Kỳ thật lấy tốc độ của thanh niên khôi ngô, so với đệ tử áo lam phải
nhanh hơn cả trăm lần, nhưng vì đợi bọn họ, hắn đã chậm đi rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch rời khỏi sư môn, sau khi xuyên qua một tầng
kết giới năng lượng màu xanh, Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thoáng
qua...Những phù phong và kiến trúc có thể thấy được rõ ràng, đã hoàn
toàn biến mất không còn một mảnh. Phảng phất như không tồn tại vậy. Lâm
Dịch không khỏi cảm khái, cấm chế chi pháp của Thiên Giới này, quả nhiên vô cùng thần diệu.
Cúi đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là
một mảnh biển cả bao la. Trên mặt biển, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một
hai hòn đảo, trên đảo chim chóc lượn lờ, trông rất đẹp mắt.
Nhưng càng nhiều hơn chính là những phù phong đột ngột xuất hiện trên không
trung. Những phù phong này nhìn qua đều không có người ở, cũng giống như những ngọn núi có thể tùy ý nhìn thấy ở Bạch Đế đại lục. Hình dạng
những phù phong này cũng không hề giống nhau. Có giống như một đạo lợi
kiếm, mũi kiếm trực chỉ mặt biển. Có giống như một cái chén đĩa, dẹp mà
rộng lớn...Có lớn có nhỏ, tất cả không giống nhau.
Cảnh sắc ở Thiên Giới quả thật đẹp không sao tả xiết. Lâm Dịch chỉ nhìn về phía dưới liền nhịn không được có chút ngây dại.
Thật lâu về sau mới nhịn không được cảm thán trong lòng:
- Thiên Giới quả nhiên thần kỳ...Mượn những phù phong này mà nói, không
có người gia trì năng lượng cho chúng, nhưng chúng vẫn có thể lơ lửng
trên không trung như trên mặt đất. Chung quanh nơi này lượn lờ mây mù,
trên thực tế lại là linh lực tương đối mỏng manh. Mặc dù là ở nơi linh
lực mỏng manh nhất, cũng nồng đậm hơn nhiều chỗ dùng để tu hành trong
Bổn Nguyên Chi Tháp ở đại lục Bạch Đế. Hơn nữa, còn không phân ra thuộc
tính, bất luận kẻ nào, bất luận thuộc tính gì, đều có thể tiến hành lợi
dùng hấp thu...Quả nhiên thần kỳ!
Thời gian ba ngày ba đêm chậm
rãi trôi qua, bọn hắn đã chạy đi ba ngày rồi. Lâm Dịch đánh giá một
chút, đoạn đường này bay nhanh, dùng tốc độ như vậy, chỉ sợ đã bay được
hơn ức dặm rồi. Trong nội tâm thầm than...Lúc ở đại lục Bạch Đế, khoảng
cách một ngàn km, phi hành với tốc độ cao nhất cũng cần ba bốn ngày.
Nhưng ở Thiên Giới này, khoảng cách ức dặm, dưới tình huống không toàn
lực, rõ ràng lại bay được hơn ức dặm...Thực lực kém quá lớn.
Mà
những đệ tử áo lam kia ngay từ đầu còn có thể trò chuyện, nhưng theo
thời gian trôi qua, bọn hắn vẫn một mực bảo trì phi hành với tốc độ cao
nhất, cũng đã có vài người ăn không tiêu, toàn bộ đều trầm mặc lại, toàn lực chạy đi.
Mà Lâm Dịch lại không có cảm giác gì cả. Dù sao,
tốc độ của hắn so với đệ tử áo lam phải nhanh hơn rất nhiều, tốc độ như
vậy, với hắn mà nói, căn bản không coi là gì cả.
Mà dọc theo con
đường này, Lâm Dịch cũng phát hiện nhiều người cũng đang phi hành trên
không trung. Nói chung là đám tán nhân ở Thiên Giới. Nhìn thấy đội hình
lớn như vậy bay qua, những người kia cũng không dám tiến lên, chỉ đứng
trên không trung nhìn xa xa.
- Cường giả ở Thiên Giới quả nhiên rất nhiều.
