy dựng lên, kết quả bị tôi đạp một cước bay ra xa.
“Tôi không cần thuật sĩ, vướng chân vướng tay. Anh ở lại đây lu xu bu đi.” – nói xong, tôi cùng Ám Ảnh tung người nhảy khỏi tường thành.
“Trời ơi!! Vì sao Tri Chu lại chán ghét tôi thế này? Không lẽ vì tôi là thuật sĩ? Tôi đây xóa nick cày lại không phải được rồi sao?” – Hồ Loan Phong
giơ nắm đấm ngửa mặt lên trời ai oán nói.
Ám Ảnh tiếp nhận quyền
chỉ huy đội ngũ. Thế là đội chủ lực từ đội hình phòng thủ biến thành đội hình tiến công. Tôi theo chân Ám Ảnh chạy lên phía trước, triệu hoán
Hồng Nương. Hiện giờ quái vật công thành chỉ có 25 cấp. Thành viên của
đội chủ lực đủ sức một mình đấu một con. Mà đám quái vật này đối với
Hồng Nương mà nói… giống như bữa ăn trưa, đến con nào ăn con nấy.
Ám Ảnh nói rất đúng. Đứng trên tường thành giương cung bắn quái vật và
đứng giữa chiến trường chém giết quái vật là 2 cảm giác hoàn toàn khác
nhau.
Hằng hà sa số quái vật điên cuồng xông tới trước mặt tạo
nên một cổ áp lực cực lớn. Từng đàn quái vật ngã xuống dưới đao kiếm của chiến sĩ khiến khắp nơi nhuộm một màu đỏ tươi của máu huyết. Ánh mắt
mỗi người đều hừng hực một ngọn lửa nhiệt huyết. Trong lòng mỗi người
đều căng tràn dã tính khát máu. Trách không được có nhiều người lựa chọn chức nghiệp chiến sĩ như thế. Tư thế oai hùng, nhiệt huyết căng tràn,
dã tính thỏa mãn, đó chính là truy cầu của nam nhân a~ Cái cảm giác sôi
trào chảy trong từng huyết quản này… nhóm pháp sư và cung tiễn thủ vĩnh
viễn không cách nào cảm nhận được.
Tôi và Ám Ảnh bị hào khí ở nơi chiến trường nhuộm đỏ, cả hai đều tập trung tinh thần để chiến đấu.
Phảng phất như thời gian quay ngược lại thời điểm ở Mất Phương Hướng
trấn, đồng dạng sát cánh bên nhau để giết địch. Nhất thời, trong mắt 2
chúng tôi chỉ còn lại đối phương và một ngọn đồi đầy rẫy quái vật, ánh
mắt tìm nhau, trao đổi tác chiến. Nào tường thành, nào đồng đội đều cách chúng tôi thật xa. Đã luyện thành bản năng phối hợp ăn ý, hai chúng tôi khắng khít bên nhau, uy lực phát huy đến cực điểm, từng lớp quái vật
ngã rạp dưới chân chúng tôi.
Thật thống khoái ~ Đã lâu tôi không
ra sức giết quái như này. Tôi ngồi bên trong tòa thị chính, vừa uống trà vừa ngẫm nghĩ. Dư âm của trận chiến vừa rồi vẫn còn y nguyên. Thì ra
chém giết quái vật lại thú vị như vậy. Xem ra, về sau tôi không thể làm
biếng nữa rồi. Cho dù không thể thăng cấp, cũng không nên để kỹ xảo tụt
lùi. Thao tác kỹ thuật của Ám Ảnh quá hoàn mỹ. Muốn ganh đua với anh ấy
chỉ sợ không phải là chuyện luyện tập trong ngày một ngày hai.
Tôi lại nhớ tới chuyện lần trước. Nếu tôi quang minh chính đại đấu với Ám
Ảnh, tôi một chút cũng không tin bản thân có thể đả bại anh ấy. Hiện
giờ, Ám Ảnh đã có thể phát ra kiếm khí rồi. Mỗi lần xuất chiêu, kiếm khí quét ngang một mảng lớn. Tôi không thể không bội phục nha~ Chẳng biết
nếu anh ấy đấu với Thiên Hạ Long Quỷ thì ai cao tay hơn nhỉ? Tôi tà ác
tưởng tượng đến trận quyết đấu giữa 2 người mạnh nhất trong Hồng Hoang.
“Tri Chu! Thì ra em ở đây a… hại anh đi tìm em nửa ngày.” – Hồ Loan Phong đột nhiên xông ra.
Đúng là âm hồn bất tán mà.
“Tìm tôi làm gì?!” – tôi miễn cưỡng nói.
