Lúc trước, khi Lâm Dịch vẫn chỉ là đệ tử Tinh anh,
bị nàng kia truy sát, gặp được hai cường giả Hư Thần Cảnh
cường đại đang chiến đấu tại đáy biển, một vòng xoáy mang
trọn vẹn hết thảy trong vòng mấy chục kilomet vào trong, với
hắn mà nói thì cũng không có chút ảnh hưởng nào. Nhưng rõ
ràng cũng không có cách nào thoát ly khỏi miệng Kình ngư!
Lâm Dịch không chút nghĩ ngợi, thân hình chấn động mạnh, chỉ nghe
một tiếng nổ mạnh vang lên, huyết sắc năng lượng toàn thân tăng
vọt, hắn đã gia trì chiến văn!
Thân hình của hắn lập
tức ngừng lại trên không trung! Nhưng cỗ hấp lực khổng lồ này
vẫn y nguyên đang tiếp tục hút lấy!
Oanh!
Triển khai toàn bộ huyết sắc năng lượng, trong lúc Lâm Dịch tăng năng
lượng lên, không biết từ lúc nào, trên người Kình ngư kia cũng
lóe ra Tinh lam sắc quang mang!
Trong lúc nhất thời, một người một thú cứ như vậy giằng co.
- Không được, đối phương chỉ là ma thú Lục giai, nhưng hình thể
lại lớn như thế, luận lực lượng, ta tuyệt đối không phải đối
thủ của nó.
Lâm Dịch rất rõ ràng, tuy rằng cùng cấp bậc, nhưng trọng điểm từng người lại không đồng dạng. Có
người thì am hiểu lực lượng, có người am hiểu công kích tinh
thần, có người thì am hiểu công kích lực lượng,...Nhưng Lâm
Dịch am hiểu nhất, chính là tốc độ!
Nghiêm khắc mà nói, năng lượng của hắn cũng không nhỏ, nhưng so với một yêu thú
Kình ngư có thân thể lớn khoảng chừng mấy cây số thì vẫn còn
kém xa. Thế nên lúc dùng lực lượng giằng co, dù hắn Gia trì
Chiến văn thì khó khăn lắm cũng chỉ có thể ngang hàng mà thôi.
Huyết sắc đồng tử lóe ra vẻ yêu dị, chung quanh Lâm Dịch sáu bảy
mét hoàn toàn bị huyết sắc năng lượng cực lớn bao khỏa, giống như là một khỏa cường thạch cứng rắn trong dòng nước chảy
xiết. Dù Kình ngư kia có vặn vẹo thân thể như thế nào, đề
thăng lực lượng như thế nào cũng không ảnh hưởng đến Lâm Dịch.
Mà tuy rằng nhìn Lâm Dịch có vẻ đơn giản nhẹ nhõm, nhưng nếu
như có thể thấy rõ biểu lộ hiện giờ của Lâm Dịch thì liền
biết hắn cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.
Hắn giống
như là ngồi trên ngựa, ngồi xổm trên hư không trong dòng nước
chảy xiết, vì vậy động tác của hắn nhất định phải bảo trì
trọng tâm. Lúc này, nếu trọng tâm bất ổn một cái, kết cục
của hắn chỉ có thể là bị đối phương hút vào miệng.
Từng khối cơ bắp trên người hắn khai mở ra, kinh mạch trên người vặn vẹo như con giun, bò đầy toàn thân hắn! Trong nháy mắt, thân
hình hắn tựa hồ lớn ra vài phần, quần áo trên người đã sớm
vỡ tan, biến thành vải rách, bị huyết sắc năng lượng oanh kích hóa thành tro tàn. Trên trán hắn cũng lồi ra kinh mạch, giống
như là những con giun bò đầy.
Đột nhiên, trong đôi huyết
sắc đồng tử tràn đầy tia máu không rõ của Lâm Dịch hiện lên
một vòng sát ý lành lạnh. Chỉ thấy tay phải của hắn lập tức vươn thẳng ra. Cánh tay trái hắn hiện giờ cũng ầm ầm lớn ra
vài phân, cơ bắp trên thượng diện nở ra, kinh mạch cũng lồi ra.
Nhưng Văn thân Hắc Viêm Long kia lại không có chút biến hóa nào.
Đôi mắt rồng màu đỏ vẫn lạnh như băng, không có chút cảm xúc
nào.
Tiếng long ngâm mang theo một
cỗ khí phách bạo ngược, giống như muốn hủy thiên diệt địa, há lớn miệng ra, muốn thôn phệ yêu thú kình ngư đang ra sức hút
Lâm Dịch vào bụng.
Đôi mắt nhỏ sinh trưởng trên đầu yêu
thú Kình ngư kia lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ. Nhìn thấy
đối phương lao tới, cũng bất chấp Lâm Dịch, lúc này phun ra một cỗ lực đẩy khổng lồ, khiến Lâm Dịch không khỏi lui về phía
sau mấy bước mới ổn định lại được thân hình.
Lâm Dịch
ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hắc Long cực lớn kia đã hoàn
toàn đi ra, toàn thân xuất ra khí tức trước nay chưa từng có,
lực đẩy cực lớn kia không tạo thành chút ảnh hưởng nào với
nó, đánh về phía yêu thú Kình ngư kia.
- Ực!
Một tiếng kêu hoảng sợ bén nhọn như tiếng chim hót từ trong miệng
yêu thú Kình ngư kia phát ra. Nó cố gắng giãy giụa, tựa hồ
muốn tránh né, nhưng tiếc là thân thể của nó quá lớn, căn bản không có biện pháp tránh né.
Oanh!
Nước biển bốc
lên kịch liệt, mà cả đầu yêu thú Kình ngư kia đều bị Hắc Viêm
Long va chạm. Hắc Viêm Long đâm vào sau lưng yêu thú Kình ngư, sau
đó lại từ ngực chui ra, gào thét đánh tới hướng Lâm Dịch.
Sắc mặt Lâm Dịch không có chút cải biến nào, duỗi tay trái ra, lỗ đen lớn vài chục mét kia lại lập tức xuất hiện, Hắc Viêm Long chui vào trong đó, hắc mang đại thịnh. Trong mắt Lâm Dịch lộ ra một tia cẩn thận, cơ bắp trên người vẫn không có chút biến
hóa, hiển nhiên vẫn y nguyên đang dùng sức.
Qua trọn vẹn
hơn mười giây, Hắc Viêm Long mới hoàn toàn chui vào trong. Lâm
Dịch nắm chặt tay, hắc động kia lập tức biến mất không thấy
gì nữa, chỉ còn lại một hồi tiếng long ngâm không cam lòng trên mặt biển.