Một tia linh lực giữa thiên địa dần dần bị hấp dẫn tới, sau
đó chậm rãi chui vào trong cơ thể Lâm Dịch. Lúc này, hắn đang
củng cố năng lượng chứ không phải tăng lên, cho nên cũng không sử dụng nội đan hay linh dược gì.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Dịch tiến nhập vào hoàn cảnh Vật ngã lưỡng vong, chỉ có khí tức Hổ Thần Quyết không ngừng chui vào trong da thịt, kinh
mạch, cốt cách hắn, chậm rãi cường hóa thân thể hắn.
Lâm Dịch nhận thức được loại cảm giác tuyệt vời này, hoàn toàn quên mình đang ở nơi nào.
Một cỗ khí tức bạo ngược cuồng bạo, chậm rãi xuất hiện trong
nội tâm Lâm Dịch. Lâm Dịch thủ vững bản tâm, thờ ơ lạnh nhạt.
- Rống!
Cổ họng gào thét ra một tiếng giống như Hổ khiếu, mang theo một
cỗ khí tức cuồng bá tuyệt thiên diệt địa, xuất hiện trong ý
thức Lâm Dịch. Lâm Dịch vẫn y nguyên thủ vững bản tâm, thờ ơ
lạnh nhạt.
- Rống!
Sát ý kinh thiên từ trong linh hồn Lâm Dịch bạo phát ra, Lâm Dịch vẫn thủ vững bản tâm.
Tiếng hổ khiếu, khí tức cuồng bá, sát ý cuồng sát không ngừng quay cuồng, không ngừng tàn sát bừa bãi trong Ý thức hải của Lâm
Dịch. Nhưng Lâm Dịch vẫn y nguyên dựa vào tu vi tinh thần lực
cường đại của mình thủ vững bản tâm, lạnh lùng nhìn xem.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng hổ gầm, khí tức cuồng bá, sát
ý cuồng sát kia cũng dần dần biến mất trong ý thức của Lâm
Dịch. Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Dịch có thể cảm giác
được rõ ràng, tu vi tinh thần của mình đang tăng lên nhanh chóng.
- Lâm Dịch...
Một tiếng kêu mềm mại vang lên, khiến tinh thần lực Lâm Dịch run rẩy kịch liệt! Lâm Dịch ngưng thần xem xét, chỉ thấy hai đạo thân
ảnh mềm mại đập vào tầm mắt hắn!
- Mộng nhi? Linh Lung?
Lâm Dịch chấn động, cơ hồ không giữ vững được tinh thần của mình nữa.
Đó chính là Thư Mộng và Thủy Linh Lung!
Hai nữ tử kia vẫn đẹp như vậy, mái tóc sau óc như thẳng tắp như
thác nác, mặt mày như trăng rằm, da thịt trắng như tuyết...Lúc
Lâm Dịch thanh tỉnh lại, cơ hồ thời thời khắc khắc đều nghĩ
tới các nàng, hắn tuyệt đối không nhìn lầm!
Nhưng mà hôm nay, trong đôi mắt của Thư Mộng và Thủy Linh Lung mang theo u oán thật sâu, đôi mắt xinh đẹp của các nàng rưng rưng nước.
- Lâm Dịch, ngươi thật ác độc a. Vì ý nghĩ cá nhân mà bỏ rơi
tỷ muội ta lại đại lục Bạch Đế mà đi Thiên Giới, ngươi đi đã
hai trăm năm, có còn nhớ tỷ muội chúng ta không? Nếu ngươi đã
có ý định sớm rời khỏi đại lục Bạch Đế, vì sao lúc trước
còn lấy chúng ta? Chính vì để ngươi phát tiết thỏa mãn sao?
Ngươi...
Sâu trong đôi mắt u oán của Thư Mộng khắc sâu cừu
hận. Thanh âm của nàng như sét đánh ngang tai Lâm Dịch, khiến
hắn lâm vào trạng thái ngốc trệ.
Trong nội tâm Lâm Dịch,
hắn thấy có lỗi nhất chính là Thư Mộng và Thủy Linh Lung. Kết hôn chỉ được một năm, hắn đã rời bỏ các nàng, tiến nhập vào Thiên Giới này. Chính như lời Thư Mộng nói, vì ý nghĩ cá nhân hắn mà cứ như vậy dứt bỏ các nàng, đi một mạch suốt hai trăm năm!
Lúc Thư Mộng mang theo hận ý nói ra những lời này,
trái tim Lâm Dịch lập tức nổ tung ầm ầm rồi. Một cỗ tâm lý lo lắng, áy náy cơ hồ chôn vùi hắn!
- Không! Không phải! Không phải! Không phải ta ích kỷ! Ta vốn tưởng rằng...
Lâm Dịch lo lắng, cố sức giải thích.
- Không cần giải thích!
Thủy Linh Lung ở một bên lên tiếng. Nàng bình thường trước mặt Lâm
Dịch ôn nhu tuệ nhã, nay đã không còn như vậy, mà đã biến
thành oán hận và quyết tuyệt!
