“Tiểu thư xinh đẹp, vui lòng ôm chặt sủng vật của ngươi, ta lập tức
giúp ngươi truyền tống.” – NPC mỉm cười với tôi rồi phóng ra một pháp
thuật truyền tống.
Mê muội qua đi, tôi liền xuất hiện bên trong truyền tống trận của
Thần Thành. Tôi không dám dừng lại, lập tức co giò chạy như điên đến cửa hàng sủng vật.
Phía bên Hỗn Loạn Chi Đô, sau khi NPC giải trừ vòng phòng hộ, một đám người lập tức ngã rầm xuống đất, vài người đi đầu không ngại bụi bậm
đầy thân, xông ngay vào truyền tống trận.
“Không biết quý vị muốn truyền tống đến đâu?” – NPC lễ phép hỏi.
“Nữ nhân vừa rồi đi đến đâu liền truyền tống chúng tôi đến đó.”
“Thực xin lỗi, theo quy định của cấp trên, ta không thể nói.” – NPC nhàn nhã cự tuyệt.
“Không nói liền giết ngươi.” – một tay chiến sĩ đem cây búa đặt lên cổ NPC.
“Hừ…” – NPC khinh thường hừ mũi – “Ngươi dám mưu sát nhân viên của hệ thống sao?”
“Đệch… lão tử sao lại không dám. Ngươi có nói hay không?” – chiến sĩ hung ác nói.
“…” – NPC dứt khoát ngửa mặt nhìn trời.
Soát ~ Một tia máu tươi bắn tung tóe lên truyền trống trận. Vị NPC cố sức nghiêng đầu, phẫn nộ nhìn tên chiến sĩ can đảm giết NPC không sức
chiến đấu, nói ra câu nói sau cùng.
“Tiểu tử… gan to lắm. Ta cho ngươi biết, giết chết ta… ngươi cả đời bị hồng danh… làm thế nào cũng rửa không sạch tội… hahaha…”
NPC truyền tống nở nụ cười gian xảo trong giây phút ngắn ngủi trước
khi tánh mạng tiêu tán, đồng thời vị chiến sĩ kia nghe được hệ thống lên tiếng thông báo một lời nhắc nhở khủng khiếp nhất trong đời của hắn.
Hệ thống >> Người chơi Đại Xấu Ca, ác ý công kích giết
chết NPC không sức chiến đấu là NPC truyền tống trận số 610, phạm vào
tội giết chết nhân viên công vụ của Hỗn Loạn Chi Đô, phán xử điểm danh
vọng cố định ở mức -1000, tội phạm cấp S, vĩnh viễn bị chấp pháp giả ở
tất cả thành thị đuổi giết, có hiệu lực ngay lập tức.
Thanh âm của hệ thống vừa dứt, một đám chấp pháp giả đã chỉnh tề xuất hiện bên kia đường. Haiz… trò chơi chính là như vậy. Lúc người chơi
quần ẩu trong thành, máu me văng tứ tán thì không thấy bóng dáng chấp
pháp giả đâu. Nhưng chỉ cần NPC của hệ thống bị giết thì bọn họ liền như quỷ hồn nhanh chóng xuất hiện theo đuôi ngươi, xuất hiện ở cái nơi
ngươi không thể ngờ đến nhất.
Đại Xấu Ca kinh hoàng, chẳng quản chuyện gì, trực tiếp tung người bay qua khỏi đám đông, hướng cửa thành mà chạy. Hắn vừa chạy vừa chửi tôi,
chết tiệt yêu nữ Hồ tộc, khoản nợ hôm nay, ta sẽ tính lên đầu của ngươi, đừng để cho ta gặp lại ngươi… hừ hừ…
Mà tôi lúc này đã an toàn đi tới cửa hàng sủng vật, hoàn toàn không biết bản thân vừa có thêm một kẻ tử thù.
Cửa hàng sủng vật vắng hoe, Ám Ảnh đang ngồi trên ghế dài, vừa trêu
chọc con nhện sủng vật vừa chờ tôi. Trông thấy tôi đi vào, anh ấy liền
cười ha hả, thu hồi con nhện.
“Đến nhanh như vậy. Là nhớ anh sao?!”
“Lăn.” – tôi buồn bực, đến nhanh như vậy còn không phải vì tôi sợ bị
đuổi giết sao – “Vừa rồi trên đường em bị người ta đuổi giết. Anh chờ
một chút, em cần liên hệ hỏi thăm chuyện này.”
Nói xong, tôi đi vào trong một góc gọi cho Huyết Đán. Bởi vì bọn Đại
ca móc túi đều đang ở Yêu Hồ tộc, tôi không liên lạc được. Mà Huyết Đán
thì đang đóng quân ở Chu Tước Lĩnh. Không biết mọi người có sao không?