Hồ Loan Phong không hề chú ý tới vẻ hờ hững của tôi, vẫn hưng phấn nói: –
“Vừa rồi em giết quái tư thái rất đẹp nha ~ Mũi tên kia bắn cực kỳ chuẩn xác…”
Tôi trợn mắt cắt ngang: – “Con mắt nào của anh thấy tôi
giết quái hả? Rõ ràng là Ám Ảnh và Hồng Nương giết quái, tôi chỉ đứng kế bên hỗ trợ thôi.”
Ực… Hồ Loan Phong nghẹn họng, nhất thời không
biết phải nói gì. Trong lòng cậu thật phiền muộn. Ta đập ngươi, cái tội
tâng bốc mà không chịu suy nghĩ trước. Trời ơi… có ai đến nói cho tôi
biết Tri Chu rốt cuộc thích cái gì không a~
Nhìn vẻ mặt đáng
thương của Hồ Loan Phong, tôi không muốn ở lại tiếp tực ngược đãi thần
kinh của anh ta nữa, cầm lấy cung tên, tiêu sái đi ra cửa, không quên
ném lại một câu: – “Không có chuyện quan trọng thì đừng đến tìm tôi. Bổn tiểu thư bận rộn vô cùng.”
Huyết Nhạn Các thủ thành đã xong. Bởi vì có Hồ Loan Phong và Hồng Bò Cạp ở đây, cho nên Tật Phong Lữ Đoàn vừa cầm được tiền thù lao liền lập tức trốn đi. Hiện tại không phải là thời gian để anh anh em em. Tôi đây chính là nữ nhi đỉnh thiên lập địa, có
rất nhiều chuyện cần tôi đi giải quyết a~
Mục tiêu tiếp theo của
tôi là Thực Nguyệt thành. Phong Bạo thành đã xây xong. Bản thân tôi cho
rằng nếu muốn tìm người giám thị cấm địa của Bạch Lang tộc thì không ai
thích hợp hơn Lam Khải Y.
Vài ngày sóng êm gió lặng. Không rõ có phải là đại biểu cho bão táp sắp tới hay không?!
Huyết Nhạn thành đang hối hả xây dựng kiến trúc hạ tầng. Cùng lúc đó, Thập Tự Thiết Tường Vi cũng đã thủ thành thành công, bắt đầu bước vào công cuộc xây dựng.
“Bang chủ đại nhân, pho tượng của thành chủ đã đến
rồi.” – hai nữ hài đáng yêu cười hì hì báo cáo với bang chủ của Thập Tự
Thiết Tường Vi, Thâu Đêm Suốt Sáng. Mà hai cô bé này không hề xa lạ,
chính là hai chị em nhà Nam Cung vừa mới chuyển đến phòng ký túc xá đối
diện với tôi.
“Ừ!” – Thâu Đêm Suốt Sáng thỏa mãn gật đầu, liếc mắt nhìn hai chị em, ôn nhu nói: – “Là dựa theo yêu cầu của chúng ta sao?”
“Vâng đúng vậy. Giống y như đúc với bản vẽ.” – cô chị, Nam Cung Sở Nguyệt… à
không, trong trò chơi phải gọi là Sữa Bảo Bảo… hưng phấn trả lời.
“Bang chủ đại nhân, cùng đi xem đi.” – cô em, Nam Cung Mão, trong trò chơi có biệt danh Miêu Điện Hạ, mĩm cười nói tiếp.
Thâu Đêm Suốt Sáng cao ngạo gật đầu, từ trên ngai vàng đứng lên, vung tay
đem áo choàng phất ra đằng sau, lộ ra một thân áo giáp màu đỏ cực kỳ
xinh đẹp, trong tay nắm chặt một cây roi da. Nếu là người biết nhìn
hàng, liếc mắt sẽ biết, chiếc roi này chính là binh khí xếp thứ 5 trên
BXH, tục xưng Huyết Âm Roi. Chủ nhân của chiếc roi này chính là nữ nhân
duy nhất ngồi trên vị trí bang chủ trong Hồng Hoang.
“Hai vị tỷ
muội, chúng ta cùng đi đi.” – nói xong liền bước ra khỏi tòa thị chính.
Hai chị em nhà Nam Cung liền tách ra đi ở hai bên. Hai người này mặc
cùng một kiểu pháp bào hoa lệ, chỗ khác biệt là Sữa Bảo Bảo thì màu đen
còn Miêu Điện Hạ thì màu trắng.
Sữa Bảo Bảo lớn tuổi hơn, dáng
người phát dục vô cùng tốt, mặc một thân pháp bào màu đen càng lộ ra tư
thái thần bí gợi cảm. Mà Miêu Điện Hạ có dáng người không kém hơn bao
nhiêu, mặc chiếc áo xẻ tà cực cao, cặp đùi trắng trẻo như ẩn như hiện
trong từng bước đi, vẻ mặt lại toát lên nét trong sáng ngây thơ, chính
là đẳng cấp của yêu mị.
