Thiên Ngu Cam nhìn thấy đám người kia, cặp mắt liền sáng lên, miệng cười toe
toét, lắc mình một cái đã chạy tới bá vai ôm cổ Tiểu Tai Hoạ, thân mật
âu yếm như 2 tên gay.
“Huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng tới. Ta ngồi đây đánh đến 10 ván rồi.”
Tiểu Tai Hoạ gạt móng vuốt của tên kia ra, mặt đen thui: – “Ta đã báo cáo
với bang chủ chuyện ngươi tự ý rời cương vị. Đại ca nhờ ta chuyển lời,
bảo ngươi hãy chờ đó, về tổng đàn sẽ cho ngươi một trận. Hiện tại, đoàn
đội số 4 là do ta chỉ huy. Ngươi muốn đi đâu thì đi đi.”
“Đừng mà ~” – Thiên Ngu Cam lại bò lên – “Hai ta là gì của nhau chứ? Phía bang
chủ ngươi không cần lo, ổng chỉ giỏi la hét lớn tiếng cho sướng mồm
thôi, là sấm lớn mà mưa nhỏ. Đến, để ta giới thiệu cho ngươi gặp gỡ vài
nhân vật lợi hại.”
Thiên Ngu Cam kéo Tiểu Tai Hoạ tới trước mặt
Thảo Hoa Mai: – “Đây là trưởng lão của Triệu Hoán Liên Minh, Lạc Thuỷ
Thanh Điểu. Đây là đoàn trưởng đoàn đội số 4 của Bất Diệt Thần Thoại,
Tiểu Tai Hoạ.”
Tiểu Tai Hoạ không ngờ người mà bọn họ theo đuôi lại là trưởng lão của Triệu Hoán Liên Minh.
Kỳ thật, bang chủ Lầu Nhỏ sở dĩ biết rõ Thiên Ngu Cam là một tên không
đứng đắn, thường xuyên tự ý rời bỏ cương vị nhưng vẫn phái hắn tới Long
Tức Mê Cung hổ trợ là vì Lầu Nhỏ hiểu rõ Thiên Ngu Cam là một tên ma
ranh, luôn biết lấy đại cục làm trọng. Ngược lại, Tiểu Tai Hoạ là một
tên chiến sĩ anh dũng xông pha chiến trường nhưng bàn về vấn đề đùa giỡn tâm cơ thì lại không bằng Thiên Ngu Cam.
Giống như tình huống
hiện tại, Tiểu Tai Hoạ không biết phải xử trí ra sao. Nếu người trước
mặt là thành viên của một bang phái nhỏ, hắn sẽ ra oai một chút, xỏ lá
vài câu rồi đuổi họ đi. Nhưng quy mô của Triệu Hoán Liên Minh còn to hơn Bất Diệt Thần Thoại. Nói sao nhỉ, cọng cỏ có thể đuổi con kiến nhưng
không thể đuổi nổi bọ ngựa. Nếu hắn dám đắc tội Lạc Thuỷ Thanh Điểu, sự
việc sẽ khó giải quyết. Nghĩ tới đây, Tiểu Tai Hoạ uỷ khuất nhìn Thiên
Ngu Cam. Hắn biết cái tên chết bầm kia thường thường sẽ nghĩ ra vài chủ ý hay ho, đúng chuẩn quân sư quạt mo.
“Hắc hắc…” – Thiên Ngu Cam
cười gian trá, chẳng lẽ hắn còn nhìn không ra tâm tình của Tiểu Tai Hoạ
hay sao – “Ta nói, ngươi không cần lo lắng. Ta đã dàn xếp xong cả rồi.
Chúng ta giúp họ dụ Hắc Long rời đi. Bọn họ nắm chắc sẽ lấy tới đất
phong lệnh, đồng ý chia cho chúng ta một cái. Lần này ngươi có thể lập
được một cái công lớn nha. Đoàn đội số 4 của ngươi về sau có thể hiên
ngang đi lại rồi.”
“Thật sự?” – Tiểu Tai Hoạ cảm thấy tên Thiên Ngu Cam kia giống y như thần côn, lừa đảo thần côn.
“Nhưng họ có yêu cầu.” – Thiên Ngu Cam giả vờ khó xử.
Tiểu Tai Hoạ giật mình trong lòng, quả nhiên, thiên hạ ở đâu ra có bữa cơm
miễn phí chứ. Chỉ cần có thể lấy được đất phong lệnh, cho dù chết, rớt
một cấp cũng đáng, nghĩ vậy, hắn liền trả lời: – “Điều kiện gì? Cho dù
muốn mạng của ta, ta cũng sẽ không chớp mắt mà bỏ xuống.”