“Huyết Đán, vừa rồi ở Hỗn Loạn Chi Đô tôi bị người ta đuổi giết. Bọn
họ nói là muốn đuổi bắt người của Yêu Hồ tộc. Đã xảy ra chuyện gì? Anh
có biết không?”
“… Nhện, cô không bao giờ đi dạo diễn đàn sao? Có người lập một chủ
đề, đem mọi bí mật của Yêu Hồ tộc phơi bày ra hết, dựa theo cách trình
bày các chi tiết cực kỳ rõ ràng thì tuyệt đối chúng ta có gian tế. Hiện
giờ tôi đã thông báo với tất cả thành viên, đề nghị mọi người không rời
khỏi phạm vi của Yêu Hồ tộc. Nếu có đi cũng phải đi theo đoàn, phòng
ngừa bị tập kích. Tôi đang điều tra vụ này. Mặc dù thành viên Yêu Hồ tộc không nhiều lắm, nhưng cũng có hơn tám vạn (80k). Hiện tại một điểm
manh mối cũng không có, điều tra sẽ mất nhiều công sức a~”
“… Nếu vậy đừng tra.” – tôi suy nghĩ một chút rồi nói – “Chỉ tốn thời gian. Về sau, mọi hành động đều phải chú ý giữ bí mật, chỉ để vài người có quyền hạn biết rõ thôi. Nếu lúc đó vẫn bị lộ bí mật, phạm vi nghi
ngờ sẽ được thu hẹp… à phải rồi, anh hãy xếp đặt một cái bẫy để tên kia
chui vào.”
“Bẫy? Việc này tôi không rành.” – Huyết Đán thẳng thắn trả lời – “Tôi là người chính trực.”
“Ý của anh… tôi là người xấu hả?” – gân xanh trên đầu tôi nổi lên rồi.
Huyết Đán nghe thấy sát khí trong giọng nói của tôi liền bắt đầu cà lăm…
“Lão đại, tôi không phải ý đó… ừ thì cô có chút hèn hạ vô sỉ… á lầm,
là túc trí đa mưu, so sánh với tôi… ngu dốt mông muội… Hắc hắc… kính xin lão đại chỉ giáo vài chiêu…”
“…” – Cái đám người này sao toàn một bọn thích nịnh hót là sao?! Tôi
nghĩ nghĩ rồi nói với Huyết Đán – “Chuyện này, anh nên làm thế này… như
vậy…”
“Xảy ra việc lớn sao?” – Ám Ảnh thấy tôi bận rộn trò chuyện cả buổi liền ân cần hỏi thăm.
“Haiz… em thật không biết lúc trước anh làm sao trụ được vị trí lão đại nữa, thật là phiền muốn chết.”
“Thật ra cũng không phức tạp gì, rất đơn giản mà.” – Ám Ảnh trả lời không chút do dự.
Tôi đổ mồ hôi. Không lẽ anh ấy có tài lãnh đạo?! Được rồi, so sánh
với người này thế nào cũng sẽ khiến tôi nổi điên lên, chẳng nên nhắc tới nữa.
“Ám Ảnh, anh đổ xúc xắc với Bạch Hổ thiệt là lợi hại nha. Chẳng lẽ ngoài đời anh là cao thủ bài bạc sao?”
Nếu đây là sự thật, tôi sẽ dẫn Ám Ảnh đến Las Vegas đánh bài, thế là
sẽ không lo cơm áo gạo tiền của nửa đời sau rồi… há há… nghĩ đến đây,
trong mắt tôi đều là sao sáng bay bay.
“Em lại loạn tưởng chuyện gì đó.” – Ám Ảnh nhìn vẻ mặt mơ màng của
tôi liền biết tôi lại ý dâm – “Trong hiện thực không thể làm được như
vậy a~ Đây là trò chơi, anh có thể dùng đấu khí để khống chế xúc xắc,
hoặc là dùng đấu khí để đánh bể xúc xắc. Nhưng mà vẫn cần biết một chút
kỹ xảo khống chế, anh vẫn luôn luyện tập kỹ năng này nên mới có thể
thành thạo như vậy. Bạch Hổ cũng dùng đấu khí. Trước khi chơi anh đã
kiểm tra hột xúc xắc. Chúng được tạo thành theo một quy luật nhất định,
có thể dựa vào âm thanh để phán đoán. Việc ấy không khó. Đây là hệ thống tạo lỗ thủng để người chơi thắng a~
“Dùng đấu khí sao…” – hy vọng của tôi vỡ tan rồi.
