Chung Cực Truyền Thừa

Chương 675


trướctiếp

Nhưng Lâm Dịch chỉ liếc nhìn bọn hắn, sau khi không hiểu thấu nở nụ cười, lại cứ như vậy rời đi, khiến hai người có chút sửng sốt một chút. Thẳng đến sau khi bóng lưng Lâm Dịch hoàn toàn biến mất, hai người mới hồi phục tinh thần lại.

Vệ Linh không khỏi thì thầm một tiếng:



- Cảm giác của bao cỏ này, sao lại thay đổi rồi.



Trong ánh mắt mang theo khó hiểu. Mà Vệ Vũ, lại lần nữa đi vào thạch lao. Vệ Vũ đã hiểu rõ rồi. Vô luận Lang Sa có phải coi hắn là đại ca hay không, trước khi Lang Sa chưa kết hôn thì hắn vẫn còn cơ hội. Hắn, sẽ không buông tha như vậy...

Ra khỏi thạch lao, Lâm Dịch nhìn chung quanh một chút, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi một cái.

Tính toán thời gian, giờ cách Bạch Đế khánh chỉ còn không đến nửa tháng, vẫn còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi làm. Chuyện ở Cổ Thuật đã xong, thu hoạch vượt ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn rất thoả mãn.

Sau khi cười một cái với hộ vệ ở bên cạnh, lại chớp động thân hình ra, bay về phía con đường vài ngày trước đến. Mà tên hộ vệ kia, cũng bị nụ cười bất thình lình của Lâm Dịch làm cho hoảng sợ. Phải biết rằng, Hàn Thế trước kia sao có thể cười với bọn họ chứ? Trong ánh mắt, không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc...

Lâm Dịch cũng không biết cái chết của Hàn Vạn, Khổng Lập cùng với Hàn Thư cuối cùng được giải quyết thế nào. Đương nhiên, hắn đối với việc này cũng không có hứng thú. Chuyến đi Cổ Thuật lần này có thể nói là tương đối thành công, thu hoạch vượt xa tưởng tượng của hắn. Trong lòng hắn hiện giờ tràn đầy chờ mong Bạch Đế khánh qua đi, hắn có thể chân chân chính chính hảo hảo nghiên những thứ này một phen rồi.

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vài phần dáng cười, tốc độ bỗng nhiên lại nhanh hơn. Sau nửa giờ, đã đi tới chỗ biên giới.

Chung quanh thất thải kết giới vẫn là một mảnh u tĩnh, người Cổ Thuật canh phòng nghiêm mật trong tưởng tượng của Lâm Dịch cũng không xuất hiện. Mà cái này đối với Lâm Dịch mà nói tự nhiên rất tốt. Trong tay lóe lên ngân mang, bổn nguyên thải tinh của Cổ Thuật đã xuất hiện trên tay hắn. Đi đến biên giới khoát tay một cái, một đạo thất thải năng lượng lập tức đánh lên thất thải kết giới. Thất thải kết giới kia lập tức có chút run rẩy, sau một lát liền xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

Lâm Dịch liền từ đó chui ra ngoài, nhìn chung quanh một chút, cũng không có người nào, lúc này Lâm Dịch mới quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Thuật truyền thừa mình đã ngây người bốn năm ngày, trên mặt lộ ra dáng cười. Thân hình lại chớp động, hóa thành một đạo bạch mang vọt về phía chân trời...

Hành tỉnh Nam Á, thành Huyền Mộng.

Hiện giờ là thời khắc chuyển giao giữa mùa xuân và đông, trong không khí vẫn còn một cỗ rét buốt, trên đường phố rộng lớn chen chúc người đến người đi, trong miệng mũi người đi đường đều phun ra khí màutrắng, gió lạnh thổi qua, đều bị tiêu tán trong vô hình.

Nhưng chính vào lúc này, bầu trời đột nhiên thoáng cái sáng sủa hơn rất nhiều, người đi trên đường không khỏi nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ bên ngoài thành Huyền Mộng xẹt qua hơn mười đạo bạch sắc quang mang, bay thẳng về phía nam. Trong khoảnh khắc, đã biến mất vô tung vô ảnh. Nhưng người đi đường bên dưới lại như nổ tung vậy.



- Cái kia, đó là cái gì thế?



Lập tức có người kinh hãi không hiểu, nhìn lên không trung, kinh hãi đến nổi ngay cả miệng cũng quên khép lại.



- Thật là không có kiến thức a? Những người này chính là thần nhân trong truyền thuyết, nghe nói bọn hắn có thể phi thiên độn địa, không gì không làm được.



Bên cạnh lập tức có người dương dương đắc ý nói.



- Thần nhân? Vừa rồi những bạch quang kia chính là thần nhân trong truyền thuyết sao?