“Ngươi
điên à? Muốn mạng của ngươi làm gì chứ?!” – Thiên Ngu Cam bất đắc dĩ nói – “Có hai điều kiện. Một, họ muốn kiểm tra thực lực của chúng ta, phải
đảm bảo chúng ta đủ sức chống cự với Hắc Long cho tới lúc họ thuận lợi
lấy được lệnh bài. Hai, vừa rồi bọn ta có đánh vài ván với nhau, có thể
nói là chưa quen đã thân, cho nên sau khi phi vụ thành công còn muốn đại chiến 300 hiệp nữa. Ngươi cũng biết đó, ta sao có thể cự tuyệt chứ. Khổ nỗi gần đây ta nghèo quá, không đủ vốn để đánh bạc. Trong lúc đánh bạc
mà bị thua, lại không đủ tiền trả, thử hỏi mặt mũi của bang hội chúng ta biết để đi đâu?! Đương nhiên không phải nhất định ta sẽ thua, nhưng để
ngừa vạn nhất, ngươi cho ta mượn tiền đi. Trở về ta nói bang chủ trả lại cho ngươi.”
Thiên Ngu Cam cười lấy lòng, vẻ mặt chân thành. Tiểu Tai Hoạ nhìn nhìn, cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng lại đoán
không ra có chỗ nào không thích hợp. Nghĩ nửa ngày cũng tìm không ra đầu mối, rốt cuộc hắn gọi cả đám huynh đệ lại, kêu mọi người gom toàn bộ
những đồ vật đáng giá đưa cho Thiên Ngu Cam. Thiên Ngu Cam cười cong ánh mắt, cất từng kiện từng kiện trang bị vào ba lô.
“Bọn kia đang làm gì nhỉ?” – Thảo Hoa Mai nghi hoặc nhìn đám người bên kia.
“Hình như Thiên Ngu Cam đang mượn đồ của đám người kia. Chẳng lẽ hắn thật sự
muốn gỡ vốn?” – tôi kinh ngạc nói. Tên này vừa thua muốn sặc máu mà vẫn
chưa chừa? Chẳng lẽ toàn bộ dân cờ bạc trên thế giới này đều có chung
một cái đức hạnh hay sao? Càng thua càng muốn gỡ?
“Có thể nha!” – Thảo Hoa Mai nói cầm chừng.
“Cái kia… có thể chơi tiếp chứ? Mặc dù vừa rồi em thua liên tục, nhưng nhìn
tên kia tháo từng kiện trang bị xuống thiệt là đã ghiền… hihi… Nếu hai
chị muốn đánh nữa thì nhớ chừa phần cho em.” – Tiểu Tặc cười hihi nói.
Cậu nhóc này hồi nãy thua hết trang bị vào tay tôi, nhưng tôi đã vụng
trộm gửi trả lại. Cho nên, chuyện tình đã ghiền thế này sao lại không
tham gia chứ?
“Đương nhiên không thể thiếu phần nhóc. Nhưng mà Tiểu Tặc… vừa rồi nhóc thật sự không nương tay hả?”
“Thật ạ. Em đã nói em là con ngoan trò giỏi mà. Phẩm chất tốt, đánh bài cũng tốt.” – Tiểu Tặc ưỡn ngực khẳng định chắc nịt.
“Đừng nói nữa. Thiên Ngu Cam đến rồi.”
Chúng tôi vội vàng giả vờ đang nói chuyện nghiêm túc.
“Thanh Điểu trưởng lão, đoàn đội số 4 của chúng tôi đã chuẩn bị xong. Cộng
thêm tôi nữa là 121 người, đủ mọi chức nghiệp, tất cả đều trên 26 cấp,
mỗi người có ít nhất 1 kiện đồng khí. Cô xem đã tốt chưa?” – Thiên Ngu
Cam cười tủm tĩm nói, không hề thấy uể oải như người vừa thua sạch túi.
Thảo Hoa Mai nhìn tôi, dùng ánh mắt hỏi, bà thấy sao?
Tôi trả về một ánh mắt, tui làm gì có kinh nghiệm đoàn chiến a, bà tự quyết định đi.
