Tạ thiệu đi trước một bước, kéo ghế dựa mời Thẩm Hấp ngồi xuống, bộ dạng lăng xăng như chó quanh chủ khiến Tạ Hộ đỏ mặt, Thẩm Hấp ngồi xuống,Tạ
Thiều cũng không quên kéo ghế cho Tạ Hộ ngồi, Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp ngồi
đối diện mình, có chút lắp bắp, vẫn không thể nào có dũng khí cùng chủ
tử cùng ngồi cùng ăn, đừng nóichi là ngồi đối diện với nhau.
Hơi
mất tự nhiên một chút, vừa vặn tiểu nhị tiến lên hỏi trà, Tạ Thiều do dự nửa ngày cũng không thể quyết định, Tạ Hộ tiến lên, nhận lấy trà đơn
trong tay tiểu nhị, nói: "Mang ta đi xem lá trà."
Trà lâu Thư
Hương chuyên mua trà, bán trà, bởi vậy trước giờ khá thoải mái cho khách nhân tự mình chọn lá trà, Tạ Hộ cũng không phải lần đầu tiên muốn tự
mình chọn lá trà, tiểu nhị cũng là người hòa nhã, thấy vị cô nương này
tuy nhỏ tuổi, nhưng mỗi cử chỉ đều mang vẻ tiểu thư khuê các, lại xinh
đẹp, thuần khiết như vậy, làm sao dám chậm trễ, dẫn Tạ Hộ đi .
Tạ Thiều đang rầu rĩ chuyện đãi trà, hắn không hề biết gì về trà, nếu chọn sai trà cũng không phải chuyện hay ho gì, nay Tạ Hộ tiếp nhận chuyện
này, mặc kệ nàng gọi trà ngon hay dở đều giúp Tạ Thiều thoát khỏi rắc
rối.
Vẻ mặt ung dung nhìn Thẩm Hấp cười cười, nói: "Yến Tuy huynh có chỗ không biết, đừng nhìn muội muội ta còn nhỏ, thật ra muội ấy hiểu biết rất nhiều, ta không biết nhiều về trà nên để muội ấy đi chọn."
Thẩm Hấp nhếch môi cười, tâm tình vui vẻ, nói: "Lệnh muội rất đa tài."
Tạ Thiều ngượng ngùng xoa đầu cười: "Muội ấy từ nhỏ đã là con mọt sách, từ khi biết chữ cả ngày đêm đều ôm đống sách, mẫu thân ta lúc nào
cũng nói muội ấy không thể thi Trạng Nguyên, khổ cực đọc nhiều làm gì,
khuyên như thế nào muội ấy cũng khôngnghe, tuy còn nhỏ tuổi, học vấn lại hơn ta rất nhiều, hiểu biết cũng nhiều hơn ta, thậtkhiến ta xấu hổ."
Nghe Tạ Thiều hết sức khen ngợi muội muội mình, Thẩm Hấp cũng không nói lời
nào, cứ im lặng nghe, nói đến cuối cùng ngược lại Tạ Thiều không thể
nào không biết xấu hổ.
Đúng lúc, Tạ Hộ chọn trà trở về, đi theo
phía sau tiểu nhị cầm trà cụ, Tạ Hộ bảo bọn họ đem khay trà, bình trà,
ấm trà, tách trà có nắp, chén trà, sen trà, chén nước, đợi bọn họ đặt
mọi thứ xuống bàn xong, nàng tự mình biểu diễn trà nghệ.
Nâng
lên, đóng lại, chuyển, nghe thấy, khói bốc lên, một loạt động tác đẹp
mắt vừa xong, ba ly trà thơm được rót đầy, chỉ thấy trà màu da cam,
trong veo, có chút đỏ trộn lại, cuối cùng hòa quyện thành một màu đồng
sáng ngời.
Tạ Hộ dùng cử chỉ mời hai người, không nói lời nào,
rồi lui sang một bên, Tạ Thiều mời Thẩm Hấp trước, Thẩm Hấp
cũng không chối từ, liền cầm một ly, trước nhìn sau bình phẩm, chỉ thấy
nước vào miệng đậm đà, mềm mại, không đắng không chát, vị trà kéo dài,
có chút vị ngọt, để lại dư âm ở lưỡi, mùi thơm mát trong miệng.
