Cả đám ngoan ngoãn đi theo tên pháp sư biến thái kia, thành thật như con ngoan trò giỏi, đến đánh rắm cũng không dám.
Tên pháp sư này so với Đông Phương Bất Bại còn biến thái hơn. Vừa rồi, một
con quái 35 cấp từ trong đầm lầy nhảy vọt ra, nó quay đầu nhìn nhìn, có
lẽ đang suy nghĩ hình như nó đã vượt qua biên giới rồi, vừa muốn quay
người đi trở về, không ngờ tên pháp sư biến thái chẳng nghĩ đến chuyện
buông tha nó, hai âm tiết từ miệng ông ta vang lên, một đạo thiên lôi từ trời giáng xuống, lập tức đem con quái 35 cấp kia đốt thành tro bụi,
một trận gió thổi qua, trên mặt đất sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn,
một hạt bụi cũng không lưu lại, mà tên biến thái này từ đầu tới cuối đều không lộ ra một chút biểu tình nào.
Nhìn thấy một màn kinh hãi
thế tục như thế kia, cả đám chúng tôi đều âm thầm nhất trí một chuyện
với nhau, người đàn ông này cực kỳ lãnh khốc vô tình, chỉ cần chúng tôi
không cẩn thận đạp phải một cây hoa dại bên đường, ông ta sẽ không chút
do dự ném một cái cấm chú biến chúng tôi thành bột phấn.
“Đã tới Yêu Hồ tộc thì phải tuân thủ quy củ của Yêu Hồ tộc.” – âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Nhất định… nhất định…” – cả đám gật đầu không ngừng.
“Không được khạc nhổ phun đàm, không được băng ngang đường lớn, không được phá hoại của công, không được ăn mặc hở hang, không được nói tục chửi bậy,
không được giết người phóng hỏa, không được ẩu đả đánh nhau, không được
trộm cắp cướp bóc, không được tham ô hối lộ, không được… đã hiểu chưa?” – nói xong quét mắt sắc như dao nhìn chúng tôi khiến cả đám nổi da gà
khắp cả người.
“Dạ vâng… đã hiểu.” – bọn tôi dám không hiểu sao?!
Pháp sư biến thái thỏa mãn gật đầu, dừng chân đứng lại phía trước một tòa
kiến trúc nhìn giống như Thần Điện: – “Đây là Trung cấp Chiến đấu học
viện của Yêu Hồ tộc, các ngươi vào đây báo danh thì sẽ trở thành nửa
thành viên của Yêu Hồ tộc. Ở học viện có thể nhận nhiệm vụ của chủng
tộc, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng điểm cống hiến, tích góp điểm
cống hiến để đổi lấy quan chức… còn nếu muốn kiếm tiền thì có thể đi tới Dong Binh Nghiệp Đoàn để tiếp nhiệm vụ.” – nói xong đưa tay chỉ toà nhà màu trắng ở kế bên.
“Xin hỏi… tại sao chỉ là nửa thành viên?” – Tiểu Tặc nhỏ giọng hỏi.
Pháp sư biến thái liếc hắn một cái: – “Đây chính là vấn đề ta sắp nói tới.
Sau khi các ngươi hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, tộc trưởng sẽ cử hành nghi thức gia nhập, giúp các ngươi mở ra Yêu Hồ nguyên lực. Sau khi có
được Yêu Hồ nguyên lực, các ngươi mới chính thức được công nhận là thành viên của Yêu Hồ tộc.”
Ngừng một lát lại nói tiếp.
“Nhiệm
vụ chuyển chức đã được truyền xuống, còn chuyện ai là người nắm giữ
nhiệm vụ thì các ngươi phải tự tìm ra. Nhớ kỹ, một người chỉ có thể phát ra một lần nhiệm vụ. Nói cách khác, sáu người các ngươi phải tìm những
người giữ nhiệm vụ khác nhau. Hơn nữa, các nhiệm vụ đều khác biệt, có
cái đơn giản, có cái khó khăn. Chuyện này phải dựa vào vận khí của mỗi
người.”
Phát cho mỗi người một quyển sách.
“Đây là sách
luật của Yêu Hồ tộc, các ngươi phải đọc cho kỹ. Ta là Hỏa trưởng lão của Yêu Hồ tộc, là trưởng phòng hình phạt. Nếu các ngươi dám phạm luật mà
bị bắt rơi vào tay ta thì… hừ hừ… Đã hiểu rồi thì các ngươi có thể tự
nhiên đi làm chuyện của mình.” – cười lạnh xoay người đi mất.
