Lúc này tiếng hệ thống thông báo trên toàn khu vực cũng vang lên.
>> Hệ thống: Người chơi Thiên Hạ Long Quỷ là người đầu tiên đạt tới cấp
15. Người chơi có thể lựa chọn chủng tộc ưa thích. Tại tòa thị chính của chủng tộc có thể nhận nhiệm vụ chuyển chức. Hệ thống nguyên lực toàn
diện mở ra. Hệ thống sủng vật toàn diện mở ra. Hệ thống kỹ năng chuyên
chúc toàn diện mở ra. Chúc mọi người chơi vui vẻ.
Đám người ở đây quay mặt nhìn nhau không biết nói gì. Ngược lại, Ám Ảnh không hề ngẩn
người, vẫn tiếp tục chém quái như trước, giống như chuyện vị trí trên
BXH không liên quan gì tới anh. BXH lại reload lần nữa.
-Đệ 1: Thiên Hạ Long Quỷ, 15 cấp 0%
-Đệ 2: Ám Ảnh, 15 cấp 0%
Chỉ sai một phút thôi. Thật đáng tiếc a! Tôi nhìn Ám Ảnh, thấy anh thu hồi
kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, đi lại đây. Cái người này giả trang còn giỏi hơn tôi nha…
“Nhện, tôi muốn đi Tô Nhiếp thành để chuyển chức. Chúng ta liền từ biệt tại đây. Chờ sau khi cô chuyển chức thành công rồi thì
hãy tới tìm tôi nhé.” – nói xong vỗ vai tôi, đầu không ngoảnh lại, bước
đi, rất có bộ dạng “Tráng sĩ Dịch Thủy Hàn thề không quay đầu…”
… trời ơi, tốt xấu gì cũng ôm một cái đã chứ!!!!!!!!!!!
Xem ra Ám Ảnh vốn định tranh thủ trở thành người đầu tiên chuyển chức rồi,
quay đầu thầm mắng bản thân vài câu vì cái tội quấy rối anh ấy. Từ hôm
nay trở đi, tôi quyết chí phải tự cường, phải hăng hái soát quái luyện
cấp, vì sự nghiệp phát triển tổ quốc, vì xúc tiến kinh tế phồn vinh…
(tỉnh lược 1000 chữ phía sau).
Chào từ biệt đám người ở đây, tôi gọi cho Thú Thú.
“Bà đang soát quái ở đâu thế? Tui chạy qua.”
“Phía bắc của trấn, khu vực lợn rừng. Triệu Hoán Liên Minh bao sô trọn khu rồi, mau tới đi.”
Chạy tới nơi, cảnh tượng trước mắt thật là đồ sộ. Trên sườn núi, nguyên một
đám loạn thất bát tao thú vật gì đó đang giết lợn rừng. Còn đám người
chơi thì tụ tập ngồi dưới gốc cây uống trà nói chuyện phiếm. Haiz da…
triệu hoán sư đúng là chức nghiệp nhàn nhã. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tổ đội đại quy mô của cùng một chức nghiệp như thế này.
Những chức nghiệp khác đều phải phối hợp với nhau mới có thể soát quái,
chỉ có triệu hoán sư là không cần.
Nằm dưới bóng cây, uống nước ô mai ướp lạnh, huýt sáo, ăn chia điểm kinh nghiệm. Há há… cuộc đời tươi
đẹp thế này, còn đòi hỏi gì hơn. (Thảo Hoa Mai: vừa rồi ai nói muốn cố
gắng đánh quái? muốn tự lực tự cường hả? – Sâu: có sao? tui vừa rồi
không nghe gì hết.)
Cuối cùng nhịn không được Thú Thú lải nhải
bên tai, tôi đứng lên đi giết quái. Ưu nhã bắn tên, thanh nhã xoay
người, ở trước mặt người khác, tôi vẫn giữ nguyên tắc “bảo trì hình
tượng thục nữ”. Nhìn vài Cung Tuyển Thủ lẻ tẻ xung quanh bắt chước hành
động của tôi mà tôi không khỏi đắc ý một hồi. Chớp một cái, một bóng đen xẹt qua trước mặt. Là đạo tặc? Trong Triệu Hoán Liên Minh có đủ các
loại chức nghiệp, nhưng đạo tặc thì đúng là rất ít. Nhìn nữ đạo tặc che
mạng đen với vòng eo 17 thốn, tôi thầm hâm mộ một phen. Có điều, người
này nhìn thế nào lại quen mắt quá nhỉ?! **thốn là đơn vị đo chiều dài
sinh học của con người trong châm cứu bấm huyệt, 1 thốn = chiều cao của
người đó chia cho 75, giả dzụ nữ đạo tặc cao 170cm thì vòng eo của bạn
ấy là 38.5cm**
“Tiểu Lược, là bà sao?”
