- Không có việc gì, không có việc gì. Lang Sa muội muội, nhiều nhất thì ngươi ở đây thêm một ngày nửa là được ra rồi.
Trong thanh âm của Vệ Linh có một tia hưng phấn. Nhìn bộ dáng thì thực sự vì Lang Sa mà cảm thấy vui vẻ.
Nghe đến đây, Lâm Dịch nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không cần phải gặp mặt Lang Sa làm gì, rời đi thôi.
- Bên ngoài là ai? Mời tiến đến nói chuyện.
Một thanh âm có phần lạnh lùng từ bên trong vang lên, Lâm Dịch ngẩn người, liền biết rõ đây là thanh âm của Vệ Vũ.
Lúc này Lâm Dịch áp chế thực lực ở trình độ Hạ tinh vị trung giai, đương
nhiên không thể gạt được cảm ứng của Vệ Vũ có trình độ Trung tinh vị
trung giai rồi. Có lẽ khi cấm chế này mở ra, người bên trong cũng đã có
cảm ứng rồi a? Sở dĩ đến bây giờ mới mở miệng, hẳn là cảm giác được Lâm
Dịch phải rời đi, cho nên mới mở miệng a?
Sau khi suy nghĩ một
chút, Lâm Dịch cũng thản nhiên đi vào. Quả nhiên, bên trong đúng là hai
huynh muội Vệ Vũ và Vệ Linh, nhìn thấy người đi vào là Lâm Dịch, thần
sắc Vệ Linh hơi đổi, khuôn mặt vốn đang cười liền trầm xuông. Mà thần
sắc Vệ Vũ sau khi phát lạnh, sát ý trong mắt như muốn bắn thẳng ra
ngoài.
Hôm nay Hàn Vạn có thể đã bị chết, hắn đối với Hàn Thế này không có điểm nào phải cố kỵ cả
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Bây giờ vẫn còn đang ở Cổ Thuật, Lâm Dịch còn dùng đến khuôn mặt của Hàn
Thế, vậy thì phải diễn trò sao cho giống rồi. Vừa thấy sát ý trong mắt
đối phương, trên mặt Lâm Dịch liền lộ ra thần sắc kinh khủng phù hợp.
Vệ Vũ cũng không nói lời nào, mà chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Dịch. Đi từng bước về phía hắn. Lâm Dịch cũng phối hợp lộ ra thần sắc kinh khủng, sắc mặt trở nên trắng bệnh
- Ca ca...
Vệ Linh đột
nhiên mở miệng, Vệ Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy Vệ Linh nhìn
Lâm Dịch, thật lâu sau lại lắc đầu với Vệ Vũ. Lông mày Vệ Vũ có chút
nhíu lại một chút, nhưng lập tức hít sâu một hơi, ngừng lại. Bất quá
trong mắt vẫn mang theo lạnh lẽo thấu xương nhìn Lâm Dịch.
- Vệ đại ca, Vệ tỷ tỷ...
Thanh âm trong trẻo những lạnh lùng của Lang Sa đột nhiên vang lên. Hai người Vệ Vũ và Vệ Linh, lập tức quay đầu nhìn về phía Lang Sa.
Chỉ
thấy Lang Sa nhìn Lâm Dịch vẻ mặt tái nhợt, thần sắc hoảng sợ, sau đó
quay đầu nhìn về phía hai người Vệ Linh Vệ Vũ, có chút cúi đầu nói:
- Có thể thỉnh hai vị đi ra ngoài một chút không? Ta muốn nói vài lời với Hàn Thế.
Lang Sa vừa nói xong, trên mặt Vệ Vũ và Vệ Linh đều lộ ra thấn sắc ngạc nhiên sững sờ, sắc mặt Vệ Vũ càng trắng đến dọa người.
Nhưng thật lâu sau, Vệ Vũ cúi thấp đầu xuống, nắm đấm rất nhanh liền thả
lỏng, sau đó mới gật gật đầu, cũng không nói lời nào, cứ như vậy đi ra
ngoài.
