Lâm Dịch cứ thổi sáo như vậy, toàn bộ hình ảnh lộ ra ảm đạm
mà khắc sâu. Đứng vững vàng như từ xa xưa vĩnh hằng đến giờ.
Biển kia, đá kia, người kia, thanh âm kia,...
Cũng không
biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, cũng có
lẽ như đã qua mấy vòng luân hồi. Một thanh âm rít lên, cắt đứt
tiếng sáo Lâm Dịch.
Lâm Dịch khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy
một con yêu thú từ trên không trung ầm ầm đáp xuống, cái miệng
bén nhọn của nó đâm thẳng về phía hắn!
Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, vung tay lên, một đạo huyết sắc năng lượng bắn ra, kích về phía đối phương.
Oanh!
Một tiếng thật lớn vang lên, huyết sắc năng lượng đâm thẳng qua thân thể đối phương mà không có chút trở ngại nào. Thân điểu cực
lớn kia lập tức dừng lại trên không trung, sau đó rơi thẳng
xuống dưới.
Oanh!
Nước biển dâng lên ngập trời.
Lâm Dịch đứng lên, khuôn mặt trầm tĩnh. Chậm rãi liếc nhìn bốn
phía, nhưng trong lòng hắn không có chút sát ý nào.
Không biết từ lúc nào, chung quanh hắn rõ ràng đã có một đoàn yêu
thú vây quanh. Huyết sắc đồng tử của yêu thú trên biển, trên
không trung tản ra quang mang tĩnh mịch, chăm chú nhìn Lâm Dịch
trên tảng đá ngầm kia.
Lúc này, tinh thần lực Lâm Dịch
vừa mới đột phá Bình cảnh, nội tâm hắn lúc này không có một
tia gợn sóng nào. Khuôn mặt trầm tĩnh của hắn liếc nhìn chung
quanh, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua sáo trúc trong tay. Than
nhẹ một tiếng, thân hình có chút lắc lư. Một đám gió thổi
qua, hắn đã biến mất vô ảnh vô tung...
- Ực!
- A!
- Rống!
- Ùm bò!
-...
Tiếng kêu to của đủ loại yêu thú lập tức vang lên tại phiến Hải Vực này. Cách bên này không xa cũng có yêu thú, lại vắng người,
nghe một hồi động tĩnh như thế, sắc mặt cũng không khỏi trắng
bệch. Ít nhất cũng có mấy trăm con yêu thú a. Trên biển này,
vẫn không có cách nào sử dụng thần thức.
Lâm Dịch dùng
một thời gian rất dài mới tỉnh lại từ trong tinh thần lực đột
phá Bình cảnh. NHưng vừa nghĩ đến lời nói của Thư Mộng và
Thủy Linh Lung trong tâm ma kia, trái tim Lâm Dịch không khỏi đau
đớn một hồi. Hắn đương nhiên biết rõ đó là giả dối. Nhưng dù
là vậy, phần cảm xúc tự trách này, vẫn cắn xé lòng hắn như
cũ, khiến hắn đau đớn không thôi.
- Cũng may quả thật
chỉ cần gia trì Lĩnh vực, cảm giác đích thực là tăng lên rất
nhiều, vì thế có thể dễ dàng tìm kiếm yêu thú đẳng cấp cao
cơn. Ta nhất định phải cố gắng, tăng thực lực của mình lên,
kiếm đủ linh thạch để rời đi! Không thể để Mộng nhi và Linh
Lung tiếp tục chờ đợi nữa!
Lần này, dưới sự trợ
giúp của Tâm ma, hắn đã nhìn thẳng vào sai lầm của mình. Hắn
hôm nay đã phi thường minh bạch hành vi của mình là vì tư lợi.
Trước kia hắn lấy cớ, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
- Hiện giờ tu vi tinh thần lực còn chưa củng cố hoàn toàn, nếu
tùy tiện sử dụng năng lượng, chỉ sợ sẽ lại lâm vào tình
huống trước kia rồi. Đợi một thời gian ngắn nữa, liền có thể
sử dụng đan dược Địa phẩm thượng giai kia.
Lâm Dịch nghĩ đến, thân hình di chuyển ra ngoài.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Lâm Dịch đã bắt đầu săn giết tại đáy biển.
Dưới sự trợ giúp của lĩnh vực, phạm vi cảm giác của Lâm Dịch
hiện giờ đã đạt đến bán kính một kilomet. Tuy rằng còn xa mới so được với thần thức, nhưng đã thực sự có thể giúp hắn tìm
kiếm yêu thú đẳng cấp cao.
Bất quá, tại đây hiển nhiên
vẫn là địa bàn của yêu thú Tứ giai, số lượng yêu thú Ngũ giai và ngoài Ngũ giai thì cực kỳ thưa thớt.