Nữ tặc Tiểu Lược bay tới trước mặt tôi như gió, vẻ mặt bất mãn.
“Trong trò chơi phải gọi tui là Hoa Mộc Lan!!!!”
Tôi choáng ~ Hoa Mộc Lan dưới ngòi bút của nhà văn là một nữ hiệp võ công
cao cường mà lại ôn nhu xinh đẹp. Có chỗ nào giống Tiểu Lược nhà tôi
chứ?
“Thói quen, hắc hắc! Không nghĩ tới bà thăng cấp nhanh như vậy, có thể một mình giết quái rồi.”
“Bà đừng nghĩ gì càng tốt hơn.” – Tiểu Lược không thèm để ý đến tôi, vung mạnh cây dao ngăm, lao ra giết quái.
Tôi cúi đầu im lặng, thành thật cần cù chăm chỉ giết quái.
Chớp mắt một cái, tôi cũng lên 15 cấp. Tôi nằm trong số ít người lên cấp 15
đầu tiên, rất đáng để tự hào một phen. Chuyện thứ nhất cần làm là… đi
gặp La Phong.
Đi vào phòng huấn luyện cung thuật, một đám tân thủ nhìn tôi với ánh mắt sùng bái, lòng hư vinh nho nhỏ của tôi được thỏa
mãn ghê gớm, trách không được nhiều người liều chết liều sống muốn làm
ngôi sao nổi tiếng. Trở thành “vạn dân chú mục” (mục tiêu ngắm nghía của vạn người) đúng là có cảm giác rất tốt nha.
Gần tới căn phòng của La Phong, tôi gặp được 2 cung thủ đang đi ra, loáng thoáng nghe họ nói chuyện.
“Xem tao thông minh chưa này, ghé qua chỗ La Phong dạo chơi một cái liền
nhận được nhiệm vụ cấp S, phần thưởng là một trang bị cấp hoàng kim.
Thật là lợi hại…”
“Nói thì dễ nhưng Bạch Ngọc Kết Tinh rất khó tìm, đỉnh núi lớn như vậy, biết đi đâu chứ…”
Hắc hắc… không ngờ nhiệm vụ này là loại mà cung thủ nào cũng có thể tiếp
nhận. Có điều, xin lỗi mấy người à, Bạch Ngọc Kết Tinh đang nằm trong
balo của bổn tiểu thư đây rồi.
Khuôn mặt của La Phong vẫn như
người chết, đưa quyển trục nhiệm vụ cho tôi rồi giảng giải: – “Nhiệm vụ
cấp S. Tìm Bạch Ngọc Kết Tinh trên núi Chiêu Ngọc. Giao cho La Phong là
hoàn thành. Không giới hạn thời gian. Không có trừng phạt khi nhiệm vụ
thất bại. Phần thưởng: một kiện trang bị cấp hoàng kim, hoặc là một
quyển trục nhiệm vụ cấp S.”
Tôi nghe xong liền giật mình, quyển
trục nhiệm vụ cấp S? Quả nhiên đây là liên hoàn nhiệm vụ. Phần thưởng
này đúng là bẫy rập. Dùng trang bị hoàng kim làm mồi nhử, quá hấp dẫn
người khác. Nếu không phải tôi đã biết rõ nội tình, khẳng định sẽ chọn
trang bị, vậy là uổng phí một cái liên hoàn nhiệm vụ rồi.
Lấy
Bạch Ngọc Kết Tinh giao cho La Phong, về phần bút ký của ông ta, tôi còn chưa nghiên cứu xong, trước không cần trả lại… hì hì…
La Phong
cầm lấy Bạch Ngọc Kết Tinh, biểu tình không chút biến hóa, lấy ra một
cọng dây, xuyên qua cái lỗ trên Bạch Ngọc Kết Tinh rồi đeo lên cổ. Lập
tức sắc mặt của ông ta từ vẻ xám trắng như người chết trở thành hồng
nhuận như người sống bình thường. Lúc này, khóe miệng ông ấy mới nhếch
lên, lộ ra một mạt mĩm cười. Tôi trợn mắt há mồm, thật muốn gửi tin nhắn cho Thú Thú và Tiểu Lược, “mau đến xem a… xác chết sống lại…”
“Là ngươi giết Chu Tử Phi đúng không?” – vẫn tươi cười, không một tia ác ý.