Đợi sau khi Vệ Vũ đi ra, Vệ Linh mới kỳ quái liếc nhìn
Lang Sa, sau đó có chút liếc Lâm Dịch...Hoàn toàn không rõ Lang Sa sao
lại đột nhiên muốn nói chuyện với Hàn Thế? Nhưng thấy ca ca rời đi, nàng cũng chỉ có thể mang theo thần sắc nghi hoặc, lướt qua người Lâm Dịch
đi ra ngoài.
Đợi đến sau khi hai người rời đi, Lâm Dịch vốn thần
sắc hoảng sợ, sắc mặt trắng bệnh lập tức khôi phục bình thường, khóe
miệng hắn lộ ra dáng cười, nhìn Lang Sa. Tiện tay vung ra một tầng cấm
chế, phòng ngừa hai người nói chuyện bị người bên ngoài nghe được. Bởi
vì hắn biết rõ, Lang Sa khẳng định có rất nhiều lời muốn hỏi hắn.
Quả nhiên, đợi sau khi Lâm Dịch làm xong một loạt động tác này, ánh mắt
Lang Sa liền lộ ra thần sắc phức tạp nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau, nàng
nhẹ nhàng cắn môi một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Hàn Vạn chết rồi.
Lâm Dịch cười nói:
- Ta biết.
- Là ngươi làm sao?
Lang Sa nhìn Lâm Dịch.
- Không phải.
Lâm Dịch nhún vai, phủ nhận nói.
- Đúng không?
Lông mày Lang Sa khẽ nhíu.
- Uhm
Lâm Dịch nhẹ gật đầu.
Lang Sa trầm mặc, thật lâu sau mới nhẹ nhàng cúi đầu nói:
- Cảm ơn ngươi.
Lâm Dịch nhíu mày, nhưng trong mắt lại lộ ra thần sắc kinh diễm. Lang Sa
gần đây đều lộ ra vẻ lạnh lùng với người khác, loại khí tức băng diễm vô song trên người nàng, đủ để khiến tất cả nam nhân trên thiên hạ đều
phải khuất phục. Nhưng bộ dạng băng mỹ nhân cúi đầu hôm nay, khiến ngay
cả tim Lâm Dịch cũng không khỏi đập nhanh một chút.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lâm Dịch lại dời ánh mắt, sau đó mới nở nụ cười nói:
- Hôm nay đã có thể để xác định ngươi không có việc gì rồi, ta cũng
phải rời đi, lần này tới, chính là để nói lời tạm biệt với ngươi.
Lang Sa lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên thần sắc không hiểu, lập tức khôi phục lại như cũ, hỏi:
- Ngươi phải đi?
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cười nói:
- n, đây dù sao cũng không phải nhà ta. Như vậy Lang Sa tiểu thư, sau này gặp lại.
Nói xong, có chút đối với cúi người với Lang Sa, xem như tạm biệt. Lang Sa trầm mặc nửa ngày, sau đó lại khẽ gật đầu nói:
- Lên đường bình an.
Lâm Dịch gật đầu cười, sau đó tiện tay triệt bỏ cấm chế, sau khi lại cười cười với Lang Sa liền quay người đi ra bên ngoài.
Lang Sa nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dịch, thần sắc trong mắt liền trở nên
phức tạp. Thật lâu sau, hóa thành một tiếng than nhẹ.
Bên ngoài
cấm chế, hai huynh muội Vệ Vũ Vệ Linh vẫn đang đợi, Vệ Vũ vẻ mặt căng
cứng, có chút cúi đầu, trong ánh mắt thẳng tắp không mang theo chút tiêu cự nào, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó không yên lòng được. Mà Vệ
Linh thì thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn một cái, hai đầu lông mày cũng
mang theo một tia u buồn.
Nhìn thấy Hàn Thế đi ra, thần sắc Vệ
Linh lập tức xiết chặt, Vệ Vũ bên người nàng cũng có cảm ứng, một đôi
con ngươi băng lãnh lập tức chiếu lên người Lâm Dịch.