Một khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập kinh hỉ và nịnh bợ xuất hiện trong mắt Lâm Dịch.
Đó là một gia hỏa có bộ dáng thanh niên, thực lực của thanh niên này cũng
không tệ, trình độ khoảng chừng Trung tinh vị hạ giai, so với Vệ Vũ cũng chỉ kém một giai thôi. Trông thấy Lâm Dịch đi xuống, người nọ lập tức
chạy tới, trên mặt mang theo dáng cười nịnh bợ nói:
- Vài ngày trước ta đã nghe nói thiếu gia ngài đã trở về, nhưng tìm tới tìm lui
cũng không thấy, không ngờ hôm nay ngài lại xuất hiện. Hắc hắc, chúc
mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, đệ nhất đại mỹ nữa của Cổ Thuật sắp thuộc về thiếu gia rồi...Hắc hắc...
Tên kia không đợi Lâm
Dịch mở miệng đã mồm năm miệng mười liến thoắng nói, Lâm Dịch tất nhiên
là không biết người này, chỉ là thấy hắn nói chuyện với Hàn Thế vui vẻ
chứ không nhấp nhô như Thạch Tính, có vẻ như rất quen thuộc với Hàn Thế
a?
Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Dịch cũng lộ ra vài phần đắc ý và chờ mong, cũng hắc hắc cười nhẹ một tiếng, nhưng lại không nói gì.
Tên kia ngược lại tương đối biết nói chuyện, thấy Lâm Dịch không nói lời nào, hắn liền tiếp tục:
- Đúng rồi, vừa rồi ta thấy Nhị trưởng lão cũng đi xuống lầu, không biết là đi nơi nào nữa.
Lâm Dịch nghe xong con mắt lập tức sáng ngời, nhưng lại nghi ngờ hỏi:
- Cha ta? Ông ấy đi một mình?
Thanh niên kia nhẹ gật đầu, lập tức như nghĩ đến gì đó ghé sát bên tai Lâm Dịch nói:
- Thiếu gia, ta nghe nói Vệ Vũ từ hôm qua đến giờ vẫn một mực ở chỗ Lang
Sa. Người xem, chúng ta có nên kêu La ca cho tên Vệ Vũ kia chút bài học
không? Dù nói thế nào thì Lang Sa kia cũng là nữ nhân của thiếu gia cơ
mà!
La ca là ai, Lâm Dịch tự nhiên không biết, nhưng nghe nói Vệ Vũ rõ ràng lại chạy tới chỗ Lang Sa, hắn ngược lại cảm giác có chút
buồn cười...Ngày đó Lang Sa đã nói rất rõ ràng với hắn, tên này không
ngờ lại là một người si tình.
Bất quá hiện giờ hắn không có thời
gian để đi tranh giành tình nhân gì đó, sau khi suy nghĩ một chút, Lâm
Dịch vẫn lắc đầu, bề ngoài có vẻ như rất bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân bảo ta mấy ngày nay đừng đi gặp Lang Sa, không có cách nào...Bất
quá, về sau còn nhiều cơ hội mà, không cần phải gấp nhất thời làm gì.
Thanh niên kia nghe vậy giật mình nhẹ gật đầu. Lập tức cười hắc hắc nói:
- Không sai, không sai...Thiếu gia quả nhiên anh minh, không cần phải gấp nhất thời...Hắc hắc...
Lâm Dịch cũng qua loa cười dâm đãng với đối phương một lúc, sau đó nhìn về một nơi nói:
- Ta còn có chút công việc phải đi một chút, ngươi tu hành tiếp đi.
Thanh niên kia có chút sửng sốt một chút. Lúc trước cho dù Hàn Thế đi chỗ nào cũng đều mang hắn theo, lúc này Lâm Dịch lại để hắn lưu lại. Bất qua
Lâm Dịch nếu đã nói vậy rồi thì hắn cũng không dám nói thêm gì nữa. Ánh
mắt kì quái liền lóe lên, lập tức lại hiện ra dáng vẻ nịnh nọt cười nói:
- Được thôi, ngài đi thong thả, ta ở lại đây tu hành. Thiếu gia ngài sau
khi xử lý xong công việc, sai người đến gọi ta một tiếng là được.
Ngay cả ngươi tên gì ta cũng không biết, sao có thể gọi được? Lâm Dịch thầm
buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt lại nhẹ gật đầu, lập tức quay người đi đến tầng thứ năm. Thanh niên kia thấy Lâm Dịch rời đi, sau đó đứng
nguyên một chỗ trong chốc lát, lông mày có chút nhíu lại, bộ dáng như có suy nghĩ.
Đi ra khỏi đại môn Bổn Nguyên chi tháp, hộ vệ hai bên lập tức cung kính hô lên:
- Bái kiến Hàn trưởng lão.
Thần sắc Lâm Dịch lúc này lại khôi phục lại vẻ lãnh đạm mang theo chút kiêu
căng, hắn nhẹ gật đầu, định rời đi. Nhưng vừa đi qua bên người hai gã hộ vệ, hắn tựa hồ nhớ tới gì đó quay đầu lại đạm mạc hỏi hai gã hộ vệ:
- Các ngươi có từng nhìn thấy Nhị trưởng lão đi ra từ chỗ này không?
Hai gã hộ vệ liếc nhìn nhau, sau đó có chút khom người. Một người trong đó cung kính nói:
- Bẩm trưởng lão, có nhìn thấy.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Đi nơi nào?