Tôi nuốt nước miếng: – “Đúng vậy…” – chân khẽ động đậy, chuẩn bị tư thế đào tẩu.
“Cảm ơn. Ta vẫn luôn muốn giết hắn, có điều không có cơ hội để ra tay, tên kia quá gian trá.”
Thở ra, không ngờ họ là kẻ thù của nhau, tôi cười cười: – “Chỉ tiện tay mà thôi, không có gì.”
La Phong nói tiếp một câu làm tôi xấu hổ đỏ mặt.
“Bút ký của ta coi như là lễ vật cảm tạ, không cần trả lại.” – ánh mắt tràn
đầy niềm vui, đúng là người tốt mà – “Ngươi lựa chọn phần thưởng nào?”
La Phong nói xong liền lấy ra một cây cung màu xanh da trời, trang bị
hoàng kim sẽ có một vầng hào quang màu vàng nhạt tỏa ra xung quanh, đúng là đẹp phải nói. Tôi chảy nước miếng. Ta nói, chuyện thống khổ nhất
trên thế giới này chính là nhìn thấy thứ yêu thích ở trước mặt nhưng
phải nhịn lòng từ chối a~ Tâm tôi đau quá ~~
“Tôi muốn… quyển trục…” – tôi rất không tình nguyện nói ra những lời này.
“Ah???” – La Phong có chút kinh ngạc, trầm tư một thoáng vẫn lấy quyển trục trong balo ra giao cho tôi.
Nhét quyển trục vào đai lưng, tôi lưu luyến nhìn cây cung màu xanh da trời… quay người chuẩn bị đi.
“Ngươi! Đứng lại! Không được đi!!!” – từ cửa lớn xông vào 2 người, chính là 2 tên cung thủ tôi vừa gặp lúc nãy.
Đây là làm sao?
Nguyên nhân là vì 2 người này vừa ra tới cửa thôn liền nhận được thông báo từ
hệ thống, nói rằng đã có người hoàn thành nhiệm vụ cấp S, cuốn trục của
họ bị hủy bỏ. Hai người nghe xong liền nổi máu, trang bị cấp hoàng kim
sao có thể dễ dàng biến mất như vậy chứ? Thế là lập tức chạy vội trở về.
“Đem trang bị hoàng kim giao ra đây!!!” – nhìn 2 người này có vẻ rất quen
thuộc với chuyện ăn cướp trang bị của người khác, mặt không đỏ tim không nhảy luôn.
Ở trong thành trấn thì không được đánh nhau, tôi căn
bản không sợ bọn họ. Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện,
tôi hy vọng bọn họ thức thời không nên tìm tôi gây phiền toái,
“Anh bạn này, tôi lấy phần thưởng là quyển trục…”
Hai người nhìn chằm chằm Sát Quỷ Cung trong tay tôi, nó là bạch ngân trang bị nên chỉ có ánh sáng trắng ngà tỏa ra mà thôi.
“Vậy đem cây cung trong tay ngươi giao ra!!!”
Được một tấc lại muốn tiến một thước hả?!!? Tôi cau mày, tôi nổi giận rồi.
Nhưng còn chưa đợi tôi hành động, một đạo bạch quang lóe lên, cổ họng
của hai người kia đã cắm một mũi tên màu trắng bạc. Họ mang theo ánh mắt không thể tin nhìn sau lưng tôi trước khi hóa thành bạch quang mà biến
mất.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn La Phong thu hồi cây cung. Quá nhanh!!!! Tôi căn bản không nhìn rõ chiêu thức của ông ấy luôn.
La Phong mĩm cười: – “Không cần kinh ngạc. Chờ đến lúc ngươi luyện tới cảnh giới của Ma Cung Thủ thì sẽ làm được giống như ta.”
Thấy vẻ mặt của tôi vẫn ngu ngơ không hiểu đâu là đâu, ông ấy lại bổ sung
một câu: – “Ta với ngươi giống nhau, đều là Hắc Ám Cung Thủ.”
Muốn khóc quá, tôi thật muốn nói, đây chính là duyên phận đó!!!!
