Lâm Dịch nghe thế, không khỏi ngừng lại nhìn về phía nha hoàn nói chuyện kia.
Nha hoàn kia bị Lâm Dịch nhìn, lập tức lại đỏ mặt. Nhưng nghĩ đến chức
trách của mình, nha hoàn kia vẫn dũng cảm đón nhận ánh mắt Lâm Dịch.
Nha đầu thú vị như thế, trong lòng Lâm Dịch nhìn khuôn mặt có chút ửng đỏ, nha hoàn liền có chút co quắp. Lập tức cười hỏi:
- Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Nha hoàn kia hít sâu một hơi, sau đó mới gật đầu nói:
- Dựa theo phong tục, trong ba ngày trước khi nhà gái kết hôn với nhà trai thì không thể gặp mặt được.
Lâm Dịch nhíu mày ngạc nhiên nói:
- Sao lại vậy?
Nha hoàn kia trịnh trọng gật đầu nói:
- Bởi vì nếu như gặp mặt trong đoạn thời gian này, sẽ có tổn thương rất lớn đến danh dự nhà gái.
Dân phong của hành tỉnh Nam Á không cởi mở như phương bắc. Ở chỗ này, nếu
trong ba ngày trước khi hai người kết hôn mà gặp nhau, quả thật sẽ có
ảnh hưởng rất lớn đến danh dự nhà gái.
- Cái này...
Lâm Dịch nghe xong lại có chút trợn tròn mắt. Lập tức tranh thủ nói:
- Ta chỉ là muốn nhìn Mộng nhi và Linh Lung các nàng một chút, nói cho
các nàng một tiếng là ta đã đến có được không. Cùng lắm thì không thấy
mặt, ở bên ngoài trò chuyện thôi, có được không?
Nha hoàn kia lại lắc đầu nói:
- Cô gia yên tâm đi, đại tiểu thư và Linh Lung tiểu thư đều rất tốt. Lúc
nãy khi lão gia đến gặp các nàng, đã nói cho các nàng tin tức ngươi đến
rồi. Không gặp mặt nhưng lại trò chuyện, có khác gì với gặp riêng đâu
chứ? Truyền đi, đối với thanh danh của hai vị tiểu thư, quả thật sẽ ảnh
hưởng rất lớn. Kính xin cô gia tạm thời nhẫn nại vài ngày a. Hai ngày
sau hai vị tiểu thư đã về nhà chồng rồi, cô gia cần gì phải gấp nhất
thời chứ?
Nghe nha hoàn này nói như vậy, Lâm Dịch liền không còn
lời nào để nói nữa. Hiện giờ trong sân đều là nữ nhân, nữ nhân yêu lưỡi
dài, đây chính là chân lý thiên cổ không thay đổi. Nếu như Lâm Dịch thật sự cố ý đi vào, chỉ sợ thật sự ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của Thư Mộng và Thủy Linh Lung, đó cũng không phải là việc hắn muốn nhìn
thấy.
Vì danh dự của Thư Mộng và Thủy Linh Lung mà suy nghĩ...Lâm Dịch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ buông tha. Đúng như
nha hoàn kia nói, chỉ hai ngày nữa thôi, Lâm Dịch quả thật không cần
phải gấp gáp nhất thời.
- Vậy được rồi...
Lâm Dịch
bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng. Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua một
đám nha hoàn bất động trong sân, mở to hai mắt nhìn hắn, nhún vai nói:
- Các ngươi tiếp tục đi, ta đi trước đây. Đúng rồi, phiền các ngươi lát
nữa nói cho Mộng nhi và Linh Lung một tiếng, nói là ta đã tới. Hai ngày
sau, ta sẽ gặp mặt các nàng.
Nha hoàn kia nghe vậy lập tức gật đầu, đưa tay một cái dấu vạn phúc nói:
- Cô gia đi thong thả.
Lâm Dịch lúc này mới cười khổ đi ra ngoài. Mãi cho đến khi rời khỏi tiểu
viện, Lâm Dịch mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười khổ càng đậm.
Cái này có gọi là cao hứng mà đến, mất hứng mà về không? Lập tức, lại quay
người bước về phía gian phòng đã chuẩn bị sẵn cho hắn.
Về phần
nói dùng thực lực của mình vụng trộm lẻn vào, Lâm Dịch nghĩ cũng chưa
từng nghĩ. Nếu như đã biết rõ phong tục này, Lâm Dịch vẫn có ý định chấp hành nó. Dù sao, hắn thật sự để ý các nàng, không muốn các nàng chịu
bất cứ tổn thương nào, kể cả trong lời.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hai ngày sau Lâm Dịch lại rất nhàn rỗi. Dù sao, khách nhân bình thường có
người của Thư gia chiêu đãi. Hơi quan trọng hơn một chút, nói thí dụ như cường giả Tinh vị cảnh thì đã có Thư Bác chiêu đãi. Cao hơn một cấp,
nói thí dụ như cường giả Đại tinh vị thượng giai, đã có Lâm Thiên Ngạo
chiêu đãi. Việc này khiến hắn không có việc gì làm cả. Ngoại trừ ngày
hôm sau có mấy người thợ may đến, đo dáng người hắn bảo hắn phối hợp một chút ra, hắn vẫn rất rãnh rỗi.