“Vậy được rồi. Để Nhện nói sơ qua kế hoạch hành động.” – Thảo Hoa Mai đem
quyền chỉ huy ném cho tôi. Đây không phải do bả khiêm tốn, mà bởi vì căn bản bả chẳng biết tôi có kế hoạch gì trong đầu.
“Khụ khụ…” – tôi giả vờ hắng giọng, móc tấm bản đồ ra, biến thành bộ dáng đoàn trưởng,
giơ tay nhấc chân đều có khí thế của người làm quan – “Nói thật thì
nhiệm vụ của Bất Diệt Thần Thoại rất đơn giản, chỉ cần dụ cho Hắc Long
rời đi, để bọn tôi có thể vượt qua giao lộ này (chỉ vào bản đồ). Bọn tôi cần 20 phút. Các anh có nắm chắc làm được không?”
“Không thành
vấn đề.” – Tiểu Tai Hoạ trả lời – “Đoàn đội chúng tôi từng đấu với Hắc
Long rồi, kéo dài 20 phút hoàn toàn không có vấn đề. Cô có thể yên tâm.
Đoàn đội số 4 là đoàn đội tinh nhuệ nhất của Bất Diệt Thần Thoại” – nói
xong liền đưa tay đập vào ngực ba~ ba~
“Ừ.” – tôi gật đầu. Nhóm
người này thoạt nhìn có tố chất không tệ, nội chuyện xếp hàng cũng có
khí phách nữa, mặc dù tôi chả hiểu khí phách đó là gì .
“Vậy thì
tốt. Hành động sau đó của bọn tôi là cơ mật. Xin lỗi tôi không thể tiết
lộ. Nhưng tôi có thể cam đoan, dong binh đoàn của tôi chắc chắn lấy được đất phong lệnh. Sau phi vụ này, tôi còn hy vọng có thể cùng quý bang
hợp tác lâu dài. Mấy chuyện như là phóng hoả giết người, trộm nhà cướp
phố, việc gì chúng tôi cũng nhận. Không có chuyện chúng tôi không làm
được, chỉ có chuyện mọi người không nghĩ ra.” – tôi tổng kết lại, không
quên chêm thêm phần quảng cáo. Nói không chừng sau hôm nay dong binh
đoàn của chúng tôi có thể một bước thành danh đây.
“À, tôi còn một điều kiện nữa, hy vọng các anh có thể đáp ứng.” – tôi nghiêm túc nhìn Thiên Ngu Cam và Tiểu Tai Hoạ.
“Bất Diệt Thần Thoại cho dù lấy được đất phong lệnh cũng không thể xây thành trước Triệu Hoán Liên Minh.” – tôi nhấn mạnh từng chữ. Kỳ thật, lời này của tôi là dư thừa. Tôi hoàn toàn nắm chắc có thể để cho Triệu Hoán
Liên Minh xây thành trước bọn họ. Nhưng tôi vẫn nói ra để thăm dò thành ý của họ. Nếu họ cầm tới đất phong lệnh xong liền chạy đi xây thành, vậy
thì chúng tôi có lý do để trở mặt. Bằng ngược lại, chúng tôi có thể hợp
tác lâu dài.
Thiên Ngu Cam nghe xong liền muốn té xỉu, Tiểu Tai
Hoạ thì không giấu được vẻ giận dữ. Hai người lôi nhau ra một chỗ, cúi
đầu thảo luận cả buổi, sau đó mới trả lời: – “Được, bọn tôi đáp ứng.”
Nghe thì rất thành ý, nhưng tôi không có một chút tin tưởng. Rõ ràng tên kia là một tên dẽo miệng. Dù vậy, ngoài mặt tôi vẫn gật đầu: – “Cám ơn. Vậy chúng ta bắt đầu hành động thôi.”
Thiên Ngu Cam nhìn Tiểu Tai
Hoạ ra hiệu một cái, Tiểu Tai Hoạ dẫn đoàn đội đi trước. Đoàn đội số 4
của Bất Diệt Thần Thoại rất có kỷ luật, có vẻ đã trải qua huấn luyện
nghiêm khắc. Chiến sĩ chia làm hai đội đi lên ngăn cản Hắc Long, một đội chủ công, một đội hổ trợ. Đội ngũ pháp sư đứng ở phía sau bắt đầu ngâm
xướng, có lẽ chuẩn bị phóng quần công ma pháp. Đội ngũ cung tiễn thủ bao xung quanh pháp sư, vừa phụ giúp công kích vừa làm công tác bảo hộ. Đội ngũ thuật sĩ chia ra đứng gần đó, chuẩn xác thêm huyết (lượng) thêm
công (kích) thêm phòng (thủ) cho các đội viên. Thật sự là có nề nếp trật tự a~
Tôi nhìn Thảo Hoa Mai, dùng ánh mắt để hỏi, Triệu Hoán Liên Minh cũng chiến đấu theo phương thức này sao?