Sau khi cáo biệt La Phong, tôi vào Tụ Tân Lâu, tìm cái ghế lô ngồi xuống.
Sắp phải rời khỏi nơi này để đi tới lãnh địa Yêu Hồ tộc, tôi làm ra một
cái quyết định trọng đại: ăn một bữa cơm từ biệt thật hoành tráng. Tiếc
là Ám Ảnh không ở đây, nếu không tôi sẽ giới thiệu anh ấy với Thú Thú và Tiểu Lược.
Ăn chùa là sở trường của Thú Thú, hơn nữa nàng ta còn dẫn theo Soái Ca và Công Chúa tới ăn ké. Một lát sau, Tiểu Lược dương
dương tự đắc cầm một thanh trường kiếm ngân khí đi vào, phía sau là Lam
Khải Y.
“Chị hai ơi, có thể trả tôi thanh kiếm không? Tôi chỉ có một kiện ngân khí này thôi à…” – Lam Khải Y nhăn nhó sầu não.
“Đây là do tui trộm được, muốn lấy lại thì bỏ tiền ra chuộc..” – Tiểu Lược
tiêu sái dắt cây kiếm vào một bên hông, ngồi xuống, nâng ly trà lên uống cạn.
Tôi nghĩ thầm, trách không được Tiểu Lược muốn làm đạo tặc, thì ra là muốn trộm trang bị của tên kia. Đúng là cao tay ấn, so với
tháp Eiffel còn cao hơn. Không phục không được mà. Nguyên một đám giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu xin giúp đỡ của Lam Khải Y, quay đầu tán
láo.
“Tiểu Lược, đi với tui đến Yêu Hồ tộc đi. Nghe nói Yêu Hồ
tộc rất thích hợp với cung tiễn thủ và đạo tặc.” – tôi không muốn đi một mình, có thể kéo theo bạn thân thì quá tốt.
Không ngờ Tiểu Lược một ngụm cự tuyệt tại chỗ: – “Tui quyết định chọn Thiên Dực (dơi) tộc rồi, bọn họ có cánh rất đẹp.”
Tôi câm nín. Thiên Dực tộc là một tộc nhỏ của Hỗn Loạn Chi Đô, thành viên
toàn bộ là con gái. Tộc này ngoại trừ Phù Không Thuật (khả năng bay
lượn) thì không có năng khiếu nào nữa. Đúng là con gái a~ Chẳng lẽ bề
ngoài quan trọng hơn thực lực sao?
“Chị ơi, chị có thể ra chợ
phiên để chiêu mộ đồng bạn đó. Có lẽ sẽ có rất nhiều người thấy hứng thú với chủng tộc thần bí này a~” – Công Chúa thông minh đề xuất.
Vì vậy, 2 giờ sau, tôi ngồi chồm hổm ngoài quảng trường trung tâm, khu vực náo nhiệt nhất, bên cạnh là một tấm bảng, trên viết: “Tôi muốn đi
chuyển chức ở Yêu Hồ tộc, chiêu mộ người cùng chí hướng.”
Cái bảng quảng cáo này đúng là hấp dẫn người khác, bao nhiêu người chạy lại hỏi thăm, nhưng không ai chịu đi theo tôi cả. Lý do?
“Tiểu thư, cô biết đường đi tới Yêu Hồ tộc sao?”
Tôi lắc đầu: – “Chỉ biết đại khái phương hướng, trên đường có quái từ cấp 15 đến cấp 40, vị trí cụ thể còn phải mò từ từ.”
Người kia liếc mắt tiếc hận: – “Quá nguy hiểm. Chưa biết chừng đi chưa tới nơi đã bị giết trở về.” – nói xong quay đầu đi luôn.
Haiz… vì sao thời nay không tìm đâu ra người có tinh thần mạo hiểm thế này.
Nhưng mà người này nói cũng có lý. Mọi người ở Mất Phương Hướng Trấn đều
thiết lập điểm phục sinh là ở đây. Nếu đi trên đường gặp chuyện ngoài ý
muốn, chỉ có thể treo trở về, không còn cách nào khác, như vậy quá mất
thời gian, còn không bằng đi đến các bộ tộc đã dựng sẵn truyền tống
trận.
Đến lúc mặt trời ngã về tây, tôi vẫn không tìm được đồng bạn… xem ra tôi phải lên đường một mình rồi.