Thẩm Hấp uống một ngụm xong, liền biết là trà hảo hạng, kinh ngạc nhìn Tạ
Hộ, chỉ thấy nàng quan sát, điệu bộ trang nghiêm cẩn thận thưởng thức
trà trong tay, tuy còn nhỏ nhưng toàn thân có một cỗ khí chất thuần
khiết không thể xâm phạm, lộ ra vẻ trong veo tươi mát, nhan sắc thanh
nhã, xinh đẹp mềm mại, ngũ quan tinh xảo nóikhông nên lời, mỗi một biểu
tình nhỏ đều động lòng người, dung mạo mỗi phần chia ra đều xinh đẹp,
thiếu một phần lại nhạt nhẽo, rất hợp với hai chữ ‘Khuynh thành’.
Ba người lần lượt thử trà, Tạ Thiều mím môi nhìn về phía Thẩm Hấp, chỉ
thấy Thẩm Hấp uống từng ngụm trà đến khi cạn ly, đây coi như là phần
thưởng lớn nhất với người pha trà, lúc này mới buông chung trà trong
tay, nhìn Tạ Hộ mỉm cười gật đầu:
"Trà ngon."
Tạ Thiều
cũng tán đồng với hắn, tuy hắn không phân biệt đâu là trà ngon, chỉ có
điều bộ dạng lúc nãy của muội muội rất xinh đẹp, khiến hắn không biết mở miệng nói thế nào, hắn chờ đợi bọn họ mở miệng trước, nghe Thẩm Hấp
đánh giá xong, hắn mới cười tiếp lời:
"Quả nhiên là trà ngon. Ngay cả ta là người thường không uống trà cũng cảm thấy trà ngon."
Thẩm Hấp không đáp lại lời của Tạ Thiều, bên môi tràn ra ý cười nhàn nhạt,
thoáng chốc như gió mát nơi rừng trúc thổi tới, cây mai ven đường lay
động, nghiêm trang, quang đãng, lại không so được vẻ thanh cao như ngọc
của hắn .
Tạ Hộ cười cười nhìn Tạ Thiều và Thẩm Hấp, ánh mắt nhìn thoáng qua Tạ Thiều rồi thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm.
Thẩm Hấp thấy gương mặt nàng như tranh vẽ, biểu tình sinh động, bộ dạng uống trà như tranh vẽ trên đá, nháy mắt một cái, ánh mắt linh động nhìn Tạ
Thiều tán dương, giống tiểu tiên nữ trong bức họa đột nhiên thức tỉnh,
ngây thơ nhưng đầy thông minh giảo hoạt, tuy chỉ chớp mắt một cái cũng
khiến Thẩm Hấp cảm thán thật lâu, phá lệ phát ra ý nghĩ, nếu ánh mắt kia dừng ở trên người mình không biết sẽ thế nào.
Tạ
Thiều không nhận ra ánh mắt của Tạ Hộ, một mặt ngây ngốc tán thưởng trà
với Thẩm Hấp, Thẩm Hấp cũng rất nhẫn nại, thật sự ngồi nghe Tạ Thiều hời hợt nóichuyện, Tạ Hộ quen co đầu rút cổ, không dám náo động trước mặt
chủ tử, dù sao nàng cũng không dám mở miệng, Thẩm Hấp cũng không nói lời nào, trên bàn, chỉ có một mình Tạ Thiều liến thoắng suốt.
Thẩm
Hấp thấy hắn cao hứng, cũng không muốn ngắt lời hắn, duỗi tay chuẩn bị
lấy ly trà, nhưng chợt nhớ tới lúc nãy đã uống xong, ánh mắt mới liếc
đến cái bình trà, chỉ thấy một thân ảnh nhanh chóng, Tạ Hộ đã sớm đứng
lên, đi tới bên cạnh hắn, thay hắn châm trà nóng, động tác thành thạo
như nước chảy mây trôi, giống như châm trà rót nước cho hắn là kỹ năng
trời sinh của nàng.