Hứ, so với bọn họ tốt hơn nhiều!! Thảo Hoa Mai lộ ra biểu tình kiêu ngạo.
Thấy nhóm người Tiểu Tai Hoạ đã thuận lợi lôi kéo Hắc Long ra khỏi vị trí,
Thiên Ngu Cam quơ quơ cây cung ra hiệu: – “Tốt rồi, các cô có thể đi
qua. Lát nữa gặp.”
“Chúng ta đi.”
7 người chúng tôi chạy
nhanh vượt qua thông lộ, thoáng cái đã đến một cái ngã ba, tôi giơ tay
bảo mọi người dừng lại, hỏi thăm: – “Có ai học đào khoáng không?”
Cả đám quay mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu ra làm sao cả, không ai
biết vì sao tôi lại hỏi vấn đề này nhưng ai cũng thành thật trả lời, bởi vì căn cứ vào sự hiểu biết với tôi mà nói, mỗi vấn đề tôi hỏi tới đều
có đạo lý ở trong đó.
“Em biết.” – Tiểu Tặc giơ tay.
“Tôi
cũng biết.” – không ngờ Tuyệt Mệnh cũng biết, đổ mồ hôi~ Tiểu Tặc là thợ rèn, cái này tôi biết, cho nên cậu ta học đào quặng là chuyện hiển
nhiên. Về phần Tuyệt Mệnh thì… tôi chưa bao giờ thấy nàng ta đi đào
khoáng cả.
“Tui không…” – Thảo Hoa Mai phủi tay. Ai muốn làm thợ rèn thì làm, bổn cô nương tuyệt đối không làm.
“Vậy được rồi. Mập mập cùng nhị ca lưu lại trấn thủ ở chỗ này. Những người
khác cùng đi vào.” – tôi nói với Trộm Long Tráo Phụng và Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó.
“Tại sao phải thủ ở đây?” – Mập mập hỏi.
“Cái
tên Thiên Ngu Cam không phải là người thành thật, tôi cần đề phòng hắn
lén lút đến đây nhìn trộm. Hai người phải gác cẩn thận, nhất quyết không để cho hắn có cơ hội lọt qua.” – tôi khó có lúc nghiêm túc nói chuyện
thế này.
“Không thành vấn đề. Nhện, cô phải cẩn thận.” – Trộm
Long Tráo Phụng nhìn tôi với ánh mắt thán phục làm tôi ngượng ngùng gì
đâu, đành phải cười ngây ngô một tiếng.
“Nói tới thì kế hoạch của bà là cái gì vậy, có thể nói ra cho mọi người biết không?” – Thảo Hoa
Mai nói lên nổi lòng của tất cả mọi người ở đây. Cả đám chăm chăm nhìn
tôi… đổ mồ hôi~ tôi đã quên chưa nói với họ.
“À… à… chuyện này
rất đơn giản nha. Chúng ta hiện giờ đứng trong cái thông đạo ngay kế bên chỗ có lệnh bài. Đi đến cuối con đường này…” – tôi vỗ vào vách tường,
cười gian trá – “… chúng ta đào xuyên tường… hiểu rồi chứ?”
“Đã rõ… bà đúng là cầm thú.”
Bịch ~ tôi té. Có cần chửi xéo tôi vậy không.
Cả đám rất nhanh đã chạy tới cuối con đường, Thảo Hoa Mai nói: – “Chính là chỗ này. Lần trước bát đại công hội liên hợp hành động bị thất bại, lúc rút lui, tui chạy sai đường nên lạc tới đây, thế là bị giết.”
Thật đáng thương a~
Tôi lôi cây cuốc đã lâu không sử dụng ra, nhìn trúng một điểm, bắt đầu đục
khoét. Tiểu Tặc cũng không nhàn rỗi, đứng bên cạnh dùng xẻng múc đất đổ
đi.
“Sau khi thông đạo đào xong, bốn người chúng ta đi vào. Thanh Điểu, nhanh nhẹn của bà quá thấp nên bà đứng bên ngoài canh giữ thôi.