Ba người rất nhanh đi tới quảng trường
trung tâm. Đây là nơi sẽ thiết trí truyền tống trận trong tương lai. Nói cách khác, chính là địa phương phồn hoa nhất của ngôi thành. Hiện giờ,
ngay giữa quảng trường đang đặt một pho tượng cô gái có khuôn mặt thiên
sứ và dáng người ma quỷ. Pho tượng cô gái khoác lên người một bộ áo giáp hiên ngang, tay phải cầm một cây roi da, tay trái… e hèm… đang giơ ngón giữa (chửi thề).
“Pho tượng SM nữ vương này làm rất tốt.” – Thâu Đêm Suốt Sáng gật đầu khen ngợi.
“Đúng vậy. Bọn em tốn không ít công phu nha.” – hai chị em Nam Cung đắc ý nói.
“Đờ mờ… đây là món đồ chơi quái gì?” – một âm thanh không cân đối vang lên. Vì sao lại bảo không cân đối à? Bởi vì… đó là tiếng nói của nam nhân.
Theo bề ngoài mà đoán thì nơi này chính là Nữ Nhi quốc. Làm sao lại có
nam nhân a~ Hơn nữa, người này có vẻ không hề cố kỵ bang chủ.
“Huyễn ca ca, thẩm mỹ của anh đúng là có vấn đề nha. Một pho tượng mỹ nữ thế
này mà anh lại nói thành món đồ chơi.” – Miêu Điện Hạ bĩu môi nói, ánh
mắt long lanh nhìn người con trai xinh đẹp bên cạnh.
Anh chàng
này có khuôn mặt như quan như ngọc, đôi mắt hoa đào, miệng chúm chím như cánh hoa. Nếu không phải hắn có giọng nói hào phóng và bộ ngực phẳng
lỳ, nói không chừng sẽ có người nhận nhầm hắn thành con gái. Lại nói,
hắn đúng là có bổn sự. Giữa một nghiệp đoàn khổng lồ toàn đàn bà con gái thế này, hắn nghiễm nhiên bò lên được chức trưởng lão. Chúng ta có thể
tạm gọi hắn là “thầy chủ nhiệm” của Thập Tự Thiết Tường Vi. Tên hắn là
Tím Huyễn.
“Đúng vậy. Tím Huyễn, pho tượng rất xinh đẹp. Cậu có gì bất mãn sao?” – Thâu Đêm Suốt Sáng bày ra tư thái đại tỷ, hất đầu hỏi.
“Tím Huyễn đại ca đúng là khó tính nha. Ngay cả mấy sở thích be bé của chúng ta cũng muốn quản nữa.” – Sữa Bảo Bảo gia nhập hàng ngũ than thở.
… Tím Huyễn bó tay toàn tập rồi: – “Tôi đi giám sát vụ xây thành. Tỷ mụi
các người chậm rãi chơi đi.” Hắn nói xong liền hấp tấp chạy đi, để lại
phía sau ba cô nàng với nụ cười đắc ý.
Sau khi Thập Tự Thiết
Tường Vi xây thành xong, 3 siêu cấp nghiệp đoàn còn lại là Trung Hoa
Chiến Long Bang, Tiêu Giao gia tộc và Thịnh Thế Triều Dâng cùng nhau
liên thủ rốt cuộc đả bại boss mới của Long Tức Mê Cung là Hỏa Long, lấy
về 3 cái đất phong lệnh.
Thời gian một tháng trong trò chơi. Thế
lực trong Hồng Hoang dần dần phân bố rõ ràng. Bát đại bang hội phân biệt rải khắp tứ đại lục.
Bạch Lang tộc là địa bàng của Trâu Bò Bang, về sau tăng thêm Thịnh Thế Triều Dâng. Hai bang hội bắt tay tạo thành Lang Minh.
Tô Nhiếp tộc là địa bàng của Huyết Nhạn Các, về sau tăng thêm Trung Hoa
Chiến Long Bang. Hai bang hội bắt tay tạo thành Huyết Minh.
Hỗn
Loạn Chi Đô có tới 3 đại bang hội, bao gồm Triệu Hoán Liên Minh, Thập Tự Thiết Tường Vi và Bất Diệt Thần Thoại. Bởi vì Triệu Hoán Liên Minh cùng Bất Diệt Thần Thoại kết thù quá sâu, cả hai đều muốn kết minh với Thập
Tự Thiết Tường Vi để tăng cường sức mạnh. Mà bang hội nữ nhân kia vì
không muốn đắc tội với phe nào nên vẫn bảo trì im lặng, kín đáo vụng
trộm tự phát triển thực lực. Cho nên, Hỗn Loạn Chi Đô có nhiều đại bang
hội nhất nhưng bởi vì vấn đề nội chiến mà thực lực chung của nơi này lại yếu ớt nhất.
