Chung Cực Truyền Thừa

Chương 646


trướctiếp

La Hạ tuy không lớn tuổi nhưng từ nhỏ đã thường xuyên ở bên cạnh cha, mưa dầm thấm lâu. Nó cũng biết được không gian giới chỉ này là một vật trong truyền thuyết, lập tức rạo rực đón nhận, càng ngọt ngào kêu vài tiếng cha nuôi. Sau đó La Hạ mừng như điên chạy tới khoe với chị mình. Đương nhiên La Tư có được thứ thần khí rồi, cho nên cũng chỉ cười nhạt với em trai mình mà thôi.

Tiệc rượu vẫn duy trì tới tận đêm khuya, Mà Ám Tương vốn sẽ tham gia tụ hội của các mệnh phụ trong thành, nhưng nàng lại khéo léo từ chối. Một đêm Lâm Dịch và gia đình La Á trò chuyện thật vui.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dịch vẫn quyết định rời đi. La Á và Ám Tương, thậm chí là La Tư và La Hạ đều muốn giữ hắn ở lại. Chỉ là Lâm Dịch biết bản thân không còn nhiều thời gian, chỉ có thể cự tuyệt.

Thấy biểu tình của Lâm Dịch, La Á biết đối phương thật sự có việc gấp cần giải quyết, cho nên cũng chỉ biết thở dài nói:



- Được rồi. Xem ra ngươi thật sự có việc gấp...Chỉ là sau này có chuyện gì, chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau. Có việc gì cần giúp, ngươi chỉ cần mở miệng. La Á ta tuy bất tài nhưng vẫn sẽ cố gắng giúp đỡ.



Lâm Dịch biết La Á nói thật tâm. Tuy bản thân hắn có tu vi Đại Tinh Vị Cảnh thương giai, chân chính cần người khác giúp đỡ tuyệt đối không nhiều lắm. Hơn nữa nếu như muốn tìm người hỗ trợ, tuyệt đối cũng phải là người có tu vi Tinh Vị Cảnh. Hoàn toàn không đến lượt La Á. Nhưng Lâm Dịch vẫn cảm động, gật đầu cười nói:



- Được rồi. Ta đi trước. Các ngươi bảo trọng.



Cả nhà La Á ra tiễn Lâm Dịch. Lâm Dịch gật đầu, thân hình lóe lên một cái liền biến mất tại chỗ. Chiêu thức này khiến cho hai chị em La Tư và La Hạ hoàn toàn ngây dại...Hai ngươi có bao giờ thấy được người nào cường đại như vậy đâu?

La Tư không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía La Á hỏi:



- Cha...Thực lực của cha nuôi mạnh như thế nào? Cha nuôi nhất định đã tu hành rất lâu rồi?



La Á nhìn địa phương Lâm Dịch biến mất, hắn không khỏi cười khổ nói:



- Cha nuôi của con hiện tại cường đại đến mức nào ta cũng không biết. Nhưng ta có thể khẳng định hắn là tồn tại cường đại mà không phải chúng ta có thể biết được. Thời gian ta quen hắn, thực lực của hắn và ta cũng chỉ tương đương nhau mà thôi...



- A?



La Tư ngạc nhiên, trong ánh mắt lộ ra sự sùng bái. Chính nàng có một người cha nuôi không phải là người thường. Thật không phải là người thường a! Thảo nào ngay cả thứ thần khí cũng có thể xuất ra được.

Nghĩ đến đây, La Tư không khỏi cúi đầu nhìn xuống cái vòng tay màu bạch ngân trên cổ tay mình.

La Á nhìn về phía La Tư, nghiêm túc nói:



- Chuyện con có được thứ thần khí không thể tùy tiện nói ra ngoài. Đối với cha nuôi con thì thứ thần khí này không đáng là gì nhưng đối với những người khác, đây tuyệt đối là bảo vật. Nếu có người biết được trên tay con có thứ thần khí thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi đâu.



Trong lòng La Tư không khỏi run lên, nàng nhu thuận gật đầu. Lúc này La Á mới yên tâm, hắn lại ngoảnh đầu lại nhìn rồi mới thở dài nói:



- Chúng ta trở về thôi.



Nói xoay liền xoay người bước đi.

Từ biệt gia đình La Á, Lâm Dịch lần thứ hai bước trên Cổ Thuật Đường.

