Hai tay của nữ tử kia biến ảo như bông liễu bay theo gió, mang
theo một tia huyết sắc như mộng như ảo, động tác nhu hòa, biểu
lộ vẫn đạm mạc lạnh lùng như cũ. Khiến người kinh ngạc hơn
chính là, Mạn Thiên Hoa Vũ này, sau khi bị bàn tay trắng như
ngọc của nàng sờ qua một chút, rõ ràng đều đi theo đường
vòng, động tác kia nhu hòa và trôi chảy đến không nói nên lời.
Cô gái này một mực chờ đợi ở một bên lâu như vậy. Thậm chí lúc Nghiêm Nộ sử dụng Dẫn Lôi quyết cũng không ra tay. Mục đích
chính là khiến nhóm người mình buông lỏng cảnh giác. Đợi đến
khi bản thân Nghiêm Nộ bị trọng thương, trong lúc tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm thần lơi lỏng trong nháy mắt, lại bị
hắn xuất một kích cuối cùng. ̉n nhẫn, cứng cỏi, lãnh khốc.
Dùng từ ngữ như vậy để hình dung cô gái này, quả thực không
có chút nào quá đáng!
Tiêu Liễu vô ý thức liếc qua vị
trí cũ trước kia Tần Bá còn hiện diện, hiện tại chỉ là một
khoảng không yên tĩnh. Thầm suy nghĩ, nếu cố gái này ra tay
trước khi Dẫn Lôi quyết hoàn thành, trăm phần trăm có thể khẳng định cứu được Tần Bá kia. Nhưng mà, nàng vì giết Nghiêm Nộ,
thậm chí không tiếc từ bỏ Tần Bá. Không thể nói nàng không ác độc!
Trong nháy mắt, Tiêu Liễu chỉ cảm giác tâm thần mình có chút lạnh xuống.
Nhìn vẻ bề ngoài vô cùng lãnh diễm của cô gái này, nhưng chính tâm thần lạnh như băng của cô ta mới đích thực khiến người phát
run!
Sau đó, toàn bộ không trung, lại tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Lâm Dịch nhìn ra ngoài một hồi, lập tức nhắm hai mắt lại. Nhưng
mà, bên trong thần trí hắn, thân ảnh hai người rõ ràng cũng
biến mất vô tung! Thậm chí một tia chấn động năng lượng cũng
không có!
- Xảy ra chuyện gì?
Lâm Dịch vô cùng kinh dị.
Toàn bộ tràng diện yên tĩnh lại, một cổ áp lực tự nhiên sinh ra. Hô hấp của
tất cả mọi người chung quanh không khỏi chậm lại, không có bất kỳ tiếng
vang nào.
Con mắt mỗi người đều ngưng thần quan sát tả hữu, dị
biến nổi lên trên không trung do năng lượng cường đại của Tần Bá bá và
Nghiêm Nộ gây nên, đã dần dần biến mất. Mây đen tiêu tán, ánh mặt trời
tỏa xuống. Thời gian dần trôi qua, xua tan đi hắc ám ở chung quanh.
Nhưng mà trong quá trình dài dòng buồn chán này, toàn bộ Thiên Địa vẫn yên
lặng một mảnh như cũ, nhìn qua căn bản không có người nào giao đấu cả.
- Đây là...Chuyện gì xảy ra thế?
Một gã đệ tử áo lam rốt cục nhịn không được hỏi.
- Ở đàng kia!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, tất cả mọi người không khỏi nhìn về hướng thanh âm.
Oanh!
Không gian chung quanh tầng tầng sụp đổ, giống như ầm ầm sụt xuống vậy, mà
trong nháy mắt khi vết rách không gian xuất hiện, hai đạo quang mang lại lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Đúng là nhất hồng nhất thanh.
Trong khi mọi người ở đây còn chưa kịp biểu hiện kinh hãi, ở một nơi cách nơi khối không gian đầu tiên sụt xuống chừng bảy tám km, lại một khối không gian sụt xuống, cũng như thế, trước khi vết rách màu đen xuất hiện, hai đạo quang mang lại lóe lên rồi biến mất...
Ngay sau đó, cách nơi không gian sụp đổ thứ hai chừng 3km, lại một khối không gian sụt xuống. Cũng giống thế, trước khi vết rách không gian xuất hiện, hai đạo quang
mang lóe lên rồi biến mất!
Thời gian dần qua, chỗ có không gian
sụp đổ ngày càng nhiều, tiết tấu càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng,
không gian toàn bộ chiến trường đều sụp đổ xuống trong nháy mắt, tiếng ù ù quay cuồng như từ xa tới gần bắt đầu vang lên.
- Tốt...Thật là lợi hại!
Tất cả mọi người kinh hãi. Nếu như nói ngay từ đầu cuộc chiến của Tần Bá và Nghiêm Nộ là cuộc chiến tốc độ, như vậy chiến đấu hiện giờ giữa Tiêu
Liễu và nử tử kia, lại chính là tốc độ và lực lượng toàn diện giao hỏa!
Không hề nghi ngờ, trận chiến này đã kinh tâm động phách vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Ở trong loại công kích này, bất kỳ phương nào xuất hiện sai lầm, chỉ có một con đường chết!
Mà cái này, đúng là phương pháp duy nhất mà Tiêu Liễu có thể nghĩ ra để đối phó đối phương.
Nhu chi đạo của Vô Thượng Chiến Đạo, vốn là lấy kỹ xảo để đặt tên, nếu như
dùng tốc độ so đấu với đối phương, mặc dù tốc độ của mình và đối phương
cũng không khác nhau lắm, nhưng tuyệt đối cũng chỉ sàn sàn nhau, hoặc là nói, Tiêu Liễu căn bản không phải là đối thủ của nàng kia.
Phải biết rằng, nhu chi đạo, vốn là chuyên môn dùng tốc độ và kỹ xảo để giết địch.
Cho nên, Tiêu Liễu bức bách đối phương, khiến đối phương phải đối cứng với
mình, chỉ có như vậy, Tiêu Liễu mới có hy vọng đánh chết đối phương
thôi.
Bất quá, Tiêu Liễu hiển nhiên đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, nử tử không biết tên trước mắt này, cho dù là tốc độ hay
lực lượng, kỹ xảo, đều đạt đến độ cao kinh người. Cường độ thân thể, so
với hắn lại không chỉ mạnh hơn một lần.
Trải qua đánh nhau sống
chế, ngược lại Tiêu Liễu đã rơi vào hạ phong. Nhưng tới lúc này, nàng
kia lại không muốn đơn giản buông tha Tiêu Liễu, ngược lại bức bách đối
phương phải giao thủ với mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc sau
tiết tấu tiếp xúc của song phương lại càng lúc càng nhanh.