Tạ Thiều thấy Tạ Hộ nhổm dậy châm trà cho
Thẩm Hấp, cũng không cảm thấy có gì lạ, cho rằng Tạ Hộ thay Thẩm Hấp
châm trà, tiếp đến sẽ châm cho hắn, nhưng Tạ Thiều giơ cốc lên, nha đầu
kia không phát hiện, lại quy củ trở về chỗ ngồi, động tác lưu loát nhanh nhẹn, bình tĩnh ngồi yên vững vàng như núi Thái Sơn, giống như người
vừa lúc nãy châm trà không phải nàng.
Xú nha đầu, không xem hắn trong mắt!
đang oán thầm trong lòng, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói ‘vui vẻ’:
"Nhị ca ca, ngũ muội muội, các người cũng ở đây sao."Tạ Thiều cùng Tạ Hộ nhìn lại, chỉ thấy Tạ Hành cùng Tạ Ngọc đi vào trà
lâu, phía sau còn có mấy người mặc y phục học sinh của học đường Đông
Lăng, trong đó bao gồm Tạ Trọng và Tạ Triều, còn có 2 người không quen
biết, đi cuối cùng không phải Xuân Sơn công tử Lý Trăn hay u buồn tuấn
nhã thì là ai?
Tạ Hành nhìn thấy Tạ Hộ, như nhìn thấy người thân
ruột thịt, hưng phấn chạy tới, khoác lên tay Tạ Hộ, giọng điệu nũng nịu
hiềm nghi, nói:
"Ngũ muội muội, sáng sớm ta muốn gọi
muội đi chơi, nhưng muội lại không ở trong viện, ta đành phải cùng tứ
muội muội đi, vừa vặn ở trên đường gặp đại ca ca cùng tam ca ca, quả
nhiên thật khéo, đến cùng chúng ta vẫn gặp được."
Tạ Hộ nghe Tạ
Hành nói, da đầu run lên, đảo qua đám người, nhìn thấy Lý Trăn đangnhìn
về phía các nàng, Tạ Hộ đã hiểu ra, trong miệng đáp:
"Sáng sớm mọi người đều bị gọi lên chủ viện xào đậu, không gặp mọi người muội cũng buồn bực mà."
thật lòng nói, Tạ Hộ và Tạ Hành không có thù hận, kiếp trước mặc dù nàng si mê Lý
Trăn không có kết quả, nhưng cũng mặc kệ chuyện Tạ Hành, mọi người đều
có nguyên nhân của mình, Lý Trăn không thích nàng, nàng cũng không thể
hoàn toàn trách Tạ Hành, kiếp trước Tạ Hành đối với nàng không được tốt
lắm, nhưng nàng cũng đối xử với Tạ Hành không khá hơn bao nhiêu, hai
người cuối cùng đều chết, không có ai thắng ai thua.
Kiếp trước
nàng mù quáng nghĩ rằng Tạ Hành cướp hết mọi thứ của nàng, luôn nghĩ nếu Tạ Hành chết chắc chắn Lý Trăn sẽ yêu nàng. Ôm suy nghĩ ảo tưởng nhiều
năm, đem tất cả những hận ý đổ lỗi cho Tạ Hành, quả thực oan uổng nàng
ta, đợi đến khi Tạ Hành đã chết thật rồi, Tạ Hộ bị Lý Trăn giết chết,
nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dứt khoát bỏ đi ý nghĩ kia.
Mà từ
lúc nàng từ bỏ ý nghĩ với Lý Trăn, tuy không quý mến Tạ Hành, nhưng
cũng không phân thắng bại với nàng ta như trước đây, dù nàng ta muốn gây khó dễ miễn để nàng gánh vác hậu quả, chỉ cần không phạm đến trên người nàng, nàng cũng sẽkhông cùng nàng ta xé rách mặt là được.
Tạ
Hành thấy nàng thức thời có vẻ rất hài lòng, các học sinh ở học đường
Đông Lăng đi vào trà lâu, đang trò chuyện bỗng có một người kinh ngạc
kêu lên:
"Đây không phải là... Yến Tuy huynh sao?"
Lời
vừa nói ra, mọi người mới nhìn thấy Thẩm Hấp ngồi bên phải Tạ Thiều, ào
ào tiến lên làm lễ, Thẩm Hấp đứng lên cùng mọi người đáp lễ vấn
an, nói hai ba câu xong bảo chủ quán chuẩn bị thêm bàn, mấy học sinh kia dù gì cũng muốn ngồi cùng bàn tâm tình với Thẩm Hấp.