Một đường bay nhanh, Lâm Dịch cũng phải mất năm ngày mới trở về thành Bách Nhạn, bay thẳng tới võ môn. Môn chủ võ môn nhìn thấy Lâm Dịch trở về, cũng không có nhiều kinh ngạc. Dù sao thì cường giả Tinh Vị Cảnh mượn dùng không gian truyền tống là chuyện thường thấy. Thân làm môn chủ võ môn, hắn đã sớm đã quen thuộc.



- Đại nhân! Lần này ngài muốn đi đâu?



Môn chủ võ môn khách khí hỏi Lâm Dịch.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi lại nói:



- Hành tỉnh Đông Á, có thể đến một thành phố ở phía đông.



- Hành tình Đông Á, thành phố ở phía đông?



Môn chủ võ môn sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần cười nói:



- Thỉnh đại nhân chờ một chút, ta phải đi thăm dò một chút...Dù sao hành tỉnh Đông Á tiểu nhân cũng không quá quen thuộc.



- Không sao! Làm phiền môn chủ rồi.



Lâm Dịch gật đầu. Môn chủ võ môn khom người chào Lâm Dịch rồi đi ra ngoài. Một lát sau hắn quay trở về, trong tay cầm theo một cuốn sách. Mặt trên cuốn sách có ghi rõ tư liệu truyền tống võ môn.

Hắn tìm tòi một chút rồi cũng xác định được một cái tên. Thành Thạch Nham. Môn chủ võ môn chỉ vào trong cuốn sách rồi nói:



- Đại nhân! Người xem thành phố này thế nào? Đây là một thành phố nằm ở phía đông.



Lâm Dịch nhìn qua một chút, lập tức cười nói:



- Được rồi, thành phố này đi. Làm phiền môn chủ.



Môn chủ võ môn cười cười, sau đó hắn tới trước không gian truyền tống liên lạc với đối phương.

Xong việc hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch cười nói:



- Đại nhân! Đã liên lạc được rồi. Tùy thời có thể xuất phát.



Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, lập tức cười nói:



- Làm phiền môn chủ rồi.



Môn chủ võ môn lắc đầu cười nói:



- Đại nhân khách khí rồi. Mời!



Lâm Dịch đi vào trong không gian truyền tống, ngân quang đại thịnh, đợi đến khi năm khỏa tinh thể đồng loạt sáng lên, trời đất liền quay cuồng.



- Xin chào đại nhân! Hoan nghênh người đến thành Thạch Nham thuộc hành tỉnh Đông Á. Ta là môn chủ thành Thạch Nham, tên là Thạch Đàm.



Một người có vài phần thô thiển khom người chào hỏi Lâm Dịch. Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thấy một trung niên nam tử cao to đang đứng bên cạnh.

Lâm Dịch cười cười:



- Làm phiền môn chủ.



- Đại nhân khách khí rồi. Xin mời đi theo ta.



Thạch Đàm sinh ra đã là người có vóc dáng lực lưỡng, bề ngoài nhìn rất thô thiển. Nhưng khi hắn cười, lộ ra hàm răng trắng tinh cũng làm cho người ta cảm giác được sự thân thiện.

Lâm Dịch đi theo phía sau Thạch Đàm rời khỏi võ môn. Hắn cũng từ chối tiệc chiêu đãi của Thạch Đàm. Lâm Dịch không nấn ná lại lâu, nhanh chóng bay đi, đi tới trung tâm của thành thị Thạch Nham.

Thành Thạch Nham là một thành phố lớn ở phía đông hành tỉnh Đông Á, mà ở phía đông cũng là rừng cây rậm rạp trải dài vô tận. Có thể dự đoán được, bên trong rừng rậm, số lượng ma thú nhất định rất đáng sợ.

Lâm Dịch chỉ dừng lại thành Thạch Nham một lát. Mục đích cuối cùng của chuyến đi này là nơi có truyền thừa của Cổ Thuật. Chỉ là Lâm Thiên Ngạo mặc dù có nhắc tới truyền thừa của Cổ Thuật ở phía đông hành tỉnh Đông Á, không cách nào chỉ điểm rõ ràng hơn. Nhưng nhiêu đó thôi Lâm Dịch cũng biết được phương hướng đại thể, không đến mức không biết gì.

trướctiếp