Người nọ khó có thể tin.



- Không sai! Hắc hắc, hôm nay ngươi mới đến thành Huyền Mộng sao? Hôm nay nhóm thần nhân này, đã là nhóm thứ năm trong mấy ngày nay rồi! Vài ngày trước, đã có bốn tốp thần nhân tới rồi. Tốp hôm nay là có nhân số ít nhất đấy!



Người bên cạnh người nọ thanh âm càng phát ra đắc ý. Nhìn xem bên cạnh người nọ trợn mắt há hốc mồm, tâm lý nhưng lại tự hào không thôi.

Quả thật, truyền thuyết về thần nhân, từ rất nhiều năm trước đã được lưu truyền trên đại lục rồi. Nhưng có thể chính thức nhìn thấy phong thái tuyệt đại của họ, có bao nhiêu chứ? Nhưng còn lần này, những thần nhân trong truyền thuyết kia trước sau tổng cộng đến sáu tốp, cộng chừng trên dưới trăm người, đều tiến vào thành Huyền Mộng. Với tư là lão cư dân của thành Huyền Mộng, hắn tự nhiên cũng vì vậy mà thấy tự hào rồi.



- Cái này, cuối cùng là xảy ra chuyện gì thế? Những thần nhân này, sao lại đều đến thành Huyền Mộng?



Người nọ sau khi sửng sốt nửa ngày trước, lúc mới hồi phục tinh thần lại hỏi.

Người nọ cười hắc hắc, càng đắc ý hơn nói:



- Không biết sao? Hắc hắc, nếu ngươi hỏi những người khác, chỉ sợ bọn họ cũng không biết đâu, xem như ngươi hỏi đúng người rồi đấy. Mấy ngày nữa, chính là ngày vui của Thư gia thành Huyền Mộng. Những thần nhân này, chính là tới để chúc mừng đấy!



- Chúc mừng? Đại hỉ?



Người nọ có chút sửng sốt một chút.



- Hắc hắc, ngươi có biết Thư gia thành Huyền Mộng không?



Tên còn lại cười hắc hắc hỏi.



- Thư gia? Đương nhiên biết rồi! Hành tỉnh Nam Á có người nào mà không biết Thư gia chứ?



Người nọ rất bất mãn nói.

Lời này của hắn ngược lại không giả. Người ở hành tỉnh Nam Á, nào có người nào không biết Thư gia chứ? Cơ hồ tất cả thành thị, đều có sản nghiệp trên danh nghĩa của Thư gia. Trong đó trong mấy tòa thành thị lớn nhất, sản nghiệp Thư gia càng đạt đến trình độ chừng 50 - 60%. Với tư cách là thương nhân hành tẩu Nam Á, nào có đạo lý không biết đến Thư gia chứ?

Người còn lại gật đầu, lúc này mới nói:



- Nghe nói Thư đại tiểu thư của Thư gia sắp phải kết hôn, mà chú rể cũng là thần nhân, những thần nhân trong mấy ngày hôm nay đều là đến Thư gia chúc mừng cả.



- Nhiều thần nhân đến chúc mừng như vậy sao



Người nọ mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nói.

Phải biết rằng thường nhân trong suy nghĩ của những người bình thường này, chính là tồn tại cao cao tại thượng, Thư gia đại tiểu thư kết hôn, lại có thể khiến nhiều thần nhân đến chcus mừng như vậy, quả nhiên khiến người khác sợ hãi.



- Chú rể kia, nhất định là một nhân vật phi thường khó lường!



Người nọ cuối cùng cảm thán nói.



- Cái đó còn phải nói sao? Mỹ nhân như đại tiểu thư Thư gia, ngoại trừ nhân vật lớn như thế, nào còn người nào xứng với nàng nữa?



Người kia dương dương đắc ý, bộ dạng như phảng phất chú rể kia khó lường, hắn cũng rất có mặt mũi vậy.

Người đặt câu hỏi thấy hắn như vậy, nghi ngờ nói:



- Đúng rồi huynh đệ, sao ngươi lại biết rõ như vậy?



Người nọ nghe vậy lồng ngực càng ưỡn thêm, đắc ý nói:



- Ta có một anh em bà con, đang là người hầu trong Thư gia. Đoạn thời gian trước khi ra ngoài mua sắm, hắn đã nói cho ta! Không phải ta nói khoác, trong thành Huyền Mộng này, người biết rõ mục địch thực sự những thần nhân này đến đây, quả thật không nhiều đâu!



- Thì ra thân thích của huynh đệ là thuộc hạ của Thư gia? Thất kính thất kính...



- Khống dám, không dám...