Cả bọn sợ tới mức giống như lá cây run rẩy giữa mùa đông.
“Người của Yêu Hồ tộc thật đáng sợ.” – Tiểu Tặc run run nói. Cả đám hoảng loạn gật gật đầu.
Đổi Trắng Thay Đen sửa sang điều chỉnh tâm tình một thoáng mới mở miệng nói.
“Chúng ta đầu tiên đi học viện báo danh, sau đó chia nhau ra hành động, mỗi
người phải đi tìm nhiệm vụ chuyển chức của riêng mình, cứ cách hai giờ
thì liên lạc với nhau một lần… Nhện, cô đi chung với chúng tôi không?”
Tôi nhún vai: – “Chắc không đâu. Nếu tôi tìm được nhiệm vụ chuyển chức sẽ
nói với mọi người, nếu mọi người có cần giúp đỡ thì cứ gọi tôi.”
Nói giỡn sao, nếu tôi đi chúng với bọn họ thì khác nào đã “biến tướng” gia nhập Ngũ Tặc Đoàn rồi.
Đổi Trắng Thay Đen hơi thất vọng: – “Vậy được rồi. Nếu cô cần hỗ trợ cũng
báo cho chúng tôi một tiếng, dọc đường đi cô giúp chúng tôi không ít,
tôi còn chưa nghĩ ra phải cảm ơn cô thế nào.”
Ở chung với bọn họ
cảm giác rất tốt, ai cũng thích tôi. Điều này làm tôi trù trừ do dự. Kỳ
thật, tôi có cảm tình với năm tặc có cá tính này. Trong cuộc đời ngắn
ngủi, mỗi người sẽ gặp gỡ rất nhiều người, nhưng để gặp được bằng hữu
chân chính lại không nhiều, một khi đã gặp được bằng hữu chân chính, cần biết trân trọng giữ lấy. Trong định nghĩa của tôi, năm tặc trước mặt đã nằm trong phạm vi “bằng hữu” rồi. Nhưng mà… để tôi bỏ qua ý định ban
đầu khi đến đây thì lý do này còn chưa đủ.
“Nhện, bọn tôi không miễn cưỡng cô. Cô cân nhắc một chút, trước khi rời khỏi Yêu Hồ tộc thì cho bọn tôi một câu trả lời.”
Người mở miệng chính là Tuyệt Mệnh. Cô ấy vừa nói xong, mọi người ngạc nhiên
quay đầu nhìn sang. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy sẽ nói ra lời như thế. Trong ấn tượng của tôi, cô ấy phải có thái độ “mặc kệ”, “không
quan tâm” mới đúng. Không riêng gì tôi, bọn Đổi Trắng Thay Đen cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng bọn họ rất nhanh liền bình thường trở lại. Đổi
Trắng Thay Đen nhìn tôi.
“Nhện, Tiểu Mệnh đã nói như vậy rồi, cô thử cân nhắc một chút đi.”
Cự tuyệt mỹ nữ là không đúng cho nên tôi chỉ có thể gật đầu đáp ứng: – “Được, tôi sẽ cân nhắc.”
Sau khi bước vào Chiến đấu học viện, tôi rất nhanh tìm được chỗ ghi danh
cho cung tiễn thủ. NPC ghi tên tôi vào danh sách xong thì dẫn tôi tới
một cái máy Slot Machine*
“Sau khi báo danh bạn sẽ có được 3 quyển sách kỹ năng, là tùy cơ ban thưởng. Bạn có thể bắt đầu kéo rồi.”
Tôi nhìn cái máy Slot Machine tinh xảo trước mặt, nội tâm cực kỳ bi phẫn.
Hệ thống không có sách kỹ năng cho sẵn sao? Vận may của tôi thấp muốn
chết, nhất định sẽ rút trúng loại sách rác rưởi. Nhưng mà… trời đất bao
la, hệ thống lớn nhất, tôi chỉ có thể nhận mệnh.
