Chung Cực Truyền Thừa

Chương 657


trướctiếp

Nhìn vẻ mặt Lâm Dịch ngụy trang là mạnh mẽ không sợ hãi nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kinh sợ, trong lòng Thạch Tính trưởng lão không khỏi thầm mắng, đã sớm nói cho ngươi ở phía sau không nên tiến đến, ngươi vẫn cứ không nghe! Bây giờ đã xảy ra chuyện, ngươi lại sợ hãi thành bộ dạng này rồi? Ta, ta làm sao có thể tiến đến đây?

Trong lòng Thạch Tính trưởng lão hối hận, nhưng lúc này hắn cũng biết chính mình không có khả năng lui ra. Bằng không sẽ bị Hàn thiếu gia nhớ mãi rồi...Kia đúng là một việc không tốt đẹp rồi.

Lập tức chỉ có thể giúp đỡ Lâm Dịch đang run rẩy, âm thanh nghiêm túc hướng Vệ Vũ nói:



- Đúng rồi! Nếu như không phải Hàn thiếu gia, Lang Sa sớm cũng đã bị giết rồi. Lúc này...lúc này có chuyện gì liên quan đến Hàn thiếu gia?



Vệ Vũ bị hai người nói chặn họng, hai mắt nhìn chằm chằm, rồi lại không có chút nào có thể phản bác.

Quả thực, Lang Sa bị giam, nghiêm túc mà nói, thật sự là không có liên quan chút nào với Hàn Thế. Là bởi vì chính nàng trông coi thư các bị trộm mất bí tịch nên mới mang đến tai họa, cũng là Hàn Thế giậu đổ bìm leo, rõ ràng coi đây là uy hiếp, lợi dụng việc Lang Sa mắc tội mà ép người nhà Lang Sa đem Lang Sa gả cho Hàn Thế, mới có thể miễn tội cho Lang Sa. Việc này làm sao có thể để Vệ Vũ luôn luôn coi Lang Sa như là nữ thần chịu được?

Lại nói tiếp dường như quy củ không phù hợp...Nhưng Nhị trưởng lão Hàn Vạn ở tại Cổ Thuật đúng là có quyền lực như vậy! Huống chi hiện nay Đại trưởng lão bế quan dưỡng thương, toàn bộ Cổ Thuật, đã hoàn toàn do Nhị trưởng lão nắm giữ trong tay rồi.



- Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện!



Cuối cùng Vệ Vũ cũng chỉ có thể hai mắt bốc hỏa mà mở miệng mắng một câu.

Bộ dạng của Lâm Dịch tỏ ra cực kỳ sợ hãi, nhưng lại vừa cứng cổ nói:



- Nghiêm túc mà nói lên, thế nhưng ta vẫn là cứu tính mạng Lang Sa! Vệ Vũ, ngươi đừng kiêu ngạo, đừng, đừng tưởng rằng bản thiếu gia ta sợ ngươi!



- Ngươi nói cái gì?



Con măt Vệ Vũ trợn tròn, năng lượng trên người mạnh mẽ dao động, dường như sắp bộc phát vậy. Vệ Linh ở phía sau nhất thời hoảng sợ, lập tức nắm chặt Vệ Vũ la lên:



- Ca, người bình tĩnh chút! Không thể động thủ được!



- Thế nhưng hắn!...



Vệ Vũ vẫn không phục, năng lượng điên cuồng không ngớt. Cũng làm cho Thạch Tính trưởng lão hết hồn...Khí thế ở trước mặt như vậy, hắn cũng tự hỏi không có bản lĩnh thì không thể nào làm như vậy được.

Nhưng mà đương sự Lang Sa là người dẫn đến việc này, cũng rất thờ ơ lạnh nhạt. Nhìn biểu hiện của Lâm Dịch cực kỳ sợ hãi nàng vẫn lạnh lùng, cũng không thể phát hiện được một tia buồn bã trong đôi mắt đẹp của nàng. Lập tức môi anh đào khẽ mở, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:



- Vệ đại ca.




Vệ Vũ vốn đang nổi giận nhất thời thân thể chấn động, sau đó lập tức nhìn về phía Lang Sa, đi nhanh đến nói:



- Ta đây, ta đây.



Lang Sa nhìn khuôn mặt anh tuấn của Vệ Vũ đang nhìn về phía mình với ánh mắt nóng như lửa và lo lắng, cũng khẽ thở dài một tiếng nói:



- Cảm tạ Vệ đại ca những năm gần đây đã chiếu cố tiểu muội. Ở trong lòng của tiểu muỗi, Vệ đại ca vĩnh viễn là một đại ca tốt của tiểu muội...



- Đại ca?



Thân thể Vệ Vũ nhất thời run rẩy kịch liệt đứng lên, dường như ý thức được việc gì rồi. Hắn không dám nhìn Lang Sa tin tưởng, lập tức cắn chặt hàm răng không để cho sự đau thương của chính mình biểu hiện ra ngoài, âm thanh run rẩy nói:



- Chỉ, chỉ là đại ca sao...



Lang Sa trầm mặc một chút, lập tức gật đầu:



- Chỉ là đại ca.



Vệ Vũ lảo đảo lui lại mấy bước, sau đó đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. Nhất thời Vệ Linh lại càng hoảng sợ, chạy nhanh tới đỡ hắn:



- Ca, người, người làm sao vậy?



Nét mặt Vệ Vũ xám lại như người chết, hắn nhắm chặt hai mắt lại, nhưng rốt cục cũng không kìm được nước mắt từ bên trong tràn ra.

Thầm mến hơn ba chục năm rồi...Từ lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy Lang Sa, hắn đã biết rằng không thể kiềm chế được tình cảm với người con gái này. Nhưng mà, không nghĩ tới trong lòng người con gái này, vĩnh viễn chỉ coi mình như là đại ca mà thôi...

Trong lòng thất vọng như chết rồi. Loại tình huống này chính là Vệ Vũ hiện tại sao?

Lâm Dịch ở một bên nhìn. Cũng tự hỏi chính mình. Rốt cục đây là một phương pháp để Lang Sa làm cho đối phương hết hy vọng, không đến mức để hắn tự làm tổn thương chính mình? Hay thật sự là không có cảm giác với hắn?

Lâm Dịch không biết, chỉ là hắn cũng không có ý định đi quan tâm những việc này.

trướctiếp