Nhìn thấy tình huống này, Lâm Dịch không khỏi cảm khái. Ban đầu lúc ở Bạch
Đế đại lục hắn phi hành trên không trung, còn chưa từng thấy qua cường
giả thánh giai khác. Nhưng ở Thiên Giới, phi hành chính là cơ bản trong
cơ bản.
- Thả chậm tốc độ, còn hơn nghìn dặm nữa là đã vào chiến khu rồi. Tốc độ thả chậm, điều chỉnh trạng thái của mình.
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, đúng là thanh niên khôi ngô kia.
Lâm Dịch sửng sốt một chút, cũng cảm giác được tốc độ của toàn bộ đội
ngũ chậm lại. Hắn tự nhiên cũng thả chậm tốc độ. Người chung quanh, đều
thở dài một hơi, trên mặt mang theo vẻ mỏi mệt.
- Thực con mẹ
nó mệt mỏi...Chiến Đạo Minh này xa như vậy, còn mỗi ngày động cái liền
phá rối chúng ta, quả thực khiến người tức giận! Lần này, tất nhiên
không thể bỏ qua cho bọn hắn được.
Có đệ tử áo lam lớn tiếng mắng.
Lúc trước công kích chủ yếu nhất của Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn, ngoại
trừ tập kích bất ngờ những thế lực ở bên ngoài của Kiếm Tông ra, chính
là đợi sau khi có có đệ tử Kiếm Tông sẽ giết chết. Cái này khiến rất
nhiều đệ tử áo vàng không dám ra khỏi sư môn, tự nhiên thống hận Chiến
Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn gần chết rồi.
- Điều chỉnh một chút đi, còn một ngàn km nữa là chúng ta chính thức gặp bọn hắn rồi.
- Đúng, đúng vậy. Điều chỉnh tốt trạng thái, mới có thể giết nhiều thêm mấy tên.
Thả chậm tốc độ, đệ tử áo lam cũng bắt đầu chậm rãi điều chỉnh.
Mà đó cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay tốc độ lại chậm dần, chỉ bay được mấy trăm km.
Mộ địa, một hồi năng lượng chấn động vô cùng kịch liệt, truyền đến từ tiền phương.
Trên mặt thanh niên áo xàm hơi đổi, lập tức lại lộ ra thần sắc hưng phấn không thể chờ được nữa, lẩm bẩm nói:
- Hắc hắc, rốt cục đã tới rồi, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Sau khi nói xong, hắn quay đầu lại, mở miệng nói:
- Sắp tiến vào chiến trường, mọi người nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình đi.
Một chi đội ngũ này chừng mấy ngàn ngươi, đi theo sau lưng thanh niên áo
xám từ đầu tới đuôi, trọn vẹn kéo dài chừng ngàn mét. Đây chính là phi
hành trên không trung, tất cả mọi người hóa thành một đạo lưu quang.
Chẳng qua hiện giờ tốc độ đột nhiên biến ảo, lưu quang cũng chỉ ẩn ẩn
lưu chuyển trên người mọi người, không sáng ngời như khi phi hành với
tốc độ cao nhất thôi.
Nhưng một câu nói kia của thanh niên áo xám, lại như vang lên bên tai từng người, tất cả mọi người đều nghe rất rõ.
- Rốt cục đã tới rồi.
- Ta thật có chút không chờ được nữa.
Bên người Lâm Dịch lộ ra một ít tiếng nghị luận không chờ được nữa. Lại bay mấy giờ, Lâm Dịch đột nhiên cảm giác được một năng lượng chấn động vô
cùng hỗn loạn, ẩn ẩn truyền đến từ tiền phương.
- Đã tới rồi!
Lâm Dịch cảm ứng một phen lập tức biết rõ giờ cách chiến trường chỉ chừng
trăm km nữa thôi. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trình độ kịch liệt trên chiến trường. Năng lượng chấn động kia tuy rằng không được kịch
liệt, nhưng lại cực kỳ hỗn loạn. Có lẽ là do giờ đã không cách bao xa
nữa a?
Thanh niên áo xám đã cảm được vào mấy canh giờ trước, mà
mãi cho đến vừa rồi Lâm Dịch mới cảm ứng được...Có thể tưởng tượng được
chênh lệch giữa hắn và thanh niên áo xám lớn đến bao nhiêu a.