Chung Cực Truyền Thừa

Chương 713


trướctiếp

Lâm Dịch cố gắng nhớ lại, nhưng dù thế nào cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi nghĩ nửa ngày không có kết quả, Lâm Dịch liền định trước tiên xem thân thể của mình thế nào đã.

Nghĩ đến đây, tâm thần Lâm Dịch lập tức lui ra khỏi ý thức hải, đồng thời khi rời khỏi ý thức hải, giác quan của ngũ quan, thực sự về lại trên người Lâm Dịch.

Lâm Dịch chậm rãi mở mắt. Nhưng con mắt giống như đã rất lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời, ánh sáng ở bên ngoài, lập tức khiến Lâm Dịch không khỏi lại nhắm mắt lại. Sau khi điểu chỉnh tiêu cự mắt một chút, Lâm Dịch mới chậm rãi mở mắt. Lọt vào tầm mắt, trong một nhà gỗ giống như ở Tử Trúc Phong.

Một cổ cảm giác ấm áp lưu chuyển trong cơ thể Lâm Dịch. Lâm Dịch chậm rãi đứng thẳng người lên, một hồi trầm đục truyền ra từ trong cốt cách Lâm Dịch...Tựa hồ như đã rất lâu không có cử động vậy.



- Đây là xảy ra chuyện gì.



Khi Lâm Dịch kiểm tra năng lượng thân thể mình, lại kinh ngạc phát hiện...Mình rõ ràng đã đột phá Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ hai, tiến nhập cảnh giới tầng thứ ba.

Cái này khiến Lâm Dịch trăm mối vẫn không có cách giải...Chẳng lẽ mình lần này nhân họa đắc phúc? Ác hàn kia, lại là một loại thuốc bổ kỳ quái?

Lâm Dịch cũng không biết, hắn thực sự đã đoán đúng. Hắn thực sự có thể nói là nhân họa đắc phúc. Thiên Liên Nhụy kia, mặc dù ở Thiên Giới cũng có thể được coi là dị bảo. So với Tử Tiêu Thanh Vân thần trúc lúc trước Khương Vân nói qua, cũng không chút thua kém! Chỉ có điều, lấy độ tinh tuy và trình độ cường đại của Lâm Dịch hiện giờ, căn bản không cách nào khống chế nó mà thôi.

Lâm Dịch đang buồn bực thì một hồi động tĩnh đột nhiên vang lên bên tai, Lâm Dịch tự nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa nhà gỗ đã bị đẩy ra.

Đi vào là một gã thanh niên tuấn mỹ mặc hồng xam, thanh niên kia liếc mắt liền thấy được Lâm Dịch đã tỉnh, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức cười nói:



- Tỉnh rồi sao?



Nhưng Lâm Dịch nhìn thấy đối phương là đệ tử tinh anh áo đỏ, lập tức cả kinh.

Hắn lập tức lên khỏi giường, cung kính nói:



- Đệ tử Lộng Kiếm Đường Tử Trúc Phong Lâm Dịch, bái kiến...Thái sư tổ!



Loại phương thức tự giới thiệu này là do Khương Vân dạy hắn.

Thanh Nguyên Kiếm Tông phân thành bảy đường, mỗi một đường đều rất lớn, cho nên khi tự giới thiệu, phải nói đường vị tương ứng và chỗ ơ hiện giờ của mình ra mới được.

Thanh niên áo đỏ kia nghe vậy cười cười, rất tùy ý nói:



- Không cần đa lễ, thân thể cảm thấy sao rồi.



Lâm Dịch liền có chút suy đoán, cảm kích khom người nói:



- Cảm ơn ân cứu mạng của Thái sư tổ, thân thể của đệ tử đã không còn gì đáng ngại nữa. Hắn còn tưởng rằng thanh niên áo đỏ này là người cứu hắn.



Thanh niên áo đỏ có chút nhíu mày, nhưng không biết xuất phát từ đâu lại nhẹ gật đầu. Sau đó hắn đi vào trong phòng, tùy ý ngồi trên giường trúc, cười nói:



- Không cần giữ lễ tiết, ngồi xuống đi.



- Vâng.



Lâm Dịch cũng không cự tuyệt, nhẹ gật đầu sau đó cung kính nói:



- Đệ tử thất lễ.



Sau đó, mới ngồi xuống.

Đợi sau khi Lâm Dịch ngồi xuống, thanh niên áo đỏ kia mới hứng thú nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới.