“Tốt rồi… bây giờ chúng ta đi ấp trứng thôi.” – Ám Ảnh lôi kéo tôi
đến trước mặt NPC, cẩn thận móc ra quả trứng, nhỏ lên một giọt máu sau
đó đưa cho NPC – “Vui lòng giúp ta ấp quả trứng này.”
“Phí ấp trứng 1200, cám ơn.” – NPC nhận lấy quả trứng, lễ phép cúi người chào.
“… phí ấp trứng không phải chỉ có 120 sao?” – Ám Ảnh hoài nghi nhìn NPC.
“Đây là trứng của thánh…”
“Tiền đây… tiền đây…” – tôi nhanh tay ném tiền qua, ngăn cản lời nói
của NPC, lỡ bị người khác nghe thấy thì sẽ gặp phiền phức không tốt.
“Thỉnh chờ.” – NPC đem trứng Bạch Hổ bỏ vào lồng hấp, một lát sau, vỏ trứng vỡ, một cái đầu lông xù màu trắng chật vật chui ra, nhìn thấy Ám
Ảnh liền nhảy ngay vào ngực hắn.
“Nhện, em nói nên đặt tên cho nó là gì?” – Ám Ảnh vuốt vuốt lông tiểu bạch hổ hỏi.
“Tên nhóc này trông đáng yêu như thế, gọi là bé yêu đi. Anh xem nó có mấy cái răng nhỏ này, dễ thương quá đi~~~” – tôi chọc ghẹo nhìn hàm
răng bé xíu của tiểu bạch hổ.
“…” – Ám Ảnh trầm mặc một thoáng, sau đó nói với hệ thống – “Tên là Bé Yêu.”
“Oa… mèo con dễ cưng quá!” – một bạn nữ đứng bên cạnh hai mắt tỏa sáng nhìn tiểu bạch hổ.
“Mèo đâu mà mèo… đó là con hổ.” – bạn nam sửa sai.
“Em cũng muốn một con nhaaa~” – bạn nữ làm nũng.
“Được rồi, anh lên Bạch Hổ Phong lấy trứng về cho em.” – bạn nam yêu mến nhìn.
“Ừ.” – bạn nữ cao hứng khoác tay bạn nam cùng đi ra.
Tôi hâm mộ nhìn bọn họ, xúc động nói một câu.
“Nếu em không phải Lạc Thủy Tri Chu, anh không phải Ám Ảnh, chúng ta có thể như bọn họ vậy, vô tư vô lự chơi trò chơi thôi.”
“Theo tính cách của em mà nói, chúng ta sẽ không được như vậy. Thôi
đi nhanh nào, nữ vương của anh.” – Ám Ảnh ôm tôi cùng đi ra khỏi cửa
hàng sủng vật.
“Ám Ảnh, nếu cứ nghênh ngang đi ra Thần Thành như thế này sẽ bị đuổi giết. Chúng mình tìm khách sạn, hóa trang rồi hẳn đi.”
“Ừ”
10 phút sau. Ám Ảnh từ khách sạn Thanh Điểu bước ra, khiến người đi
trên đường đều ghé mắt nhìn, bởi vì trong lòng hắn đang ôm một con hồ ly nhỏ, lông đỏ, dáng vẻ đầy hưởng thụ, dưới chân thì có một con hổ con và một con chó con.
“Em xác định làm vậy sẽ không gây chú ý à?” – Ám Ảnh thấy mọi người đều đang nhìn mình thì nghi hoặc hỏi tôi.
“Thánh Ala ơi, em đã nói không có việc gì là không có việc gì. Tin em sẽ sống lâu trăm tuổi.” – vẻ mặt hồ ly đầy bá đạo, Ám Ảnh thì một thân
đầy mồ hôi.
“Ám Ảnh, đã vài ngày không được ăn cơm, chỉ toàn ăn lương khô. Anh
mời em một bữa đi a~” – đi ngang tửu quán Thanh Điểu, tôi nhịn không
được mở miệng mè nheo.
“Được, anh cũng đang đói bụng.” – Ám Ảnh nói xong liền đi vào.
Hiện giờ đang là giờ cơm tối, nhưng bởi vì đang mùa luyện cấp nên
người vào quán không đông như trước, vậy mà vẫn ngồi đầy nửa quán rượu.
Xem ra Thảo Hoa Mai buôn bán rất tốt nha.
“Khách quan, xin hỏi ngài dùng gì?” – NPC tiểu nhị vui vẻ chạy tới hỏi chúng tôi.
Ám Ảnh nhìn tôi đang cuộn tròn trong ngực, tôi mở miệng đọc vanh
vách: – “Thịt kho tàu, thịt lợn rừng, rau cải xào, trứng tráng… lấy
trước mấy món này.”