Nhắm mắt lại,
hít vào một hơi, đưa tay kéo, Slot Machine bắt đầu quay… 3 dãy số không
ngừng chuyển động, càng ngày càng chậm, rốt cuộc đứng lại. Tôi nhìn 3
con số hiện trên lằn ngang 124, 314, 478. Câm nín không biết nói gì
luôn, dãy số với điềm xấu cỡ này mà tôi một lượt rút luôn 3 con. Chuyện
này tương tự như chuyện sao hỏa đụng trúng trái đất vậy, xác suất thấp
cỡ đó mà tôi còn gặp phải, thiệt là thiên tài mà.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của NPC, tôi thật cảm động. Lần đầu tiên gặp được một
NPC có thái độ phục vụ tốt như vậy. Muốn khóc quá a~ Nhưng mà hình như…
người này không phải trí tuệ nhân tạo. Bởi vì hễ là chương trình trí tuệ nhân tạo đều có cá tính rất đặc biệt, giống như tên Hỏa trưởng lão biến thái kia.
Nghĩ tới Hỏa trưởng lão, tôi liền nhớ tới nhiệm vụ
chuyển chức vì vậy tôi quay người hỏi NPC: – “Xin hỏi tôi có thể tìm ai
để nhận nhiệm vụ chuyển chức?”
“Đây là sách bạn rút thăm được.
Chúc mừng bạn. Hẹn gặp lại.” – NPC giữ vững dáng vẻ tươi cười hòa ái.
Tôi thật muốn tiến tới đấm cho hắn vài đấm, nhưng nhớ tới luật lệ “không được ẩu đả đánh nhau”, tôi nhịn xuống.
Ra khỏi học viện, tôi mở 3 quyển sách kỹ năng ra nhìn. Đầu tiên là Ưng Nhãn Thuật, nghe thôi đủ
biết đây là kỹ năng gì rồi. Là kỹ năng “ngắm chuẩn” của cung tiễn thủ,
tương tự như ống ngắm bắn xa của sát thủ dùng khi đánh lén. Tôi không
hứng thú với đánh lén, nhét quyển sách vào đai lưng. Thứ hai là Quang
Nhãn Thuật, nhìn thấu ẩn thân, bẫy rập và ngụy trang, không đẳng cấp, cố định vĩnh cửu. Ồ, cái này hay à, tranh thủ học. Cái cuối cùng là Tập
Trung Thuật… là cái gì nhỉ? Tôi mở ra đọc kỹ phần giới thiệu.
“Có thể tập trung vào một mục tiêu, sau khi ngắm trúng, mục tiêu sẽ xuất
hiện đốm sáng màu đỏ, trong vòng 30 phút tiếp theo, công kích vật lý lên mục tiêu sẽ tăng 20%, kỹ năng có thể thăng cấp, mỗi lần sử dụng tiêu
hao 80 điểm ma pháp, không thể sử dụng nguyên lực để kích hoạt.”
Đọc đoạn đầu tôi thật là cao hứng, cảm giác giống như tôi vừa trúng số độc
đắc, nhưng đọc đến dòng cuối thì tâm trạng rớt cái rầm, tựa như vừa biết tin trúng số lại phát hiện bản thân đã làm mất tờ vé số.
Tôi mở
bảng thuộc tính ra nhìn… MP (magic point = điểm ma pháp) của tôi vẫn
dừng ở con số 30 đáng thương. Là do tôi đã thiết lập hệ thống tự động
phân bố điểm thuộc tính mỗi lần thăng cấp, cho nên hiện giờ HP (health
point = huyết lượng) đã tăng đến 800 điểm nhưng MP thì một chút cũng
không tăng. Có thể nói, tôi bây giờ có thể xếp vào hạng người ngu ngốc
“không có ma pháp”.
Tôi bất đắc dĩ đem cuốn sách kỹ năng phi
thường cường đại quăng vào balo. Có lẽ quyển sách này chỉ có công dụng
đem bán đổi tiền lẻ để xài mà thôi. Thuận tiện sửa sang lại balo cho
chỉnh chu, tôi nhịn không được mở quyển trục liên hoàn nhiệm vụ ra nhìn.
“Nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống: La Phong báo tin. Đem quyển trục giao cho U Minh Vương. Không hạn chế thời gian. Không trừng phạt nếu thất bại.
Nhiệm vụ ban thưởng: 1- một kiện vũ khí hoàng kim, tùy cơ lựa chọn, 2-
một lần tiến hóa, 3-cuốn trục nhiệm vụ.”
Nói ngắn gọn thì đây là
nhiệm vụ đưa tin cực kỳ đơn giản. Chi tiết máu chó của nhiệm vụ này là…
tôi không biết người nhận tin là người phương nào. U Minh Vương? Nghe
qua giống như là người của U Minh giới. Nhưng làm thế nào để đi tới loại địa phương chết chóc đó a~
Tôi thở dài, giống như những lần trước đây, chán nản quăng quyển trục về lại balo.
