Chung Cực Truyền Thừa

Chương 684


trướctiếp

- Hắc hắc, ca ca ngươi yên tâm đi. Yến nhi sẽ không muốn ngôi sao, ánh trăng và mặt trời đâu...Hì hì...

Lâm Dịch cười lắc đầu nói:



- Muội khẳng định còn chưa nghĩ ra đi sao? Chờ nghĩ tốt lại nói cho ta biết nhé!



Con ngươi của Lâm Yến xoay tròn một vòng, tựa hồ thực sự còn chưa nghĩ ra, cuối cùng cười hì hì nói:



- Tốt lắm, chờ Yến nhi nghĩ ra lại nói cho ca, bất quá, không được giở trò a!



- Giở trò là muội độc quyền rồi mà?



Nghe được Lâm Dịch bất đắc dĩ nói, Lâm Yến nhất thời hướng hắn làm mặt quỷ, sau đó chạy đến bên cạnh Lâm Cường.

Mà ở bên cạnh, thấy Lâm Dịch một nhà hài hòa như vậy, cũng không khỏi vì bọn họ cảm thấy vui vẻ, mà lộ ra dáng tươi cười hài lòng.

Thư Bác chờ Lâm Dịch và người nhà đều thăm hỏi xong, sau đó mới cười nói:



- Được, hôm nay ông bà thông gia đều đến, hôn lễ ngày mai cuối cùng cũng có thể tiến hành thuận lợi rồi.



Mọi người cũng nhịn không được cười một tiếng.

Vừa cười vừa nói chuyện một hồi, tiệc tối liền bắt đầu.

Ngày mai là ngày thành thân chính thức. Do đó, tối nay cũng náo nhiệt thần kỳ. Người nhà đều đã đến. Tâm tình của Lâm Dịch cũng là rất sảng khoái. Ngay cả giao tế bình thường đều đau đầu ứng phó, lúc này tựa hồ cũng phát huy vượt xa người thường, trở nên thuận buồm xuôi gió.

Chiêu đãi mọi người một hồi, sau đó, Lâm Dịch mới tìm một cơ hội tới bên cạnh Lâm Cường.



- Phụ thân.



Lâm Cường quay đầu, nhìn Lâm Dịch gật đầu, lập tức cười nói:



- Chúng ta cũng là mấy ngày hôm trước đến trong thành mới biết được. Lúc này mới chạy tới, cũng may là vừa kịp.



Lâm Dịch gật đầu lập tức nói:



- Phụ thân, người của Cổ Năng có thể tạo thành uy hiếp cho chúng ta, đều đã bị con giết rồi.



Lâm Cường gật đầu, sau đó nói:



- Ta biết. Gia gia con đã nói cho ta biết.



Lâm Dịch nhất thời sửng sốt, lập tức vui vẻ nói:



- Người đã gặp qua gia gia?



Lâm Cường thất thần một chút, lập tức nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Sau đó gật đầu nói:



- Ừm, đã gặp qua.



Lâm Dịch thấy biểu tình này của Lâm Cường, sao không biết hắn đang suy nghĩ cái gì? Đại khái là nghĩ đến chuyện trước đây đi sao. Lập tức trấn an nói:



- Phụ thân, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Trước đây đã là quá khứ.



Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Dịch trấn an chính mình, trong lòng Lâm Cường vui mừng có thể nghĩ. Gật đầu, nhìn Lâm Dịch, trong mắt tràn đầy cảm khái.



- Tiểu hài tử xấu xa năm đó, ngày hôm nay cũng đã thành thân a.



Trong giọng nói cũng tràn ngập cảm khái.

Lâm Dịch cũng không nhịn được nhớ lại năm đó bản thân ở Hi Mạn Trấn. Yến nhi và phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, trong lúc nhất thời cũng trầm mặc lại.

Lâm Cường hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Lâm Dịch nói:



- Ta nghe gia gia con nói, một năm sau, con cũng phải rời khỏi vị trí này, đi Thiên Vị Giới phải không?



Trong lòng Lâm Dịch nhất thời chấn động, hắn thật không ngờ gia gia cư nhiên ngay cả cái này cũng nói cho phụ thân biết. Hắn vốn là dự định sau một thời gian nữa mới nói với phụ thân, không nghĩ tới...

