n sư đệ hừ nở nụ cười một chút, ánh mắt di động đến trên người Nghiêm
Nộ, thân hình nhoáng một cái, đã đi tới trước người Nghiêm Nộ.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trong tay Nghiêm Nộ, khóe miệng cong lên.
Quả thật, hắn rất được sủng ái. Từ khi vừa ra đời, hắn đã rất được sủng ái, bởi vì...Đơn giản là, hắn là thân nhân nhi tử của minh chủ Chiến Đạo
Minh n Chánh, cũng là con độc nhất. Mà mẫu thân hắn, đúng là nữ tử đã
đánh chết Nghiêm Nộ hôm nay...Băng Tâm. Hắn năm nay đã hơn ba nghìn
tuổi, nhưng trong thời gian ba ngàn năm, từ một gã hài nhi, phát triển
đến trình độ chỉ cách Sát Nộ Đạo một bước ngắn như hiện giờ, đúng là dựa vào n Chánh không ngừng cho hắn linh dược, nội đan, ma hạch...
Thiên tư của hắn cũng không tốt lắm, nhưng dựa vào những thứ này, hắn vẫn đạt đến trình độ như hiện giờ.
Với hắn mà nói, không gian giới chỉ của Nghiêm Nộ quả thật có cũng được mà
không có cũng không sao. Nhưng hắn đã quen thói bá đạo, vô luận có hữu
dụng với hắn không, tác dụng lớn hay nhỏ, chỉ cần hắn cho rằng hữu dụng
thì hắn nhất định phải đoạt vào tay.
Còn lần này, hiển nhiên người thành công chính là hắn.
Từ đối với tự tin của mình, hắn không chút do dự nắm lấy chiếc nhẫn của
Nghiêm Nộ, khi lấy nó ra, đường cong trên khóe miệng càng thịnh.
Đột nhiên, không hề có chút dấu hiệu nào, một cổ năng lượng màu đỏ hệt như
tia chớp, trong khoảnh khắc lóe ra từ mặt đất, chui vào trong cơ thể
hắn.
Chỉ thấy sắc mặt n sư đệ này lập tức đại biến, lập tức, chỉ
thấy trên mặt hắn dâng lên một cổ huyết sắc dị hường, hai mắt trừng
trừng, cơ hồ phun ra lửa!
- Kỳ Tuyệt Tán!
n sư đệ đột nhiên quát lớn, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Mà Lâm Dịch tự nhiên biết rõ...Tên thanh niên lúc trước giằng co với Nguy Sơn, đã vụng trộm trở về rồi.
Mà tên thanh niên kia, hiện giờ đang từ cao nhìn xuống dưới, cười hì hì
nhìn n sư đệ trên mặt đất, vui vẻ trên khóe miệng càng đầm.
- Quả thật không ngờ, ta chỉ mới rời đi một lúc, ở đây rõ ràng lại náo nhiệt như vậy sao? Có phải đã bỏ lỡ trò vui gì không?
Hắn cười hì hì nói.
Sắc mặt n sư đệ đỏ bừng, cơ hồ muốn nhỏ ra huyết, trong đôi mắt cũng toàn
màu đỏ. Trên trán nổi gân xanh, tựa hồ tùy thời đều có khả năng nổ tung
vậy.
Từng đợt cảm giác choáng váng trùng kích đầu óc hắn, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ tự bảo trì thanh tỉnh, căm hận nói:
- Giải dược!
Thanh niên của Thanh Nguyên Kiếm Tông kia kỳ quái nhíu mày, nói:
- Ồ? Các hạ là hỏi ta sao? Thật sự kỳ quái...ngươi đã có thể nhìn ra đây
là Kỳ Tuyệt Tán, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta là người của Thanh
Nguyên Kiếm Tông sao? Kỳ Tuyệt Môn và chúng ta là tử địch, bọn hắn không phải là minh hữu của Chiến Đạo Minh ngươi sao? Sao ngươi lại hỏi ta
chứ?
Nói xong, kỳ quái nháy mắt một cái, song mọi người đều có thể nhìn ra biểu lộ nghiền ngẫm trong mắt hắn.
Một hồi huyết sắc năng lượng hiển hiện bên ngoài thân n sư đệ, hắn toàn
thân run rẩy, tựa hồ đang áp chế gì đó. Hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên
kia, hô hấp dồn dập như hít thở không thông:
- Giải dược...Ta cho ngươi chiếc nhẫn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tuy rằng ta rất muốn chiếc nhẫn kia, nhưng ta cũng không thể lừa gạt người được, phải không? Ta thật không có giải dược...
Nhìn bộ dạng của hắn, nếu như không phải Lâm Dịch tận mắt thấy hắn hạ độc, chỉ sợ cũng sẽ cho rằng hắn rất vô tội.
- Nói lại...một lần...Giải dược!...
Hô hấp của n sư đệ càng dồn dập, kịch liệt thở hổn hển. Nói chuyện lại
càng lúc càng áp lực, thanh âm hoàn toàn khàn lại. Tựa hồ trong cơ thể
hắn có vật gì đó hắn không thể nào áp chế được nữa vậy.
Thanh niên Thanh Nguyên Kiếm Tông cười hắc hắc, không đùa bỡn đối phương nữa, khóe miệng lộ ra một vòng vui vẻ lạnh nhạt:
- Hắc hắc, ta quả thật có giải dược...Bất quá sao ta phải cho ngươi chứ?
Dù nói thế nào, ngươi cũng là cừu nhân của Kiếm Tông ta ah. Ngươi chết,
ta vẫn có thể có được cái nhẫn kia thậm chí ngay cả nhẫn của ngươi cũng
có được...Hắc hắc, đừng nên vọng tưởng có thể dùng năng lượng để bức ra, đây chính là thiên phẩm Kỳ Tuyệt Tán, dù có môn nhân cấp bậc Sát Nộ Đạo của các ngươi ở đây, trúng loại độc này, cũng hẳn phải chết không thể
nghi ngờ.
Thân thể n sư đệ càng run rẩy kịch liệt, trên trán lộ
gân xanh, dưới da thịt lộ ra khỏi quần áo, một kinh mạch dài hẹp như con giun nổi lên, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Hai mắt hắn đỏ thâm, lửa
giận như thực chất cơ hồ muốn đốt thanh niên trên đỉnh đầu hơn 30m kia
thành tro bụi. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn minh bạch...Đối phương
không thể nào cho mình giải dược được.
Nghĩ đến đây, n sư đệ cũng nhịn không được nữa, hắn khàn giọng âm trầm nói:
- Ngươi muốn ta chết, vậy ta cũng sẽ khiến ngươi không thể sống!
Vừa mới nói xong, hắn đột nhiên điên cuồng gầm thét một tiếng, lục lạc màu
vàng vẫn một mực nắm trong tay lập tức bị hắn mãnh liệt ném ra ngoài!
- Đi chết đi!
n sư đệ lộ ra vẻ điên cuồng mà bạo ngược, giống như dã thú đã đến đường cùng vậy.
Lúc thanh niên kia đến đã trễ, cũng không nhìn thấy một màn Nguy Sơn bị
giết chết, tự nhiên không biết được lục lạc nho nhỏ này rõ ràng chính là hư thần khí. Bất quá vừa thấy biểu lộ điên cuồng của đối phương, hắn
cũng biết được lục lạc màu vàng này không phải dễ trêu. Lập tức vẻ vui
vẻ trên mặt hơi thu liễm, ngưng thần chuẩn bị...Chỉ cần hơi có chút
không đúng, hắn sẽ lập tức quay người thoát đi.