Thành chủ của Yêu Hồ tộc rất lớn nhưng không có nhiều người đi tới đi lui cho lắm. Tôi hỏi hơn 30 NPC mà không một ai có nhiệm vụ chuyển chức cả.
Thiệt là uể oải. Sau khi hỏi thăm NPC thứ n mà không có kết quả gì, tôi
nhịn không được, ngửa đầu chỉ lên trời hét thảm một tiếng:
“Aaaaaaaaaaaaaaaa”
Hét một tiếng cho giải tỏa tâm tình, không ngờ lại gọi tới một tên pháp sư mặc pháp bào màu trắng.
“Ngươi vừa rồi phát ra âm thanh vượt mức chỉ số tạp âm trong đô thành cho phép, mời nộp phạt 5 lượng bạc.”
Bịch ~ tôi té xỉu. Mà tên giữ gìn trật tự đô thị đứng trước mặt hoàn toàn
không có một chút động tĩnh, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
“Trong vòng 3 phút phải nộp tiền, nếu không sẽ bị đưa vào Hình bộ xử trí.”
Hình bộ? Tôi nhớ tới nụ cười rét lạnh của Hỏa trưởng lão trước lúc rời đi,
rùn mình một cái, vội vàng móc túi lấy tiền ra nộp phạt, sau đó quay đầu chạy trối chết.
Lang thang trên đường, tôi nhớ lại những tao ngộ vừa gặp phải trong ngày hôm nay, cảm thấy bản thân mình sao mà bất hạnh quá. Nếu Hồng Hoang có bảng xếp hạng người chơi xúi quẩy nhất, đảm bảo
tôi sẽ đứng trong top ten. Thở ra, thôi vậy, log out nghĩ ngơi ăn tối
thoáng một cái đã.
Không ngờ sau khi log out, vận rủi của tôi vẫn chưa ngừng lại. Đầu tiên là tôi nghe thấy một tin tức dữ.
“Chủ nhiệm lớp vừa thông báo ngày mai sẽ có bài kiểm tra về lý luận Đặng Tiểu Bình.”
Tôi choáng ~ cảm giác giống như bản thân vừa trúng cấm chú định thân, đơ
người không nhúc nhích được luôn. Nói thật, tôi rất tôn kính Đặng bí
thư, nhưng thời gian qua lâu lắm rồi, lý luận của Đặng bí thư ở thời đại này thiệt là cao thâm khó hiểu. Loại người có đầu óc không màng tới
chính trị giống như tôi chẳng thể nào lý giải nỗi mấy lý luận kiểu này.
Cho nên, bài kiểm tra ngày mai tôi hoàn toàn không nắm chắc.
Nhìn qua, thấy Thảo Hoa Mai vẫn còn mơ màng ở bên trong trò chơi, tôi đi
tới, ấn xuống cái nút trên đầu trang bị để gọi nàng ta tỉnh dậy.
Thảo Hoa Mai log out, vẻ mặt bất mãn nhìn tôi: – “Sâu, có chuyện gì? Triệu
Hoán Liên Minh vừa gom tiền muốn mua tổng đàn bang hội. Tui đang đi xem
phòng ốc đây này.”
“Đừng đùa nữa. Ngày mai kiểm tra lý luận của Đặng Tiểu Bình rồi. Phải nắm chặt thời gian để chuẩn bị một chút a~”
Thảo Hoa Mai vừa nghe xong liền tháo trang bị kết nối trò chơi khỏi đầu,
ngồi xuống bàn cùng thảo luận với mọi người trong phòng.
“Chủ
nhiệm nói nội dung kiểm tra đều nằm trong chương trình giảng dạy. Ai
chép bài đầy đủ nhất?” – Tiểu Ngư nhìn lướt qua mọi người.
“Tui…
lúc đi học còn bận tập luyện kỹ năng mỹ thuật tạo hình.” – tôi xấu hổ
không dám nói, kỳ thật trong giờ học tôi toàn ngồi vẽ chân dung của Ám
Ảnh.
“Tui bận nghiên cứu văn học.” – Thảo Hoa Mai đưa tiểu thuyết ngôn tình lên hàng văn học luôn.
“Tui nghiên cứu thư pháp.”
“Tui lúc đi học thì đem toàn bộ cảm xúc đều đóng chặt, xem như là đang tu
luyện võ thuật đi.” – Tiểu Lược nói xong cả đám liền ngã cái rầm. Nhân
tài a~
“Tính sao bây giờ?”