Trong lúc nhất thời cũng trầm mặc xuống.

Lâm Cường nhìn hắn, đột nhiên vỗ vỗ vai Lâm Dịch, cười nói:



- Muốn làm gì thì cứ làm đi. Hảo nam nhi chí tại tứ phương. Lấy thực lực của con hiện tại, ở nơi này xác thực là không có địch thủ có thể bồi tiếp, đi Thiên Vị Giới đối với con mà nói cũng là một chủ ý không tệ.



Lâm Dịch nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Cường, không khỏi thất thần nói:



- Phụ thân...người...



Lâm Cường gật đầu, vẫn cười nói:



- Ta ủng hộ con.



Lâm Dịch lẳng lặng nhìn Lâm Cường, một lúc lâu sau, đột nhiên cúi đầu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cường nói:



- Phụ thân, cảm tạ người.



Lâm Cường gật đầu, lại vỗ vai hắn, rồi cười nói:



- Được rồi, đi chuẩn bị một chút đi sao. Sáng sớm ngày mai, các con sẽ chính thức thành thân.



Lâm Dịch gật đầu, sau đó mới cùng Lâm Cường chia ra.

Bởi vì ngày mai khi mặt trời mọc, hôn lễ của Lâm Dịch cùng hai người kia sẽ cử hành, do đó, tối nay cũng không ai trở về. Dù sao, đối với cường giả Tinh Vị Cảnh mà nói, ngủ và không ngủ cũng không có sao.

Hơn nữa cường giả Tinh Vị Cảnh lần này tới đây tụ tập cũng có hai ba trăm người. Những người này bình thường đều ẩn tàng tại các nơi trên đại lục, tuy rằng có thể đều nghe qua danh tính của nhau, nhưng gặp mặt lại thật sự rất hiếm thấy. Hôm nay nhiều cường giả đồng đẳng cấp tề tụ như vậy, cũng vẫn có thể xem là một chuyện vui. Tiếng nói cười tràn ngập cả viện chủ.

Trong viện của Thư Mộng, Thủy Linh Lung.



- Mọi người tốc độ đều nhanh hơn chút, ngày mai chính là ngày thàn thân rồi, nhất định phải trong đêm nay đem mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa, dọn sạch viện tử của cô gia và lưỡng vị tiểu thư ở lại.



Trong viện tử vẫn là một mảnh bận rộn, đủ loại đồ dùng sinh hoạt cùng sính lễ đang từ nơi này đưa ra ngoài.

Trong phòng của Thư Mộng và Thủy Linh Lung.

Hai tấm gương đồng được đặt ở đó. Mà trước gương đồng, phân biệt có hai vị giai nhân đang ngồi ngay ngắn. Vài nha hoàn đang bận rộnở phía sau, chải đầu, trang điểm...



- Tỷ tỷ, ta, ta cảm thấy thật hồi hộp.



Một mái tóc đen tuyền đang chải, những sợi tóc dài rối tung đang rủ xuống bờ vai gầy gò mềm mại. Trên trán trơn bóng mang theo một viên bảo thạch lóe ra lam sắc quang mang nhu hòa, một thân áo cưới tiên diễm. Phối hợp với khí chất xuất trần, vẻ xinh đẹp kiều diễm của chủ nhân.

Nhưng lúc này trong đôi mắt đẹp lại mang theo một tia khẩn trương, kiều nhan trên gương đồng cũng mang theo một chút phấn trang điểm, vừa nghĩ đến ngày mai có thể cùng người mong nhớ ngày đêm thành thân, trở thành thê tử của hắn, Thư Mộng trong lòng ngọt ngào, đồng thời lại có một tia bất an cùng khẩn trương.

Mà ở bên cạnh Thư Mộng lại chính là Thủy Linh Lung.

Một thân áo cưới màu trắng biểu tượng khiết bạch cùng cao nhã. Trên hai tay thon dài mà tinh tế đeo bao tay bằng lụa mà trắng. Một bộ trang phục hôn lễ phương tây điển hình tô đậm vẻ đoan trang và uyển tú của Thủy Linh Lung. Tuy rằng đang ngồi nhưng một cổ mị lực thánh khiết lại vẫn chấn nhiếp nhân tâm.