- Ngươi đã là đệ tử Lộng Kiếm Đường, vậy sao lại chạy đến đây?



Thanh niên áo đỏ đột nhiên cười hỏi.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lúc này mới nói quá trình mình sai sót đi đến chỗ này lại một lần, thanh niên áo đỏ kia lúc này mới chợt hiểu. Lâm Dịch lập tức hỏi:



- Xin hỏi Thái sư tổ, đây là nơi nào?



Thanh niên áo đỏ cũng rất dễ nói chuyện, nghe được vấn đề của Lâm Dịch, sau khi cười cười liền nói:



- Nơi này là Kỳ Loan Phòng thuộc Thanh Nguyên Kiếm Đường.



- Thanh Nguyên Kiếm Đường?



Lâm Dịch lập tức cả kinh...Hắn biết rõ chủ đường của Thanh Nguyên Kiếm Tông chính là Thanh Nguyên Kiếm Đường. Mà trong bảy nội đường, chủ đường này cũng là lớn nhất, thực lực mạnh nhất!

Không nghĩ mình ngẫu nhiên nhầm lẫn lại đi tới nơi thuộc Thanh Nguyên Kiếm Đường. Lâm Dịch thầm suy nghĩ. Lập tức lại nghi hoặc hỏi thăm:



- Xin hỏi Thái sư tổ, ngày đó đệ tử bị một dòng nước lạnh tập kích, đến cùng dòng nước lạnh kia là vật gì vậy. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn



Vừa nghĩ tới sự cường đại của dòng nước lạnh kia, trong lòng Lâm Dịch liền nhịn không được run rẩy một hồi hỏi.

Thanh niên kia nhíu mày, lập tức cười nói:



- Không cần lo lắng, dòng nước lạnh kia ngày sau sẽ không bao giờ tạo thành ảnh hưởng với ngươi nữa, nó lại khiến ngươi nhân họa đắc phúc...Cái này, ngươi ngày sau tự nhiên sẽ hiểu.



Nói xong, dáng cười trên mặt lại càng đậm.

Vừa nghĩ tới sư tổ vì chuyện Thiên Liên Nhụy mà lộ ra rất đau lòng, trong lòng thanh niên liền buồn cười một hồi. Nếu để những cường giả khác của Thiên Giới biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ cười đến không thở nổi a?

Nhưng Lâm Dịch lại không khỏi khẽ nhíu mày...Nhân họa đắc phúc? Lâm Dịch cũng không rõ lắm. Bất quá, biết được sau này dòng nước lạnh sẽ không tạo thành tổn thương gì cho mình nữa, lúc này mới yên tâm, lập tức không nói thêm gì nữa.

Thanh niên áo đỏ kia đột nhiên cười nói:



- Giờ thân thể của ngươi có lẽ đã tốt rồi a? Từ lúc hôn mê đến giờ, đã khoảng chừng ba năm, ngươi cũng cần phải trở về rồi.



- Ba năm?



Lâm Dịch kinh hãi hô lên. Trong cảm giác của hắn, mình nhiều nhất chỉ hôn mê hai ba ngày thôi, không nghĩ tới, rõ ràng đã ba năm?...

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch vẫn không khỏi nghĩ đến, không biết Khương Vân sư huynh thấy mình không hiểu sao lại mất tích thời gian dài như vậy, sẽ lo lắng đến mức nào nữa.

Khương Vân là người đầu tiên Lâm Dịch quen biết thì vừa đến Thiên Giới. Danh phận là sư huynh, nhưng trên thực tế lại không kém gì sư phó. Tình cảm của hắn đối với mình cũng cực kỳ chân thành tha thiết. Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không ngồi nổi nữa, lập tức đứng lên, khom người nói:



- Không nghĩ tới đệ tử rõ ràng đã hôn mê ba năm...Cảm tạ Thái sư tổ ba năm này đã chiếu cố đệ tử.



Thanh niên kia lại cười phất phất tay, tỏ vẻ không cần chú ý. Lập tức như suy nghĩ gì đó, trong tay lóe lên ngân mang, xuất hiện một cuốn sách hơi mỏng, đưa cho Lâm Dịch cười nói:



- Đây là ghi chép về tọa độ truyền tống trận của bổn môn, ngươi nhìn một chút, sau này không nên đi lung tung nữa.



Lâm Dịch đang nghĩ làm sao để trở về, vừa thấy cuốn sách này, lập tức lộ ra vẻ vui mừng nói:



- Cảm ơn Thái sư tổ!

trướctiếp