- Chính ngươi nghĩ gì,
làm gì, so với chúng ta đều tinh tường nhiều hơn! Đừng nói
rằng sau khi người tiến vào Thiên Giới thì sẽ dễ dàng trở lại đại lục Bạch Đế, sau đó có thể mang tỷ muội chúng ta tới
Thiên Giới. Ngươi đều tinh tường hơn ai hết. Thiên Giới là nơi
nào? Từ xưa đến nay rất nhiều người đã tiến vào Thiên Giới,
nhưng có ai đã từng trở lại? Ngươi chỉ là lừa mình dối người
mà thôi. Ngươi chỉ tìm một cái cớ để vứt bỏ chúng ta, vì tư
lợi mà vứt bỏ tỷ muội chúng ta để một mình tiến vào Thiên
Giới!
Lâm Dịch á khẩu, không nói gì được. Hắn há to miệng, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Quả thật, hắn chỉ là tìm cái cớ mà thôi. Một cái cớ hợp lý để rời khỏi đại lục Bạch Đế.
Đại lộ sinh sôi nảy nở đã nhiều năm như vậy, Cực Trú Hàn Viên kia
vạn năm mở ra một lần. Cũng có nghĩa là rất nhiều người đã
từng tiến vào trong đó rồi. Nhưng mà chưa nghe nói có người
nào trở lại đại lục Bạch Đế. Dùng trí thông minh của Lâm
Dịch, hắn như thế nào không suy đoán ra, đã tiến vào Thiên Giới thì sẽ rất khó trở về.
Không phải hắn không suy đoán
ra, chỉ là hắn cố ý không nghĩ tới phương diện này mà thôi.
Chính như Thủy Linh Lung nói, hắn là lừa mình dối người!
Vẻ áy náy và lo lắng này càng phát ra trầm trọng, cái này
khiến Lâm Dịch cảm giác trái tim mình như muốn nổ tung lên.
- Xem như tỷ muội chúng ta mắt mù, lại yêu thương một tiểu nhân như ngươi! Ta hận ngươi!
Thủy Linh Lung lại nói ra, oán hận liếc nhìn Lâm Dịch một cái nữa, sau đó với quay về bên người Thư Mộng, hai người liền phiêu
lãng về hắc ám vô biên.
Một tia tinh thần lực cuối cùng
của Lâm Dịch rốt cục cũng vỡ tan, một thanh âm đứt đoạn rất
rõ ràng vang lên bên tai Lâm Dịch. Nhưng lúc này Lâm Dịch đã
không còn thời gian để ý rồi. Hắn lớn tiếng hô lên:
- Đừng, đừng đi, hãy nghe ta nói, hãy nghe ta nói...
Mặc hắn gào thét, Thư Mộng và Thủy Linh Lung cứ như vậy quay người, biến mất trong bóng tối vô biên.
Bóng tối chung quanh, liền hướng về phía Lâm Dịch, bao khỏa toàn bộ hắn.
Bất lực, lo lắng, áy náy, vô số mặt cảm xúc trái ngược ào ào
xông đến, giống như là một độc xà chém không đứt, cắn xé tâm
hồn Lâm Dịch!
- Không! Không! Ta thừa nhận mình đã ích
kỷ, nhưng ta đã biết lỗi của mình rồi! Ta đang cố gắng, một
mực cố gắng vì trở lại đại lục Bạch Đế! Trước kia như thế,
hiện tại cũng như thế! Ta sẽ cố gắng trở lại bên người các
nàng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ rời bỏ các nàng nữa,
dù là bất cứ nguyên nhân gì! Không bao giờ...
Lâm Dịch
đột nhiên khàn giọng hô lên! Ý muốn trở lại đại lục Bạch Đế
trong tâm hắn chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này!
Oanh!
Một tiếng thật lớn vang lên, bóng tối chung quanh ầm ầm tản ra, Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác ôn hòa không nói nên lời
bao khỏa toàn thân hắn. Những cảm xúc trái ngược trên người
hắn tựa hồ bị tản ra sạch sẽ trong nháy mắt. Cùng lúc đó,
tinh thần lực và ý thức hắn liền hợp lại làm một. Lúc này,
Lâm Dịch cảm giác được rõ ràng, tu vi tinh thần của mình, trong thời gian thật ngắn đã tăng lên một cấp bậc mới! Hiện giờ, tu vi tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn đạt tới trình độ đã
ngoài Chiến sĩ lục giai!
Trong lòng Lâm Dịch dâng lên một cỗ mừng rỡ, nhưng lập tức bị một cỗ quyến luyến thâm trầm thay thế.
Không biết từ lúc nào, sáo trúc đã xuất hiện trong tay hắn, hắn
cứ như vậy khép hờ hai mắt, ngồi xếp bằng trên đá ngầm, không
để ý tới sóng biển điên cuồng không ngừng đập ầm ầm chung
quanh, một hồi tiếng sáo trầm thấp vang lên...
Tiếng sáo
trầm thấp mà uốn lượn, tinh tế. Khiến người nghe không khỏi
sinh lòng ảm đạm. Thời gian dần trôi qua, tiếng sáo có trầm có bổng. Lúc tiếng bổng vang lên, toàn bộ Hải vực hắc ám như
được một tầng ánh mặt trời phủ lên. Nhưng khi tiếng trầm vang
lên thì tựa hồ bạch sóng ngập trời liền mất đi quang mang. Mà
trong lúc trầm lúc bổng này, một cỗ khí tức ảm đạm quyến
luyến tràn ngập ra ngoài. Khiến người không khỏi sinh ra lòng
thương tâm, ánh mắt chứa chan dòng lệ.