Trên kiều nhan cũng mang theo vẻ ngượng ngùng và bối rối, nhìn bản thân trong gương đồng, lại có cảm giác không chân thực.

Nếu như là mộng, xin đừng để ta tỉnh lại...Thủy Linh Lung trong lòng thầm tự nói. Hai tròng mắt mê ly càng phát ra vẻ động nhân.

Nghe được lời nói có chút khẩn trương của Thư Mộng, Thủy Linh Lung ôn nhu trấn an nói:



- Muội muội, không cần khẩn trương.



Nhưng nàng lại không có chú ý tới, bản thân tim đập hình như cũng rất nhanh.



- Sẽ gả cho hắn...thật có cảm giác rất chân thực.



Thư Mộng thì thào nói.

Nàng và Lâm Dịch tuy rằng quen biết đã rất lâu. Nhưng cũng là gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều. Nàng thậm chí còn không có ở cùng Lâm Dịch dài bằng Thủy Linh Lung. Nhưng chính dưới tình huống này, nàng và hắn vẫn lo lắng cho đối phương, chưa từng quên. Mà hôm nay rốt cuộc đã tới được bên nhau.



- Ta cũng vậy...



Thủy Linh Lung cũng thì thào tiếp lời nói, nhất thời lại nhớ tới lúc bản thân và Lâm Dịch ở bên nhau mà ngây ngốc.

Một lúc lâu sau, hai người mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhìn nhau, lại là cười, mặc kệ nói ra sao, bản thân thương hắn. Vậy là đủ rồi, không phải sao?

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần dần sáng sủa.

Lâm Dịch ngày hôm nay trang phục phi thường suất khi. Một thân lễ phục màu đen, tôn đậm vóc người thon dài của hắn. Mày kiếm mắt sáng, đường cong trên mặt nhu hòa càng mang theo tia dáng tươi cười thân ái. Mái tóc dài tinh tế đã lại biến thành một mái tóc lộn xộn mất trật tự càng khiến hắn thêm vài phần bất kham.

Tại nơi tổ chức hôn lễ cũng là trong quảng trường rộng lớn của Thư gia.

Ngày hôm nay vì thuận tiện dự lễ, Thư gia đặc biệt mở ra quảng trưởng, bất kỳ ai tới chúc mừng đều có thể tiến vào bên trong. Cái này dẫn đến sắc trời còn chưa sáng, đã bị ánh đèn chiếu rọi sáng như ban ngày, trên quảng trường đã tấp nập người tới. Quảng trường này đủ để dung nạp trên vạn người, lại tấp nập chen chúc. Thậm chí ngay cả thân cây hai bên đường cũng khắp nơi đều là nhân ảnh.

Tiếng nghị luận ồn ào liên tiếp, lại thêm cây cối hai bên cứ cách vài bước lại có đèn lông màu đỏ, có thể khiến cả quảng trường có vẻ náo nhiệt vui mừng.

Lâm Dịch cùng những nhân vật chủ chốt đều đã đến trên đài cao. Ngồi bên cạnh Lâm Dịch chính là Lâm Cường.

Lâm Dịch thật không ngờ người ở đây lại nhiều như vậy, nhất thời có chút khẩn trương.

Lâm Cường quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch đang có chút chờ mong, lại có chút khẩn trưởng, không khỏi cười nói:



- Khẩn trương sao?



Lâm Dịch hít sâu một hơi, lập tức thản nhiên gật đầu nói:



- Vâng có một chút.



Lâm Cường cười nói:



- Trầm tĩnh lại. Không có việc gì!



Lâm Dịch gật đầu, hít sâu mấy hơi thở, ngăn chặn tâm tình khẩn trương trong lòng.

Hiện tại liền chờ các tân nương qua đây. Tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, cũng chính là lúc hắn cùng Thư Mộng, Thủy Linh Lung kết làm vợ chồng.

Thời gian tựa hồ trôi qua càng lúc càng chậm. Theo sắc trời càng lúc càng sáng sủa, trong lòng Lâm Dịch cũng theo đó lại trở nên khẩn trương.



- Tân nương tử đến!