Ba người tìm cách dẫn dụ con Kim Long chạy lòng vòng, tôi sẽ chạy tới
trộm lệnh bài.” – tôi vừa đào đất vừa an bài hành động. Mọi người đối
với sắp xếp của tôi hoàn toàn không có dị nghị gì.
“Nhện a~ biểu hiện không tệ, cô càng lúc càng ra dáng đoàn trưởng.” – Đổi Trắng Thay Đen vui vẻ nói.
Tôi trợt ~ Đây không phải do hoàn cảnh ép buộc mà biến thành hay sao? Tôi
vội vã xoay người, tránh cho bọn họ phát hiện tôi đang đỏ mặt xấu hổ.
… Ai ngờ xoay ngay hướng của Thú Thú, nhìn thấy bả đang hứng thú nhìn
tôi. Đột nhiên nhớ ra, tôi đã quên hỏi thăm chủng tộc của bả rồi.
“Thú Thú, bà lựa chọn chủng tộc gì thế? Đến giờ vẫn chưa nói cho tui biết.”
“Ủa, tui chưa nói hả? Là Dạ Xoa tộc.” – Thảo Hoa Mai vênh mặt nói.
Quỷ Dạ Xoa?! Đây là từ đầu tiên nhảy ra trong đầu tôi. Dĩ nhiên tôi nào dám nói ra, bằng không Thú Thú dám liều mạng với tôi lắm. Tôi khụ một
tiếng, thanh giọng nói: – “Tốt a~ chủng tộc này rất thích hợp với bà.”
“Bà cũng biết Dạ Xoa tộc à? Tui còn tưởng không có mấy người biết đến nó
chứ. Dạ Xoa là chủng tộc có ma pháp tinh thần lợi hại nhất, rất thích
hợp cho triệu hoán pháp sư. Tui ngẫu nhiên mới biết đến chủng tộc này
đó.” – Thảo Hoa Mai phấn chấn tinh thần khi được tôi khen một câu, phải
biết rằng tỷ lệ tôi mở miệng khen bả có thể so sánh với tỷ lệ sao hoả
đụng phải trái đất đó.
“Thông rồi, thông rồi!” – Tiểu Tặc mừng rỡ la lên. Cái xẻng của cậu ta vừa đập vỡ một mảng đất mềm, lộ ra một lỗ hổng.
“Mau tiếp tục.” – tôi vung vẫy cái cuốc.
Rốt cuộc chúng tôi đào được một cái huyệt động thông qua phía bên kia. Tôi
nhìn cái động vừa đào, bất chợt nghĩ tới một vấn đề. Đây là trò chơi,
không phải đời thật, hệ thống có chế độ respawn (tái tạo). Nói cách
khác, bức tường này sau khi bị chúng tôi đào thủng sẽ theo thời gian mà
lấp kín lại như cũ. Hừm… xem ra phải cải biến kế hoạch một chút rồi.
“Tuyệt Mệnh, cô không cần đi vào, ở lại đây tiếp tục đào động nha, phòng ngừa bức tường tự động respawn.”
Tuyệt Mệnh gật đầu. Lúc này Đổi Trắng Thay Đen và Tiểu Tặc bỗng la lên.
“Wow… nhiều lệnh bài quá!!!!!”
Ba người bên này nghe thấy cũng tò mò nhìn qua.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái cây. Một cái cây hoá đá, không có khí
tức sự sống nào toả ra từ nó cả. Dưới cái cây nằm một chú rồng nhỏ, xem
ra là đang ngủ. Lại nhìn cái cây… hử? ở đâu ra mà thiệt nhiều lệnh bài,
chỉ có 3 cái thôi a~ Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn, phát hiện Thú Thú cũng một bộ khó hiểu như vậy.
“Tôi chỉ trông thấy có 3 cái lệnh bài thôi.” – Thảo Hoa Mai phiền muộn hỏi – “Mọi người nói nhiều là nhiều ở chỗ nào?”
“3 cái thôi?” – Tiểu Tặc ngây ngẩn hỏi lại, sau đó chỉ vào cái cây, khẳng
khái nói – “Em rõ ràng nhìn thấy lệnh bài treo đầy trên cây nha.”
Tôi và Thảo Hoa Mai chỉ nhìn thấy 3 cái lệnh bài? Chẳng lẽ… đúng rồi, là mê cốc mộc, thuộc tính bài trừ mê chướng. Nghĩ tới đây, tôi đưa Sát Quỷ
ra, bảo bọn họ: – “Nắm cái này rồi nhìn lại thử xem.”
