Hắc Viêm Long này ở Thiên Giới cũng được coi là một trong những năng
lượng khó chơi, nếu da lông này có sơ sót gì đó, luyện hóa không thành,
bị cắn trả ngược lại thì quả thật là được không bù mất rồi.
Sau
khi xác nhận không bỏ sót gì, Lâm Dịch hít sâu một hơi rồi đặt da lông
màu đen lên trên giường. Sau đó đôi mắt khép hờ, bắt đầu vận chuyển.
Lập tức thấy trên người hắn lóe ra thanh sắc quang mang, làm nhức cả mắt.
Toàn bộ gian phòng cũng bị cổ thanh mang kia chiếu sáng ngời.
Thời gian dần trôi qua, thanh mang toàn thân hắn giờ lại giống như đừng đợt
sóng gợn, dần dần tụ lại trên bàn tay trái, càng lúc càng sáng lên, cuối cùng toàn bộ tay trái rồi toàn thân giống như ngọc bích long lanh. Thật khiến người khác kinh ngạc.
Hai mắt một mực nhắm lại của hắn đột nhiên mở ra, một đạo thanh mang thình lình hiện lên. Chỉ thấy Lâm Dịch
tay phải như kiếm, thanh mang mập mờ hiện ra. Lập tức hắn chăm chú nhìn
vào hướng tay trái củ mình. Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, lập tức tay phải hướng phía tay trái mà cắt tới.
Vụt vụt! Chỉ thấy tay phải
Lâm Dịch giống như kiếm vẽ rất nhanh trên cách tay trái của mình. Thời
gian trôi qua, trên cánh tay trái như ngọc, từ trên xuống dưới, nơi tay
phải xẹt qua, rõ ràng hiện lên một tầng phù chú màu xanh càng thêm thâm
trầm.
Phù chú này cực kì phức tạp, đúng là một loại pháp trận.
Lúc đầu khi Lâm Dịch ở đại lục Bạch Đế, sỡ dĩ không lay động được Hắc
Viêm Long nguyên nhân là do cái phù chú này. Căn cứ trên da lông màu đen ghi lại, trận pháp này là để áp chế Hắc Viêm Long không làm tổn thương
đến bản thân. Chỉ cần có chút sai lầm sẽ thất bại.
Hậu quả là không còn biện pháp thu phục năng lượng Hắc Viêm Long. Bởi vì một người chỉ có một cơ hội sử dụng phù chú này.
Cho nên trong khoảng thời gian rất dài ở Bạch Đế đại lục, Lâm dịch vẫn
không ngừng luyện tập phù chú này, mãi cho đến khi tiến vào Thiên Giới,
tuy nhiên cũng không nắm chắc được mười phần. Cho nên trong năm đầu tiên tiến vào Thiên Giới, Lâm Dịch vẫn không ngừng luyện tập, thẳng đến một
đoạn thời gian trước khi quan sát trận đấu của đệ tử tinh anh, Lâm Dịch
mới có thể liên tục vẽ ra đạo phù chú vô cùng phức tạp này không chút
sai lầm.
Nhưng vừa chuẩn bị sử dụng thì đã đi xem trận đấu của đệ tử tinh anh, tiếp sau đó lại phí mất ba năm, mãi cho đến giờ mới có cơ
hội sử dụng.
Lâm Dịch cũng đã sớm muốn xem thử năng lượng của Hắc Viêm Long mạnh như thế nào, cho nên mới không thể chờ được nữa.
Chỉ thấy hai mắt Lâm Dịch như điện, sắc mặt yên lặng, không chút cảm xúc
nào. Tay phải linh hoạt như linh xà, mang theo một tia thanh mang như
mộng ảo lưu lại trên cánh tay trái như ngọc một đạo ấn ký phức tạp đến
cực điểm.
Ấn ký này hắn không biết đã vẽ bao nhiêu vạn lần, nhắm
mắt lại cũng có thể vẻ được. Theo thời gian trôi qua, thần sắc Lâm Dịch
vẫn không chút chấn động, tay phải vẫn linh hoạt như xà, tay trái kiên
định như bàn thạch.
Rốt cục, đến cuối cùng dừng lại một chút, sau đó chỉ một thoáng thanh mang liền đại thịnh. Cánh tay trái như ngọc lóe ra hào quang màu xanh, dường như muốn bạo liệt ra vậy.