Nửa năm nữa lại trôi qua. Mà lúc này, Lâm Dịch cũng đã săn giết được nhiều yêu thú Ngũ giai hơn.
Bất quá, hôm nay Lâm Dịch đã ngừng lại. Bởi vì...
- Tu vi tinh thần lực đã được củng cố rồi, hiện giờ có lẽ có
thể sử dụng được đan dược Địa phẩm thượng giai rồi!
Lâm Dịch nghĩ đến, thân hình liền biến mất trong làn nước.
Tại khu đất trống bên ngoài Hổ Thần cư.
Đình các, hòn non bộ, bãi cỏ ẩm ướt chung quanh mang theo mùi hương
thơm ngát. Trên không trung là từng tầng mây đầy trời nhìn không
tới điểm cuối, tầng tầng lớp lớp, trắng noãn không chút tì
vết, đích thực là kỳ quan.
Lâm Dịch ngồi xếp bằng trước cửa Hổ Thần cư, có chút cúi đầu. Trên tay hắn đang nắm cái
chai có chứa đan dược Địa phẩm thượng giai kia.
- Hôm
nay tu vi tinh thần lực đã đạt đến trình độ Chiến sĩ Lục giai,
sử dụng viên thuốc này có lẽ cũng không lãng phí. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Dịch nghĩ đến trong nội tâm. Nhưng mà nhìn viên thuốc này, Lâm
Dịch lại vô thức nghĩ đến hai người Thư Mộng và Thủy Linh Lung. Lúc Tâm ma tung hoành, trên mặt hai người vợ hắn hiện lên vẻ
oán hận và đau đớn, đến bây giờ Lâm Dịch vẫn còn thấy đau đớn trong lòng.
Lâm Dịch không khỏi hung hăng lắc đầu, cố gắng đẩy bóng dóng hai người ra khỏi đầu mình.
Hắn rất rõ ràng, nếu hiện giờ bị Tâm ma dây dưa, vậy cũng là vấn đề lớn. Cũng vì thế mà đan dược Địa phẩm Thượng giai này
cũng coi như lãng phí.
Lúc này, Lâm Dịch hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, chìm vào bên trong tinh thần lực, điều chỉnh
trạng thái của mình.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở
hai mắt ra. Lúc này, trong mắt của đã vô cùng bình tĩnh, không
có chút gợn sóng nào.
Mở nắp bình ra, một cỗ mùi thơm
ngát nồng đậm lập tức tràn ngập ra. Hắn khẽ nghiêng bình, một khỏa tiểu đan dược long lanh óng ánh xuất hiện trên tay hắn!
- Linh lực thật kinh người!
Lâm Dịch lộ ra một tia kinh ngạc. Nhưng lập tức khoát tay, đưa khỏa đan dược kia vào miệng.
Vừa gặp phải nước bọt, lập tức nở hoa. Một cỗ hương hoa vô cùng
nồng đậm nổ tung trong miệng Lâm Dịch, theo yết hầu chảy xuống
bụng hắn.
Lâm Dịch ngồi xếp bằng xuống, một lát sau, hắn tiến nhập vào cảnh giới Vật ngã lưỡng vong!
Một cỗ huyết sắc năng lượng từ trên người hắn lập tức phát tán ra.
Linh lực chung quanh lập tức cuốn về hướng Lâm Dịch. Từng đạo từng đạo chui vào bên trong da thịt hắn.
Linh lực khổng lồ trong cơ thể và ngoài cơ thể hắn đồng thời bộc
phát, đều bị thân thể Lâm Dịch hấp thu. Da thịt, cơ bắp, kinh
mạch, cốt cách, thậm chí cốt tủy, thời gian dần qua, đều bị
cỗ linh lực vô cùng nồng đậm này đề thăng, trở nên cường đại!
Thời gian dần trôi qua...
Một năm trôi qua, linh lực bên ngoài thân thể Lâm Dịch càng lúc càng lớn, càng ngày càng cường thịnh.
Hai năm trôi qua, thân thể Lâm Dịch bị một cỗ huyết sắc năng lượng
bao khỏa hoàn toàn, lơ lửng trên không trung. Linh lực chung quanh
xoay tròn, từ tất cả các nơi chui vào thân thể hắn.
Năm năm trôi qua...
Mười năm trôi qua...
Hai mươi năm trôi qua...
Chung quanh Lâm Dịch đột nhiên bộc phát ra một hồi tiếng vang cực
lớn. Linh lực chung quanh vốn từ từ chuyển động, đột nhiên bộc
phát, xoay tròn ầm ầm kịch liệt.