Tôi nhìn Thảo Hoa Mai: – “Thú Thú, bà qua phòng kế bên hỏi mượn bút ký.”
“Vì sao lần nào cũng là tui? Loại nợ nhân tình này sao bắt tui gánh hoài vậy. Phải đổi người đi chứ!” – Thảo Hoa Mai phản đối.
“Bởi vì bà dễ thương nhất~” – tôi vô sỉ bác bỏ.
“Đi nhanh, bằng không tui đem bà lột sạch rồi ném ra ngoài hành lang à!!!” – thủ đoạn của Tiểu Lược lúc nào cũng đem tới hiệu quả tốt nhất. Thảo Hoa Mai nghe xong liền thành thành thật thật đi ra ngoài.
Người ta
nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Phòng ký túc xá bên cạnh chính là nơi tập
trung dân mọt sách, kết quả học tập cực kỳ trâu bò. Vở chép bài của bọn
họ chính là tư liệu ôn tập của toàn ký túc xá nữ bọn tôi. Mà phòng của
chúng tôi… e hèm…
Mấy tên cầm thú tranh thủ thời gian lấy ra nào
là giấy trắng, nào là dao rọc giấy, rồi dụng cụ đóng sách, vân vân và vê vê. Mọi người tập trung tinh thần chuẩn bị làm công tác “sao chép” và
“thu nhỏ”. Người bên ngoài nếu không biết mà nhìn vào phòng chúng tôi
lúc này dám tưởng đây là căn cứ huấn luyện nhân viên tình báo quốc gia
không biết chừng.
Nói tới trình độ sao chép và thu nhỏ, nếu phòng chúng tôi tự xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất. Mỗi
lần bạn bè nhìn thấy tiểu thành phẩm của chúng tôi đều thần kỳ hỏi một
câu: “Đây thật sự là sản phẩm của người địa cầu làm ra hả? Không phải
các bạn bắt cóc một người hỏa tinh xuống làm trợ thủ đó chớ?”
Rất nhiều nam sinh liều mạng tạo quan hệ với phòng chúng tôi, không vì lý
do gì cả, chính là muốn chúng tôi đem tiểu thành phẩm cho bọn hắn mỗi
khi dùng xong, nói cái gì mà nguyện ý đổ rác dùm chúng tôi.
Thảo Hoa Mai kích động trở về, trên tay là một máy tính bản.
“Đây là bản ghi chép của Chu nữ hiệp, kỹ càng đẹp đẽ vô cùng. Đến, mau quét màn hình.”
Tôi đi tới, thuần thục quét màn hình, chỉnh sửa đôi chỗ, nhân thành 6 phiên bản, gửi qua cho mấy người kia, sau đó bắt tay vào chế tạo tiểu thành
phẩm của mình.
Mặc dù tôi là người theo thuyết vô thần nhưng rất
nhiều lần tôi phải cảm thán một câu, vận mệnh thật là tuyệt diệu không
thể tưởng. Nếu nói Thảo Hoa Mai và Tiểu Lược thi chung một trường với
tôi là chuyện ngẫu nhiên, vào cùng một chuyên ngành với tôi cũng là
chuyện ngẫu nhiên, được phân chung phòng ký túc xá với tôi cũng là
chuyện ngẫu nhiên, thì chuyện chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau chính là điều tất nhiên.
Điều thần kỳ nhất là, về sau tôi mới phát
hiện, tên của chúng tôi trong danh sách lớp xếp theo thứ tự là 019, 029, 039. Mỗi kỳ thi đều ngồi chung một dãy. Chuyện này thì chỉ có thể dùng
từ “quỷ dị” để hình dung mà thôi.
Có tiểu thành phẩm trong tay
thì mọi sự đều không cần lo. Ba đứa chúng tôi an nhiên tự tại ngồi trên
ghế, nhìn một đám bạn học luống cuống tay chân khắc chữ lên bàn học. Bàn học của trường chất lượng cực kỳ tốt. Bề mặt bóng loáng như mặt gương.
Nếu bị trầy xước hay gì gì đó, chỉ cần lấy tay chùi mạnh liền biến mất.
Tôi đã từng thí nghiệm qua, cho nên, viết lên mặt bàn là một chuyện
không mấy sáng suốt, trong nội tâm tôi kinh bỉ mấy người dùng thủ đoạn
cổ lổ sỉ để quay cóp kia một trăm lần. Lúc này, giám thị mặt sắt mở cửa
bước vào.