Chỉ thấy
Lâm Dịch không chút hoảng loạn, tay phải tìm tòi, lập tức nắm bình bạc ở một bên vào tay, trong mắt bắn ra một đạo tinh mang, miệng bình lập tức đổ về phía tay trái.
Một tiếng Long ngâm to rõ đến cực điểm liền vang lên. Chỉ thấy từ trong miệng bình bạc, lập tức vọt ra một đạo năng lượng Hắc Viêm đặc dính, bao trùm lên cánh tay trái.
Tiếng Long
ngâm vốn vui sướng không thôi vì giờ đã đến được Thiên Giới, lập tức hóa thành từng đợt tức giận. Chỉ thấy năng lượng đặc dính màu đen kia bắt
đầu chuyển động, lộ ra thân ảnh một tiểu Long nhỏ bên trong.
Thần sắc của Lâm Dịch trở nên có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Hắc Viêm Long kia.
Cũng may, thanh sắc quang mang trên tay trái rõ ràng mạnh hơn nó vài phần,
theo thời gian trôi qua, biên độ vặn vẹo của tiểu long càng nhỏ lại, dần dần, dĩ nhiên dung nhập vào tay trái của Lâm Dịch.
Cánh tay như
ngọc liền giống như có một giọt mực nước nhỏ vào, lấy tốc độ mắt thường
có thể thấy được, mực nước kia hóa thành hình dạng một con rồng, chiếm
giữ ở vị trí chính giữa cánh tay trái Lâm Dịch. Thời gian dần trôi qua,
thanh mang rốt cục ngày càng nhỏ, cuối cùng lập lòe một cái, hoàn toàn
biến mất không thấy gì nữa.
Hô...
Toàn thân Lâm Dịch trong nháy mắt liền mềm nhũn, mồ hôi trên trán liền thấm ra, nhưng lập tức,
trên mặt hắn lại lóe ra thần sắc hưng phấn, vội vàng nhìn về phía tay
trái mình.
Chỉ thấy trên toàn bộ tay trái, hoàn toàn bao trùm một đầu Hắc Long có tư thế chồm lên. Đầu Hắc Long kia rất sống đồng, dù là
lân phiến trên người Hắc Long cũng có thể đơn giản phân biệt được.
Toàn thân nó như rắn nhỏ, sinh ra bốn chân, trên chân có ngũ trảo, giống như ưng trảo. Toàn thân nó bao trùm một tầng lân phiến đen nhánh, vị trí
mỗi một mảnh lân phiến đều rất cân xứng, mang đến cho người ta một cảm
giác hoàn mỹ. Đầu nó có hai sừng, giống như sừng nai, nhưng đôi mắt nó,
lại đỏ như máu, tựa như đang nhảy lên vậy.
Cả đầu Hắc Long bao trùm cánh tay trái Lâm Dịch, phần đuôi một mực kéo dài đến cổ tay hắn.
- Rốt cục cũng hàng phục được ngươi rồi.
Lâm Dịch lộ ra dáng cười vui vẻ, có Hắc Viêm Long này rồi, vốn đặt chân của hắn ở Thiên Giới cũng lớn hơn một chút.
Tâm thần Lâm Dịch hơi động một chút, chỉ thấy Hắc Viêm Long trên cánh tay
trái lập tức trong nháy mắt như sống lại vậy, sương mù sền sệt màu đen,
lập tức bay lên. Không kịp nghĩ thêm gì, Lâm Dịch chỉ cảm thấy chung
quanh nóng lên, lập tức chỉ nghe oanh một tiếng, toàn bộ căn phòng đều
bị đốt mất. Lâm Dịch sợ hãi kêu lên một cái, lập tức phóng người lên,
phá tan nóc nhà, bay đến không trung. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy cây cối
phạm vi mấy chục thước quanh căn phòng, kể cả căn phòng nữa, đều hừng
hực bốc cháy.
Lâm Dịch âm thầm líu lưỡi. Vừa rồi hắn chỉ tùy ý
huy động một chút năng lượng của Hắc Viêm Long, rõ ràng đã sinh ra nhiệt độ cao như thế. Quả nhiên vô cùng kinh người.