Kỳ thật, có tin tức tình báo của Ám Ảnh làm hậu thuẫn, đường đi không tính quá nguy hiểm. Toàn bộ quái vật tôi gặp đều có hiểu biết sơ bộ, đánh
được liền đánh, đánh không lại thì chạy. Tôi là cung tiễn thủ cao mẫn,
tôi sợ ai nha.
Tôi chọn lối đi bằng phẳng. Loại địa phương này
chỉ có quái vật đẳng cấp trung bình, không quá uy hiếp. Mặc dù đường đi
hơi xa nhưng tính an toàn lại cao hơn. Vốn tôi đây là du sơn ngoạn thủy
(đi dạo chơi ngắm cảnh, ý nói nhàn nhã vui thích), thuận tiện giết vài
con quái giải trí, nhưng Thú Thú thường xuyên gửi tin tức làm tôi vô
cùng phiền muộn.
“Oa haha… Sâu, vừa rồi tui giết một con quái,
lụm được một cái vòng cổ cấp đồng. Không ngờ là loại quý hiếm, cửa hàng
không hề có bán.”
Tôi ngay cả trang sức bạch bản còn không có đây này… giận ~
“Sâu, hôm nay đội ngũ của tui đã đụng phải boss, bạo ra một vũ khí bạch ngân
và một khí cụ cấp đồng, còn có xxx bạc. Quá sung sướng. Còn bà thì sao?
đã giết mấy con boss rồi?”
…
Tôi ôm chặt cây cung vào
lòng. Boss sao? Đến con kiến còn không gặp đây này. Trời ơi, chẳng lẽ
vận may của tôi đã bay biến rồi sao?
Có lẽ trời xanh nghe được
tiếng kêu của tôi, hoặc có lẽ thần tiên trên trời vừa tỉnh ngủ, hoặc
cũng có lẽ nhân phẩm của tôi bộc phát, nói tóm lại là lúc tôi vừa bước
vào Dương Sơn thì đụng ngay một con boss, Lộc Vương 22 cấp. Người không
biết hàng, nhìn con này, chắc sẽ nghĩ đây là biến dị ngựa quá. Thân cao
lớn, lông trắng muốt, trên lưng là những vằn vệt màu vàng óng, cái đuôi
đỏ như máu đung đưa nhè nhẹ. Nếu như kỵ sĩ gặp phải, nhất định muốn
thuần thục nó thành tọa kỵ. Nhưng tôi không có cái gan kia, cũng không
muốn tọa kỵ.
Kỳ thật, lúc này tâm tình của tôi có chút phức tạp.
Vừa cao hứng, trời ơi, rốt cuộc nhìn thấy boss trong truyền thuyết rồi.
Vừa sợ hãi, bị cái móng ngựa to lớn kia đá một cú chắc là đau lắm. Vừa
lo lắng, không biết tôi có đủ khả năng tiêu diệt nó không. Vừa hí hửng,
giết được nó nhất định sẽ bạo ra thứ tốt.
Tóm lại thì tình hình
lúc đó là như này, tôi hưng phấn nhìn nó, nó hung dữ nhìn tôi. Tôi rất
muốn đi lên đứng kế bên nó chụp tấm ảnh lưu niệm. Ngay lúc tôi đang suy
nghĩ lung tung, tính toán xem bắt nó làm sủng vật tốt hơn hay là giết nó lấy trang bị tốt hơn, Lộc Vương không còn kiên nhẫn nữa, tăng tốc phóng về phía tôi.
Vốn động vật thuộc nhà “ngựa” có sở trường trùng
kích (dựa vào tốc độ nhanh mà tấn công như vũ bảo), nhưng nơi này không
phải thảo nguyên mà là núi rừng, cho nên tốc độ của nó không có chỗ
dùng. Ngược lại, cung tiễn thủ thích hợp nhất là tác chiến trong rừng
núi.
Tôi nhẹ nhàng lôi kéo nó chạy lăn quăn trong rừng cây, thỉnh thoảng quay đầu bắn vài mũi tên. Mặc dù không lấy được bao nhiêu máu
của nó nhưng tôi tin tưởng, nếu không có gì bất trắc xảy ra, tôi sẽ
thành công “mài” chết nó. Bởi vì đây chính là tuyệt chiêu của cung tiễn
thủ, tục xưng “thả diều”.