Lý
Trăn đi tới phía trước, nhìn Tạ Thiều và Thẩm Hấp chắp tay hành lễ: "Duy Trinh, Yến Tuy huynh, làm phiền. Ngũ cô nương cũng vậy."
nói xong, Lý Trăn cũng gật gật đầu với Tạ Hộ, Tạ Hộ ung dung đáp lễ rồi ngồi
xuống, nàng đáng thương bị Tạ Hành cùng Tạ Ngọc kẹp ở bên trong, có
chút không được tự nhiên.
Tạ Thiều cười: "Xuân sơn huynh nói quá
lời, mau mời ngồi. Thường ngày cũng khôngmời được, hôm nay do tiểu đệ
làm ông chủ, mời mọi người uống một chén trà, mong chúng huynh nể mặt."
Tạ Thiều là người phoáng khoáng, tuy học vấn không giỏi, nhưng nói chuyện
làm việc đều rất đáng tin cậy, rất dễ dàng khiến người ta có ấn tượng
tốt, mọi người cũng ào ào giơ tay nói cảm tạ, Tạ Trọng và Tạ Triều
liếc nhau, đều cảm thấy Tạ Thiều tiểu tử này quá lỗ mãng, những người
này đều do bọn họ mời tới, nay lại cho hắn được mộtcái nhân tình, quyết
định trước đè xuống không cùng hắn tranh đấu, sau này hãy nói.
trên bàn có sẵn trà cụ cùng lá trà, nhiệm vụ tự nhiên là giao cho Tạ Hộ - người vừa biểu diễn trà nghệ, tràn đầy kinh nghiệm.
Tạ Hộ âm thầm cười khổ, ca ca nàng không sợ để nàng ôm đồm nhiều việc, để
chủ tử pha trà, một ngàn một vạn lần đồng ý, đây là vinh hạnh tổ tiên,
nhưng pha trà cho nhiều người như vậy, khiến khí chất của nàng giảm đi,
nhưng tên đã trên cung, khôngbắn không được, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, nàng không thể từ chối, không làm cũng không được, nếu muốn làm,
vậy thì nhất định phải làm xong, đây là mục đích của Tạ Hộ, cũng là bí
quyết hầu hạ chủ tử kiếp trước —— nói ít, làm nhiều, làm tốt mọi chuyện!
một phen động tác thuần thục ưu nhã khiến tài tử giai nhân cả bàn
nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy cô nương trước mắt này toàn thân lộ ra vẻ thú vị, sâu xa hơn cả vị trà, mỗi một động tác đều đẹp mắt, khiến
người ta luyến tiếc không muốn dời mắt.
Vén tay áo châm trà, kết
thúc động tác, như cũ không nói lời nào, đưa tay mời mọi người, mọi
người cầm chung trà, đều là người hiểu trà, người kia không hiểu về trà, lúc này nhìn một loạt động tác ưu nhã cũng không khỏi sinh ra ba phần
nhã hứng, tùy mọi người cùng bình phẩm trà.
Lý Trăn giơ cốc trà
lên đầu tiên là khẽ ngửi, chỉ thấy hương trà hợp lòng người, dường như
còn ngửi được mùi thơm của trái cây, uống qua một ngụm chỉ thấy đậm
đà, không tự chủ được than nhẹ một tiếng:
"Trà ngon. Quả là trà hảo hạng." Lại uống một ngụm, dư vị còn đọng lại, vẫn cảm giác được hương thơm kéo dài.
"không nghĩ tới có thể uống được trà ngon như vậy." Lý Trăn nhìn về phía Tạ Thiều,
gật đầu nói: "Khiến Duy Trinh huynh tốn kém rồi."
Lý Trăn nghe hắn nói vậy cũng không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục thưởng
thức trà. Uống một ngụm xong, ánh mắt nâng lên, nhìn về phía người pha
trà, trong lòng ngạc nhiên không ngừng, một tiểu cô nương 12 tuổi, lại
có tài trà nghệ như vậy, khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.