Không biết ai hô một tiếng, Lâm Dịch nhất thời quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên từ thao trường, hai cỗ kiệu đỏ tươi, đang được mười sáu gã tráng niên sĩ mặc phục sắc màu hồng hỉ khánh đi tới. Ánh mắt Lâm Dịch sáng lên, bên kia Thư Bác lại vừa cười vừa nói:



- Còn không mau đi đón lão bà của ngươi?



Lâm Dịch lúc này mới mới hồi phục tinh thần lại, vội vã đứng dật, hai cỗ kiệu kia đã đặt trên đài cao.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, chỉnh lý một chút lễ phục của mình, trên mặt không tự chủ được toát ra một dáng tươi cười, bước đi tới trước hai cỗ kiệu hoa.

Thanh âm phía dưới nhất thời dừng lại, tất cả mọi người nhìn hành động của Lâm Dịch.

Nhưng mà, Lâm Dịch vốn còn có chút chú ý ánh mắt của người xung quanh, khi đi được vài bước, sau đó, trong ánh mắt cũng đã chỉ còn lại có cỗ kiệu trước mặt. Thần sắc đã không còn thấy một tia khẩn trương nữa, dáng tươi cười nhu hòa, tự nhiên mà hiện lên trên mặt hắn.

Cỗ kiệu thứ nhất, Lâm Dịch đi tới trước cửa. Một cổ mùi thơm nhàn nhạt lẳng lặng thổi đến. Lâm Dịch nhất thời ngây ngất hít sâu một hơi, sau đó hơi khom người, đưa tay đem mảnh nâng lên, lộ ra giai nhân bên trong.

Ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên...mái tóc dài đen tuyền lại rối tung trên hai vai gầy gò mềm mại. Da thịt như tuyết dưới áo cưới màu hồng tô đậm càng có vẻ trắng nõn trơn bóng. Trên hai má hơi thoa chút phấn trang điểm, càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Phối hợp với khí chất không sơn linh vũ của bản thân nàng nhất thời khiến Lâm Dịch hồn phách thiếu chút nữa bị giai nhân trong kiệu hút mất.

Người trong kiệu chính là Thư Mộng. Thư Mộng e thẹn hơi cúi đầu, cùng đợi đối phương mời. Nhưng mà chờ nửa ngày, lại không thấy đối phương đưa tay mời, không khỏi ngẩng đầu nhìn...chỉ thấy Lâm Dịch ngây ngốc đang nhìn mình, trong mắt lộ vẻ si mê.

Trong mắt không khỏi hiện lên một sắc mặt vui mừng, lập tức cũng nhỏ giọng gắt gỏng:



- Ngốc tử, còn không mau đến mời nhân gia a!



Lâm Dịch nhất thời phục hồi tinh thần lại, lập tức trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, tự đáy lòng nói:



- Mộng nhi, nàng thật đẹp.



Thư Mộng vốn là khuôn mặt ửng hồng, nhất thời dâng lên một cổ ửng đỏ, vô cùng e thẹn, nhưng trong miệng cũng nói:



- Chỉ biết nói lời gạt người.



Lâm Dịch cười hắc hắc, lập tức chỉ thấy hắn hơi khom người, trên mặt lộ ra dáng tươi cười mê người, hướng phía Thư Mộng vươn tay phải ra. Thư Mộng nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt cũng nhịn không được mê đắm. Nàng chậm rãi vươn bàn tay mềm mại, đặt vào lòng bàn tay to lớn của Lâm Dịch. Từ ngày hôm nay, cuộc sống của nàng đem cả giao cho hắn.

Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của mọi người, Thư Mộng chậm rãi đi ra khỏi cỗ kiệu.



- Ầm...



Đoàn người nhất thời nổ tung. Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Mộng là cả Huyền Mộng Thành đều truyền lưu, nhưng người chân chính gặp qua Thư Mộng lại có bao nhiêu đây?

Khí chất xuất trần, trên kiều nhan tràn đầy dáng tươi cười hạnh phúc mà hàm sức, Thư Mộng như vậy có chỗ nào không đẹp?

Một lão bà bà không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hai người, nhỏ giọng cười nói với Lâm Dịch:



- Cô gia, trước đem tiểu thư giao cho lão thân đi sao. Nhanh đi qua cỗ kiệu của Linh Lung tiểu thư.

trướctiếp