Có vẻ tôi đã đánh giá thấp năng lực của boss rồi. Nó thấy không thể nào đuổi kịp tôi, liều ngừng lại. Đây là
làm sao? Tôi quay đầu cảnh giác nhìn nó, không biết nó có âm mưu bịp bợm gì không đây nữa? Lộc Vương cúi đầu trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên ngửa đầu hí dài… Âm thanh bén nhọn lập tức xuyên qua màng tai khiến tôi đau nhức không chịu nổi phải ngồi xổm xuống ôm lấy đầu. Huyết lượng
loát loát rơi xuống. Kháo ~ là công kích bằng sóng âm.
Hình như tôi đã quên mất một chuyện, Lộc Vương không phải dã thú bình thường, nó là yêu thú, sẽ biết công kích bằng pháp thuật.
Tôi gian nan bò lên một thân cây, gắt gao ôm một cái chạc cây, chút ý thức
còn sót lại giúp tôi nhét một viên Chỉ Huyết đan vào mồm, huyết lượng
bắt đầu phục hồi. Tôi chửi thầm trong bụng, hét đi, để xem giá trị
nguyên lực của mày nhiều hay là đan dược của tao nhiều. Thực tế chứng
minh, mang theo bổ huyết dược với số lượng lớn trong người là hành động
sáng suốt. Đến lúc Lộc Vương không thể hét được nữa, dược đan của tôi
mới vơi có một nửa.
Nắm chặt thời gian, không thể đợi nó hồi phục nguyên lực, tôi đổi mũi tên răng sói thành tinh thiết mũi tên và đông
sương mũi tên, sau đó bắn tên như mưa xuống. Bởi vì tôi chưa đổi chủng
tộc, không có nguyên lực, mà ma lực của tôi chỉ có 30 điểm, sau khi bắn 6 lượt mũi tên thì công kích của tôi đổi thành tấn công vật lý bình
thường. Cho dù vậy, nhờ vào sức công kích cao của Sát Quỷ Cung, tôi vẫn
đủ sức khiến cho Lộc Vương xiển niển.
Lộc Vương này đúng cao ngạo luôn, bị tôi làm cạn hơn nửa huyết, nó vẫn đuổi theo không rời, chẳng
có ý đồ chạy trốn, làm như tôi với nó có mối thù giết vợ đoạt con vậy.
Con mắt của nó đã chuyển sang màu máu, trừng trừng nhìn tôi, giống như
muốn đạp tôi thành thịt vụn mới hài lòng.
Trải qua nửa giờ kháng
chiến gian khổ, quân ta phát huy sự bền gan vững chí, rốt cuộc tại một
lần quân địch không cẩn thận rơi vào khe nước, quân ta đã lợi dụng tình
hình mà đem kẻ thù cạo chết rồi.
Lộc Vương không cam lòng kêu ré
lên ngã xuống, tuôn ra một kiện đồ vật. Một thứ mà tôi tuyệt đối không
nghĩ tới. Tôi nhặt quyển trục màu trắng lên xem, nghĩ thầm, không lẽ
giết boss lại tuôn ra quyển trục nhiệm vụ? Không ngờ nhìn kỹ mới biết
đây không phải quyển trục nhiệm vụ mà là bản đồ… bản đồ thế giới.
Haaa…! Haaa…! Haaa…! Tôi cười to ba tiếng. Nhìn bản đồ trong tay với những
hình vẽ kỹ càng về từng đại lục, từng địa hình, tôi nghĩ tôi có thể
chuyển nghề làm hướng dẫn viên du lịch được rồi. Đây là công tác kiếm
rất bộn tiền.
Vừa đắc ý vừa rất bựa mà gửi tin cho Thú Thú: – “Tỷ tỷ vừa đụng phải một con boss, đạt được một bảo vật tuyệt thế. Thế nào, hâm mộ không?”
“Thúi lắm!” – Thú Thú trả lời 2 chữ thôi.
Thật là không biết tình thú gì cả.
Vừa rồi tôi ăn không biết bao nhiêu Chỉ Huyết đan, xem ra phải luyện chế
thêm một ít. Bên cạnh có dòng sông, vừa vặn lấy chút nước bỏ vào bình,
sau đó tôi cúi đầu định rửa mặt thì trong sông truyền ra một tiếng kêu,
đồng thời hệ thống nhắc nhở.
“Bạn bị xoáy quy công kích, -10 huyết”
“Bạn bị xoáy quy công kích, -10 huyết”
Đờ mờ! lại là công kích sóng âm. Quái vật trên núi này đúng là bọn biến
thái mà. Tôi ngậm một mỏ huyết đan, xoay người chạy như điên.