Tiểu nhị nhanh nhẹn ghi nhớ, quay người đi vào phòng bếp. Thực khách chung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn một người ba sủng vật.
“Đại ca ơi… con hồ ly của anh biết nói ư… thiệt là lợi hại.” – một bạn trẻ ngồi bàn bên cạnh ngơ ngác mở miệng.
“Ừ… tôi cũng nghe nó nói, đúng là lợi hại.”
“Hứ… hồ ly nói chuyện thì có gì kỳ quái chứ, ta cũng biết nói nè.” – Bạch Trạch không phục rống lên.
Bịch ~ mấy người đang ngồi ăn cơm đều té từ trên ghế xuống.
Bé Yêu khinh bỉ nhìn bọn họ, liếc mắt: – “Hừ! Sủng vật nói chuyện rất lạ sao? Thật sự là không có kiến thức.”
Loảng xoảng~ Lần này thì người đứng người ngồi đều ngã.
Thế giới này a, chuyện lạ đúng là không ít, nhanh như vậy liền có người chạy qua hỏi chuyện.
“Anh bạn, làm sao có thể đồng thời thả ra 3 sủng vật vậy? Có bí quyết gì không? Chỉ cho anh em với.”
Ám Ảnh nhìn đám động vật đang mải mê ăn uống, lại nhìn anh bạn hai
mắt tỏa sáng bên cạnh, ép buộc nói: – “Đây là ban thưởng của hệ thống
cho ẩn tàng nhiệm vụ.”
“Ồ, là ẩn tàng nhiệm vụ gì vậy? Nói nhỏ cho ta nghe với.” – bạn này
ra vẻ rất thân thiết áp sát Ám Ảnh nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, bởi vì không phải lúc nào người ta cũng nhìn thấy hình ảnh một con hồ
ly giành ăn với một con hổ và một con chó nha.
“Việc này… là ở dã ngoại Bạch Lang tộc đánh quái gặp được một vị NPC, nhiệm vụ tùy cơ xuất hiện, rất khó khăn mới hoàn thành, mà ta cũng
không gặp lại NPC đó, nên… thật không giúp được gì.”
“Là vậy sao…” – một bạn cung tiễn thủ đơn thuần cứ như vậy bị lừa.
“Ồ… Ám Ảnh? Làm sao tới Thần Thành cũng không ghé tổng bộ chúng tôi
ngồi chơi chứ?” – tôi liếc mắt nhìn, người vừa đi vào là Toái Mộng Hàn.
Cậu ta biết quan hệ giữa tôi và Ám Ảnh nên tỏ ra rất thân mật.
“Chúng tôi định ăn cơm xong liền đi Thanh Long Sơn nên không có thời gian ghé qua chào hỏi mọi người.”
“Chúng tôi?” – Toái Mộng Hàn kỳ quái nhìn quanh, rõ ràng chỉ thấy một mình Ám Ảnh – “Là Tri Chu đoàn trưởng cùng đi với anh sao? Nàng ở đâu?”
“À…” – Ám Ảnh biết mình lỡ lời – “… chúng tôi là chỉ tôi và mấy sủng vật. Nhện đã đi trước rồi.”
“Ừ, hay là một lát anh lên Thanh Long Sơn với tôi đi. Nghe nói có chuyện lớn xảy ra.”
“Là chuyện gì?” – Ảm Ảnh khẩn trương hỏi. Tình hình trên núi có thể sẽ ảnh hưởng tới chuyện chúng tôi đi lấy vẩy rồng đó.
“Trên đó mới truyền tin, Trâu Bò Bang dẫn người lên Thanh Long Sơn.”
“Sao chứ? Không phải bọn họ đóng quân ở Huyền Vũ Đảo ư?” – Ám Ảnh
kinh ngạc hỏi. Tên Thiên Hạ Long Quỷ này cũng lớn gan thật. Hỗn Loạn Chi Đồ có đến 3 đại bang hội đang tập trung ở Thanh Long Sơn. Hắn vậy mà
dám đơn độc xâm phạm lãnh thổ. Nên nói hắn đảm lượng hay nên nói hắn
không biết lượng sức đây?
“Không còn cách nào. Huyền Vũ sáo trang giành cho pháp sư. Thiên Hạ
Long Quỷ chơi ma võ chiến sĩ, tự nhiên sẽ muốn lấy Thanh Long chiến
giáp, là một bộ ma khí sáo trang.” – Toái Mộng Hàn nói – “Vốn Lầu Nhỏ và Thâu Đêm Suốt Sáng cùng với chúng tôi tranh đấu đã đủ đau đầu rồi. Hiện tại tới thêm một tên Thiên Hạ Long Quỷ. Lần này Thanh Long Sơn đúng là
náo nhiệt nha.”