Tên kia hộ vệ trả lời:
- Bẩm trưởng lão, Nhị trưởng lão đi về hướng kia.
Tên kia hộ vệ chỉ một hướng
Lâm Dịch theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, có chút sững sờ một chút...Đó là hướng thạch lao.
- Đi thạch lao sao? Đi thạch lao làm gì?
Đây cũng là việc Lâm Dịch có chút nghi ngờ.
Hắn vốn tưởng rằng hôm nay Hàn Vạn sẽ động thủ với trưởng lão Cổ Thuật gọi
là Khổng Lập kia. Mà Lâm Dịch cho rằng nơi lý tưởng nhất để động thủ, dĩ nhiên là phải kể tới bên ngoài Cổ Thuật rồi. Dù sao, ở bên ngoài Cổ
Thuật là một nơi cách Bổn Nguyên chi tháp tương đối xa. Mà chuyện như
đồng môn tương tàn, cũng không có gì quang minh chính đại. Mặc dù Hàn
Vạn thực lực mạnh mẽ, mặc dù hắn là Nhị trưởng lão, nhưng một khi xảy ra chuyện như vây, sẽ có ảnh hưởng phi thường bất lợi với hắn. Mà tuy rằng thạch lao cách những kiến trúc nơi này cũng chừng hơn mười dặm, hơn nữa bình thường sẽ không có ai đến đó. Nhưng dù sao cũng cách Bổn nguyên
chi tháp khá gần, Khổng Lập cho dù kém cỏi thế nào, trong khoảng cách 10 km, chung quy vẫn có thể trốn đi mà?
Chỉ cần Khổng Lập trốn
được, Hàn Vạn cũng xong đời. Phải biết rằng, đây chính là Cổ Thuật, cũng không phải chỉ có mỗi Hàn Vạn hắn là cường giả Đại tinh vị, ít nhất chỉ riêng Lâm Dịch thấy qua thôi đã chừng sáu bảy người rồi! Mặc dù những
người này trong khoảng thời gian này đều đang bế quan., nhưng sau khi đi ra thì sao? Phải biết rằng, tàn sát đồng môn, hơn nữa vô cùng có khả
năng là đồng môn đã ngoài Đại tinh vị, thầm nghĩ Cổ Thuật sẽ không thể
nào tha cho Hàn Vạn a?
- Đến cùng là vì sao lại chọn thạch
lao? Hay là hiện giờ căn bản còn chưa bắt đầu? Hắn có nắm chắc trong
nháy mắt có thể không kinh động bất cứ kẻ nào mà đánh chết Khổng Lập?
Hay là ở bên hướng thạch lao có cửa ra?
Lâm Dịch nhíu mày
nghĩ đến. Nhưng là không cách nào xác định đến cùng Hàn Vạn nghĩ như thế nào, hắn quyết định đến thạch lao nhìn kĩ đã rồi nói sau. Nghĩ đến đó,
Lâm Dịch liền không chần chờ nữa, thân hình mở ra, hóa thành một đạo
bạch mang bắn ra ngoài. Hai gã hộ vệ ở cửa ra vào nghi hoặc nhìn thoáng
qua, lập tức không để ý tới nữa. Chuyện giữa những cường giả tinh vị
cảnh này, cũng không phải những người bình thường như bọn hắn có thể
quản.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Dịch đã đi tới trên không thạch
lao. Cửa vào thạch lao, có một ít thủ vệ ở đó, sau khi Lâm Dịch suy nghĩ một chút liền nhanh chóng đáp xuống từ trên không.
Những hộ vệ
kia lúc này mới phát hiện ra Lâm Dịch. Một người trong đó lập tức nhận
ra khuôn mặt Lâm Dịch, lúc này nhanh chóng bước hai bước đến trước mặt
Lâm Dịch khom người nói:
- Bái kiến Hàn trưởng lão.
Lâm Dịch đạm mạc nhẹ gật đầu, mở miệng hỏi:
- Trong thạch lao còn có trưởng lão nào khác không?
Hộ vệ kia lập tức cung kính hồi đáp:
- Bẩm Hàn trưởng lão, nhị vị trưởng lão Vệ Vũ và Vệ Linh đã đến từ hôm
qua, vẫn một mực ở bên trong. Trừ hai vị Vệ trưởng lão ra, không còn
trưởng lão nào khác nữa.
Trong nội tâm Lâm Dịch dừng lại một
chút, liền hiểu ra Hàn Vạn hẳn là định động thủ ở một cửa khác. Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện, sau khi nhận thức
phương hướng liền hóa thành một đạo bạch mang bắn đi. Trên mặt đất hộ vệ lúc này mới thở dài một hơi, đồng thời lại có chút hâm mộ nhìn thân ảnh đã bay xa của Lâm Dịch. Đối với người bình thường mà nói, phi hành
chính là chuyện xa xa không thể chạm tới a.
Bay trên không trung, sau khi thân hình Lâm Dịch vặn vẹo mấy cái, đã biến thành bộ dạng vốn có.
Lúc này tiếp tục dùng diện mạo của Hàn Thế đã không còn thích hợp nữa. Thân phận Hà Thế có lẽ giữ lại sau này còn có tác dụng. Dù sao diện mạo của
mình đối với người Cổ Thuật có lẽ vẫn tương đối lạ lẫm, tự nhiên cũng
không sợ đối phương tìm mình gây phiền toái.