Khi Lâm Dịch đi vào thành Huyền Mộng, đúng vào lúc những thần nhân kia vừa đi ngang qua không bao lâu. Mà thần nhân trong miệng những người bình thường kia, tự nhiên cũng không phải thần nhân chính thức gì cả, mà là cường giả tinh vị cảnh. Lâm Dịch cũng không biết dân chúng thành Huyền Mộng hiện giờ đối với việc nhìn thấy cường giả tinh vị cảnh cũng không còn xa lạ gì nữa, vì tránh gây ra oanh động nên hắn vẫn tìm một nơi không có người để đáp xuống.

Nhưng vừa tiến vào cửa thành, đã nghe được lời đồn về thần nhân và Thư gia đã xôn xao khắp toàn thành. Cái này khiến hắn không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm. Lập tức lại bất đắc dĩ cười khổ, hắn tựa hồ đã có chút đánh giá thấp lực lượng của gia gia mình rồi.

Việc này, tự nhiên là do hắn thỉnh cầu gia gia Lâm Thiên Ngạo làm giúp. Khi rời khỏi Cổ Văn, Lâm Dịch đã thỉnh cầu Lâm Thiên Ngạo đến giúp mình làm mối. Tin rằng lấy thân phận Bạch Hổ hệ Đại trưởng lão của Cổ Văn truyền thừa, đứng ra làm mối mà nói, đối với Thư Mộng và Thủy Linh Lung có lẽ cũng không tính là bạc đãi các nàng.

Mà Lâm Dịch cũng không còn cách nào khác, sau khi tách ra với phụ thân, vẫn không cách nào liên lạc được với hắn. Mà thời gian của Lâm Dịch hiện giờ quả thật không nhiều lắm, chỉ có thể do Lâm Thiên Ngạo xử lý thôi.

Mà đây chính là lần đầu tiên Lâm Dịch yêu cầu Lâm Thiên Ngạo làm gì đó, Lâm Thiên Ngạo trong lòng chung quy vẫn có chút cảm giác áy náy với Lâm Dịch nên tự nhiên quyết tâm muốn khiến hắn nở mày nở mặt rồi. Sau khi Lâm Dịch rời khỏi, hắn đã tự mình bay không ngừng nghỉ đến Thư gia rồi. Đi theo bên người, còn có nãi nãi của Lâm Dịch cùng với hơn mười cường giả Đại tinh vị. Sĩnh lễ mang tới tự nhiên cũng không cần phải nhiều lời. Lấy tài lực của Cổ Văn, thứ thần khí, thần khí, vàng bạc vật phẩm trang sức, tinh thạch trân quý...Quả nhiên khiến người trợn mắt há hốc mồm.

Mà Thư gia sau khi biết được Lâm Thiên Ngạo đến, khiếp sợ trong lòng có thể tưởng tượng được. Thư gia trên đại lục quả thật có thể xem như gia tộc khá lớn, nhưng nếu so với Cổ Văn thì tính là gì chứ? Toàn bộ cường giả tinh vị cảnh của Thư gia cộng lại, cũng không nhiều bằng số lượng cường giả đại tinh vị thượng giai của Cổ Văn, càng không cần phải nói đến số lượng cường giả Trung tinh vị và Đại tinh vị kinh khủng dưới Đại tinh vị thượng giai.

Biết được ý đồ đến của đối phương, Thư Nhiên và Thư Bác tự nhiên không có dị nghị gì rồi, hết thảy mặc cho Lâm Thiên Ngạo làm chủ.

Tình cảm giữa Thư Mộng và Lâm Dịch là thế, dù lần này không có Lâm Thiên Ngạo làm mối thì Thư Nhiên cũng biết Thư Mộng cuối cùng vẫn trở thành thể tử của Lâm Dịch thôi. Mà đối với Lâm Dịch, đó lại là ân nhân của Thư gia, bọn hắn gả con thì có gì phải nói chứ? Tự nhiên tất cả đều vui vẻ rồi.

Sau đó, mọi chuyện liền dựa theo phương thức của Lâm Thiên Ngạo mà tiếp tục tiến hành.

Nơi kết hôn lẽ ra nên ở trong Cổ Văn truyền thừa, nhưng cân nhắc đến tính bí mật của Bổn Nguyên chi tháp, cộng thêm cách nói của Lâm Dịch lúc, liền liền quyết định cử hành ở Thư gia.

Cũng may Thư gia gia đại nghiệp lớn, kết hôn ở chỗ này, ngược lại cũng không ủy khuất ai cả. Những cường giả này đều là thế hệ tiêu sái, cái thế tục gọi là phong tục đối với những cường giả này mà nói, quả thật có cũng được mà không có cũng không sao cả, vì vậy liền quyết định như thế.

Kế tiếp, chính là phát thiệp mời rồi.

trướctiếp