Cho dù trong phòng thi có trang bị 2 máy quay phim thì
trường học vẫn điều xuống 1 thầy giám thị, chủ yếu là để phòng ngừa sự
giảo hoạt của sinh viên, bởi vì những cái đầu ưu tú của bọn sinh viên
vẫn tìm được biện pháp để máy quay phim không thể bắt được tang chứng
vật chứng tại trận. Điển hình là Thảo Hoa Mai. Có một lần tôi nhìn chằm
chằm nàng ta suốt 1 giờ đồng hồ, ánh mắt không chuyển, vậy mà đến cuối
cùng vẫn không biết nàng ta quay cóp bằng cách nào luôn. Chỉ có thể tổng kết một câu thôi, cao thủ a~
“Giờ thi sắp đến. Các em nhanh
chóng giao nộp toàn bộ đồ đạc không liên quan. Điện thoại, máy MP3, MP4, máy ghi âm, máy nghe trộm, máy trợ thính, máy tính bản, đồng hồ thông
minh, vân vân và vê vê, toàn bộ phải giao nộp, nếu không sẽ bị phán là
gian lận trong phòng thi.” – thầy giám thị mặt sắt đưa tay đẩy mắt kính
trên sống mũi, phản xạ ánh sáng lóe lên trên mắt kính giống như một lằn
đạn bay.
Nhìn một bàn đầy những sản phẩm công nghệ cao với đủ loại màu sắc kiểu dáng sặc sỡ, thầy giám thị rất vừa lòng gật đầu.
“Hiện tại tiến hành đổi chỗ ngồi. Hàng thứ nhất đổi đến hàng thứ hai, hàng
thứ hai đổi đến hàng thứ ba, hàng thứ ba đổi lên hàng thứ nhất. Thời hạn 1 phút, bắt đầu.”
Trong phòng thi vang lên một loạt tiếng ngã
xuống đất. Rất nhiều người bị một chiêu này khiến cho sùi bọt mép, trực
tiếp ngất đi luôn. Quá tàn nhẫn ~ đây là suy nghĩ trong đầu của toàn bộ
thí sinh.
~~ ta là đường phân cách tuyến ~~
“Hahaha…” –
Thảo Hoa Mai vừa ăn kem (là một cây kem cỡ bự) vừa cuồng tiếu – “Cái gì
giám thị mặt sắt chứ, trước mặt lão nương cũng chỉ là đồ bỏ… haha…”
“Thú Thú, chớ đắc ý như vậy. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Coi chừng ngày nào
đó bà bị lật thuyền trong mương à nha.” – tôi không quên giáo dục một
phen.
“Đúng vậy… lần này tui thiếu chút nữa đã hy sinh quang vinh rồi.” – Tiểu Lược vẫn còn đánh lô tô trong lòng.
Thảo Hoa Mai khoát tay, mặc kệ: – “Người có thể phát hiện lão nương quay cóp còn chưa sinh ra đời đâu. Có điều… Sâu, sao hôm nay tui không thấy bà
cầm theo bản sao?”
“Haiz… đừng nhắc nữa, tui hôm qua ngồi sao chép quá chăm chú, kết quả đem mọi thứ đều nhớ kỹ trong đầu…” – tôi buồn bực trả lời.
Loảng xoảng ~ hai người trực tiếp rớt khỏi ghế.
“Cầm thú ~ Không có đạo lý a~~” – hai người bi phẫn nhìn tôi, giống như đang nhìn Siêu Xayda (nhân vật trong truyện Bảy viên ngọc rồng)
“Ồ…
Tiểu Lược phải không? A, Thảo Hoa Mai và Sâu cũng ở đây à?!” – một bạn
nữ học chung lớp đi tới, ánh mắt thoáng nhìn qua vòng eo nhỏ xinh của
Tiểu Lược hiện lên vẻ ganh ghét không thể che giấu, sau đó nhìn qua 3
cây kem cỡ bự trong tay chúng tôi – “Kem là thực phẩm nhiều chất béo mà
các bạn cũng ăn sao? Trong sách nói ăn một cây kem tương đương với ăn 5
cái bánh bao đó, rất dễ bị béo phì.”
“Vậy à?” – tôi hồn nhiên hỏi lại, sau đó quay đầu nói với ông lão bán kem – “Ông ơi, bán cho chúng
cháu thêm 3 cây kem cỡ bự nữa.”
Cô bạn kia kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi dùng ánh mắt rất chân thành nói với cô ta: – “Tôi rất muốn biết một
lần ăn 10 cái bánh bao sẽ có hậu quả gì?!”