Đương nhiên, trên thực tế hắn
cũng có thể đi chiêu đãi những khách nhân kia. Chỉ có điều là, hắn trời
sinh đối với phương diện giao tiếp không có hứng thú. Năm đó tại học
viện Tông Phạm, duy nhất không đạt tiêu chuẩn cũng chính là khóa giao tế lễ nghi thực tiễn. Có thể thấy được hắn thực sự không có thiên phú đối
với phương diện này. Ngày hôm qua đó là bất đắc dĩ mà làm. Hôm nay nếu
có thể lười biếng, hắn không có hứng thú lại chạy tới.
Nhàn rỗi ở trong viện, lại không thể đi tìm Thư Mộng và Thủy Linh Lung. Nếu cứ chờ nữa, thực sự quá mức khó khăn. Vì vậy, Lâm Dịch nhớ tới thu hoạch của
chuyến hành trình Cổ Thuật lần trước.
Ngoại trừ công pháp, còn có một cái không gian giới chỉ của trưởng lão Cổ Thuật Đại Tinh Vị Thượng
Giai. Hành trình này, Lâm Dịch căn bản là không có thời gian suy nghĩ
cái khác, chỉ muốn bằng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Huyền Mộng mà
thôi. Do đó, căn bản không có xem qua không gian giới chỉ kia, trừ trang phục và Hắc Viêm Long ra, không biết là có bảo vật trân quý khác có thể đề thăng thực lực bản thân hay không?
Hôm nay nhàn rỗi vô sự, Lâm Dịch vừa vặn liền có thể chỉnh lý xem xét. Nghĩ đến đây, Lâm Dịch lại có chút khẩn trương.
Trở lại trong phòng, đóng cửa lại, tiện tay tung ra một cấm chế. Lâm Dịch
liền đi đến trước bàn, trong tay ngân mang chợt lóe, hắn từ trong không
gian giới chỉ của mình lấy ra một không gian giới chỉ khác.
Huyết dịch bên trên đã biến mất vô tung vô ảnh. Lúc đó lấy đi vội vàng, thật
sự không có tỉ mỉ quan sát. Lúc này vừa nhìn, Lâm Dịch mới có chút kinh
ngạc. Cả giới chỉ hiện ra ngân bạch sắc, bên trên ngân mang hơi lóe ra.
Tuy rằng hình thức chỉ là một chiếc giới chỉ bình thường, nhưng là rất
nhiều phù điêu tinh xảo nhìn như hoa văn phức tạp. Thoạt nhìn nhất định
không phải phàm vật.
Lâm Dịch tỉ mị quan sát giới chỉ một lát,
sau đó, mới ngón cái bắn ra, một giọt tiên huyết từ ngón trỏ nhỏ xuống,
rơi lên không gian giới chỉ kia.
Nhất thời, một cổ ngân sắc quang mang chợt mạnh mẽ đại thịnh, đem cả gian phòng đều chiếu rọi rõ ràng.
Lâm Dịch không khỏi có chút kinh ngạc. Ngày đó bản thân khi thu được
không gian giới chỉ này cũng không có phản ứng lớn như vậy. Ánh mắt Lâm
Dịch hơi phát sáng, lập tức nghĩ đến Khổng Lập dù sao cũng là Đại Tinh
Vị Thượng Giai cường giả, giới chỉ của hắn sao có thể là phàm vật?
Đang nghĩ ngợi, một tia khí tức huyết nhục tương liên không hiểu từ trên
không gian giới chỉ truyền ra, ánh mắt lộ ra Lâm Dịch hiện lên một tia
kinh ngạc, lập tức liền nhắm hai mắt lại cảm ứng.
Tinh thần lực
của hắn hơi tiếp xúc với giới chỉ trong tay. Nhất thời một trận cảm giác thiên toàn địa chuyển cuốn theo tất cả mà đến.
Trong lòng Lâm
Dịch nhất thời hoảng sợ, liền rút tinh thần lực của mình về. Nhưng mà
tràng cảnh xung quanh cũng chợt thay đổi! Lâm Dịch trợn mắt há hốc mồm
mà nhìn tràng cảnh đột nhiên xuất hiện phi thường rõ ràng ở trong não
hắn này...Đây là một không gian gần như rộng lớn vô hạn. Mà ở trong
không gian này có rất nhiều ánh địa quang lóe ra kim sắc quang mang,
đang bay lượn trên không trung.
Tràng cảnh này là xuất hiện trong đại não của hắn.