Thực Nguyệt tộc chỉ có một đại bang hội đứng hàng
thứ bảy là Tiêu Dao gia tộc và một bang hội chú trọng vào kinh doanh là
Phong Bạo Quân Đoàn chia nhau gánh vác. Có điều, Lam Khải Y ngược lại
rất cao hứng với kết quả này. Bởi vì không có ai cạnh tranh địa bàn,
Phong Bạo Quân Đoàn của hắn xem như một địa đầu xà (rắn chúa) của nơi
này. Mà cũng vì nguyên nhân này, hắn bị tôi tống tiền một bữa cơm, gọi
là liên hoan ăn mừng.
o0o
“Không khí hôm nay thật tươi
mát. Hoa cỏ hôm nay thật xinh đẹp. Mặt trời hôm nay thật ôn hòa. Quái
vật hôm nay thật đáng yêu!” – tôi bắn chết một con tê giác, thuận tiện
hái một nhúm hoa dại bên đường đưa lên mũi ngửi, nhoẻn miệng cười nói.
“Hôm nay Nhện bị làm sao vậy?” – ngũ tặc ở bên cạnh xì xào bàn tán, mặc dù không hề nói nhỏ tiếng.
Hắc hắc… cho mọi người tò mò đến chết luôn, muốn tui bật mí sao… không có
cửa đâu. Tôi tiếp tục ngâm nga ca hát, hoàn toàn ngó lơ mấy người kia.
Về chuyện vì sao tôi cao hứng à? Đương nhiên là bởi vì tôi vừa nhận được tin nhắn của Ám Ảnh. Huyết Nhạn các xây thành xong, công việc bàn giao
đã hoàn tất, một lát nữa anh ấy sẽ đến đây… là lá la…
“Nhện!!!” – một âm thanh quen thuộc vang lên, tôi quay đầu nhìn bốn phía. Ồ kìa, thật là Ám Ảnh nha~
Tôi chạy như bay đến, nhào lên ôm kiểu gấu gola*, không thèm để ý đến mấy đôi mắt trợn trắng muốn lọt tròng của ngũ tặc.
“Ám Ảnh, đến, em thêm anh vào đội.” – nhìn cổ áo đã không còn bang huy của
Ám Ảnh, tôi hưng phấn mở bảng điều khiển của dong binh đoàn, nhanh chóng thực hiện thao tác thêm thành viên.
Ngũ tặc ở bên cạnh đã bị dọa đến choáng váng. Ám Ảnh gia nhập Tật Phong Lữ Đoàn? Người đứng thứ hai
trên BXH sẽ gia nhập vào cái tiểu đội 6 người bé xíu của họ? Bang chủ
của Huyết Nhạn Các rời bỏ chức vị để đến đây làm chân sai vặt của họ?
Chuyện này… chuyện này… Nhện đúng là ma đầu hại nước hại dân nha~
Tôi đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của ngũ tặc, như cũ bận rộn xoay quanh Ám Ảnh.
>> Hệ thống: Ám Ảnh gia nhập Tật Phong Lữ Đoàn.
Đôi mắt của tôi híp lại thành hình mặt trăng lưỡi liềm. Tôi thân mật ôm
cánh tay của Ám Ảnh, vui vẻ nói: – “Ám Ảnh, từ bây giờ, chúng ta là
chiến hữu rồi. Có em chiếu cố, sau này sẽ không ai dám ăn hiếp anh nữa.”
Tôi nói khoác không biết ngượng mồm. Ám Ảnh và ngũ tặc đều đổ một trận mồ hôi.
“Nhện, cô đánh thắng Ám Ảnh sao?”
“Có lẽ chúng ta nên đổi đoàn trưởng thôi.”
“Ám Ảnh có vẻ đứng đắn hơn Nhện nhiều.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tôi choáng ~ Như thế nào biến thành đấu tranh nội bộ rồi. Mấy tên này… thật không xem đoàn trưởng tôi vào mắt à.
Ám Ảnh kịp thời giải vây cho tôi: – “Tôi đã ngán chuyện giữ chức vị cao
rồi. Muốn nếm thử tư vị làm tiểu đệ sai vặt. Mọi người có cần gì, cứ nói đừng khách sáo.”
“Tốt, anh đây muốn một cái nỏ ngân khí.”
“Tui muốn một cái vòng cổ.”
…
… tôi buồn cười nhìn Ám Ảnh. Thấy ngu chưa, trước đám cường đạo này mà dám mở miệng nói câu đó, đúng là tìm đường chết mà.
Ngay lúc chúng tôi đang vui đùa chọc ghẹo nhau, thông báo toàn khu của hệ thống đột nhiên vang lên…