Ba người kia nhìn thấy Sát Quỷ liền nhớ tới sự kiện ở đầm lầy sương mù, có kinh nghiệm lần trước rồi nên dễ chấp nhận hơn.
“Nhện, không lẽ đây cũng là ảo giác?” – Tuyệt Mệnh phản ứng đầu tiên.
“Ảo giác gì? Mà Sâu, cây cung của bà lại biến hoá rồi?” – Thảo Hoa Mai vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghi hoặc.
Tôi kể lại chuyện ở Yêu Hồ tộc một lần, Thảo Hoa Mai lúc này mới bừng tỉnh
đại ngộ, không ngờ pháp trượng của mình có thể nhìn thấu ảo giác nha,
quá sung sướng. Thảo Hoa Mai vui vẻ sờ sờ pháp trượng.
“Sâu a~ Nói như vậy không phải pháp thuật của Yêu Hồ tộc bọn bà sẽ vô dụng với tui hả?” – Thảo Hoa Mai đắc ý nói.
Tôi im lặng. Đây chính là sự thật. Tên cầm thú này đúng là tốt số. Cầu
nguyện cho mấy tên Yêu Hồ tộc khác không đi trêu chọc đám triệu hoán
pháp sư biến thái. Tôi vừa cầu nguyện vừa sử ra biến thân thuật, lập tức biến thành một tiểu hồ ly.
“Sâu a~ Tạo hình này so với bộ dáng thực sự của bà còn đáng yêu hơn.” – Thảo Hoa Mai hớn hở nhận xét.
… đờ mờ, thật muốn đi qua cắn bả một phát. Nhưng chính sự ở trước mặt, tôi không thể phân tâm. Hừ hừ… sẽ tính sổ với bả sau.
Tôi lấm lét đi xuyên qua cái động, leo lên cây. (Tác giả: thỉnh độc giả
không cần thắc mắc hồ ly làm thế nào leo cây được. Tui cũng không biết
đâu.)
Đổi Trắng Thay Đen thấy tôi đã vào vị trí, lập tức bắt tay hành động.
Tôi đứng trên cây nhìn xuống nên có thể quan sát tình huống rất rõ ràng.
Lúc Đổi Trắng Thay Đen và Tiểu Tặc vừa đến gần, Kim Long mở mắt ra. Một
tiếng… miêu tả thế nào nhỉ… một tiếng long ngâm (tiếng gầm của rồng) non nớt vang lên, sau đó nó phóng tới tấn công hai người kia.
Chính
là lúc này!!!!! Tôi lập tức khôi phục hình người, dùng tốc độ nhanh nhất tháo 3 lệnh bài bỏ túi, nhảy xuống, phi thân bay về hướng cửa động, vừa chạy vừa la: – “Đắc thủ rồi… chạy a~”
Vốn Đổi Trắng Thay Đen và
Tiểu Tặc đang bị Kim Long dồn vào chỗ chết, chuẩn bị tư thế sẵn sàng để
hy sinh, kết quả Kim Long phát hiện lệnh bài bị trộm, không nói hai lời
liền quay đầu bỏ mặt hai tên đó mà đuổi theo tôi.
Cách cửa động
có vài bước chân, tôi phát hiện một bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu. Toi rồi ~ trong lòng la thầm, tôi không có thời gian để công kích, cũng
không đủ thời gian để tránh né, tôi khởi động phong chi thủ hộ đồng thời dùng một cái ảo thuật để chế tạo ra một cái ảo ảnh giống y như mình.
Kỳ thật, tôi không nắm chắc ảo thuật của tôi có thể mê hoặc Kim Long. Lúc
còn ở Yêu Hồ tộc, mỗi lần tôi sử dụng ảo thuật với quái vật đều chẳng xi nhê gì. Cho nên lần này tôi chỉ là cầu may.
Thần a~ có lẽ cảm
thấy thế gian này quá nhàm chán, nên đã nổi hứng sáng tạo một cái kỳ
tích để thế nhân kinh ngạc? Lúc Kim Long chộp tới ảo ảnh của tôi, trong
lòng tôi đã nghĩ như thế. Tôi lợi dụng 2s thời gian chênh lệch, phóng
một cái liền ra khỏi cửa động. Đổi Trắng Thay Đen và Tiểu Tặc đã sớm
trốn thoát thành công.
“Go~ Go~” – tôi vừa la lớn vừa dẫn đầu đội ngũ tháo chạy, đằng sau là tiếng long ngâm đầy phẫn nộ.