Chung Cực Truyền Thừa

Chương 809


trướctiếp

Trong đôi mắt lớn to tròn của nàng còn mang theo vài phần nước mắt, lộ ra thần sắc kinh hãi, mặt mày như trăng rằm, đầu tóc nàng đen nhánh, mà mái tóc sau ót đã rối tung. Da thịt nàng trắng nõn, lộ vẻ phi thường trơn mềm.

Chẳng qua hiện giờ quần áo màu vàng nhạt trên người nàng đã có chút rách rưới, bên trên dính đầy máu đen. Bàn tay nhỏ bé che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, biểu lộ đó càng làm cho nàng có vài phần điềm đạm đáng yêu.

Nàng nhìn Lâm Dịch trước mặt với vẻ mặt sợ hãi, bộ dạng như rất là sợ hãi.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, lập tức biết rõ thủ pháp giết người của mình đã làm nàng sợ, không khỏi cười khổ một tiếng. Thực ra, hắn không muốn giết những người này, nhưng nghĩ đến trước kia Lâm Yến thiếu chút nữa cũng bị loại người rác rưởi này vũ nhục, bất tri bất giác nộ khí dâng lên, ra tay giết chết những tên kia.

Nhìn thấy cô gái này tựa hồ có chút sợ hãi mình, Lâm Dịch không khỏi cười khổ lần nữa.

Cuối cùng, hắn mỉm cười với nữ tử kia một cái, liền hướng về phía trước rời đi, lúc ánh mắt hắn sắp quay đi, nàng mới đột nhiên phản ứng lại, hô lên:



- Thực xin lỗi, xin chờ một chút!



Lâm Dịch sửng sốt một chút, nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác. Lúc này, nử tử kia đã bay tới trước mặt hắn, khuôn mặt nàng đỏ bừng. Một mùi thơm xử nữ nhàn nhạt bay vào mũi Lâm Dịch, nhưng hắn không có để ý, mỉm cười thoáng một phát, nói:



- Còn có chuyện gì sao?



Nữ tử kia lộ ra biểu lộ có chút khẩn trương, thật lâu sau, mới có chút run rẩy nói:



- Cám...Cám ơn ngài đã cứu ta.



Sau khi nói ra, nàng không khỏi cúi đầu, bên tai đã nổi lên một tia đỏ ửng.

Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như thế của nàng, tâm tình một mực nặng nề của Lâm Dịch cũng không khỏi sáng sủa lên chút ít. Hắn mỉm cười, nói:



- Tiện tay mà thôi, nàng không cần đặt ở trong lòng.



Bộ dáng nử tử tựa hồ có chút khẩn trưởng, sau khi nghe thấy Lâm Dịch nói, nàng mới cố lấy dũng khí ngẩng đầu, mặt vẫn còn mang theo màu đó nói:



- Ta gọi Lâm Phỉ, đa tạ đại nhân xuất thủ cứu giúp. Nếu như không đại nhân thì...



Nói tới chỗ này, bộ dạng nử tử tựa hồ có chút nghĩ mà sợ nhìn xuống sương mù tím quay cuồng bên dưới. Nàng rất rõ ràng, nếu không phải nam tử trước mặt này xuất thủ cứu giúp thì...chỉ sợ nàng đã không thể tránh khỏi một kiếp rồi.

Lâm Dịch khẽ cười cười, lại lần nữa nói:



- Tiện tay thôi, không cần để trong lòng.



Nữ tử nghe vậy khuôn mặt lại lần nữa hơi đỏ lên...Cái này khiến Lâm Dịch không khỏi có chút buồn cười, da mặt cô bé này không khỏi quá mỏng đi, động chút lại xấu hổ.

Thấy nữ tử cả buổi không nói gì, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn, lập tức nói:



- Nơi này đối với ngươi vẫn có chút nguy hiểm, nếu như không cần thiết thì tốt nhất là nên rời đi đi. Ta đi trước đây.



Nói xong, có chút chắp tay, liền muốn cáo từ.



- Đại nhân, xin, xin chờ một chút!



Thấy Lâm Dịch quay người, Lâm Phỉ lại cấp thiết kêu lên. Lâm Dịch dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phỉ.



- Còn có chuyện gì sao?



Lâm Dịch nhu hòa cười cười, hỏi.

Lâm Phỉ có chút căn đôi môi đỏ mọng, tựa hồ do dự có chút khó có thể mở miệng. Sau một lát, mới hít sâu một hơi nói:



- Xin, xin đại nhân cứu mạng!



Nói xong liền khom người với Lâm Dịch.

Lâm Dịch không khỏi sửng sốt một chút, nhưng tay lại không chậm, vung lên một cái thân hình Lâm Phỉ liền bị một cỗ lực lượng nhu hòa nâng lên, trong miệng nói:



- Có lời gì cứ nói, có thể giúp ngươi, ta sẽ tận lực.



Thần sắc Lâm Phỉ có chút bi thương, trong đôi mắt to kia đã ứa đầy nước, nói ra:



- Cầu cầu xin đại nhân, cứu...cứu mẫu thân của ta!



Lâm Dịch không khỏi sửng sốt một chút, nói:



- Ngươi nói một chút, chuyện gì xảy ra?



Thần sắc Lâm Phỉ bi thương, bắt đầu khóc lóc kể lể.

Sau khi nghe Lâm Phỉ nói, lúc này Lâm Dịch mới hiểu rõ.

Nguyên lai nhà Lâm Phỉ này ở trên một tòa hải đảo cách Luyện Yêu sơn chừng ngàn km, là người bình thường từ nhỏ xuất thân ở Thiên Giới. Toàn bộ hải đảo, có chừng trên dưới trăm người sinh sống. Trên mặt biển hải đảo kia, bình thường có rất ít cường giả ở Thiên Giới ngừng chân lại. Hơn nữa mẫu thân Lâm Phỉ coi như là một cường giả từ tam giai đến tứ giai mà thôi, đụng phải người bình thường hoặc là các loại yêu thú nguy hiểm, cũng có thể ứng phó. Cho nên tới giờ đều không tranh quyền thế sống bình ổn qua ngày.

Ai biết được vào đoạn thời gian trước, một đầu Phi Long hỏa thuộc tính trong lúc vô tình lại xâm nhập vào tòa đảo nhỏ này.

trướctiếp