Chung Cực Truyền Thừa

Chương 643


trướctiếp

Lâm Thiên Ngạo cũng biết Lâm Dịch mà đi nới lời từ biệt thì phụ nhân nhất định sẽ khóc lóc, cho nên hắn gật đầu nói:



- Cũng tốt, ta sẽ đi nới với nàng. Vậy, con hiện tại đi luôn sao.



Lâm Dịch gật đầu, lại cúi chào Lâm Thiên Ngạo rồi mới xoay người rời đi.

Lâm Thiên Ngạo nhìn bóng lưng Lâm Dịch xa dần, trên mặt mang theo một nét tươi cười rạng rỡ. Nhớ tới sự tình Lâm Dịch trước khi đi cầu khẩn mình, sắc mặt Lâm Thiên Ngạo lại lộ ra vài phần tiếu ý. Hắn xoay người lên núi lễ phật.

Ngoại trừ Lâm Thiên Ngạo ra thì khi Lâm Dịch rời đi không có kinh động bất cứ người nào. Bốn ngày sau, Lập Dịch một lần nữa trở về bãi biển lúc xuất phát.

Chỉ là lúc này Lâm Dịch đang ở trên cao mấy vạn mét, đảm bảo không cần lo lắng có người nhìn thấy.

Hắn cũng không dự định hạ xuống phía dưới, mà một đường bay về phía thành thị đằng trước.

Địa điểm của Cổ Thuật, hắn đã biết. Nó nằm ở hành tỉnh Đông Á ở phía đông đại lục. Từ đây đi tới đó cần phải đi qua sáu tỉnh thành nữa. Bóng đêm dần buông xuống, Lâm Dịch không còn nhiều thời gian lắm.

May mà ở đây có không gian truyền tống, giúp cho Lâm Dịch tiết kiệm chút ít thời gian. Lâm dịch tính toán một chút, nhiều nhất thì mất khoảng một hai tuần là hắn có thể đứng trước cửa lớn Cổ Thuật.

Bay nhanh về phía trước, hắn dùng ba bốn ngày để bay đến một tòa thành thị thật lớn trên một hòn đảo.

Trước đây Lâm Dịch đã từng sử dụng qua không gian truyền tống của tòa thành thị này. Đảo này cũng không tính là nhỏ, tuy rằng trông giống một trăm con chim nhạn nhưng so với Thiên Diệp đảo vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Lâm Dịch đã quá quen với nơi này, hắn trực tiếp bay vào trong võ môn.

Trên thực tế võ môn ở các thành thị đều giống nhau, trong vòng một năm đều có một vài cường giả Tinh Vị Cảnh đến. Cho nên khi thấy Lâm Dịch bay đến, những đệ tử võ môn tuy đều lộ ra sự kinh ngạc, thần sắc tôn kính nhưng cũng không bị kinh động.

Môn chủ võ môn lập tức đi ra đón. Lâm Dịch mới rời khỏi nơi này có ba tháng, môn chủ võ môn tất nhiên là nhận ra Lâm Dịch, hắn cung kính dị thường, ân cần thăm hỏi vài tiếng.

Lâm Dịch tươi cười nói:



- Lần này lại phải làm phiền tới đại nhân.



Vị môn chủ kia nhất thời sợ hãi:



- Đại nhân nói quá lời, có thể bang trợ đại nhân là niềm vinh hạnh cho tiểu nhân.



Lâm Dịch nhẹ nhàng cười cười, lập tức nói:



- Được rồi, ta cũng không nói nhiều. Ta muốn mượn không gian truyền tống của võ môn dùng một lát.



Môn thủ trịnh trọng nói:



- Tất nhiên là được. Đại nhân! Mời đi bên này!



Lâm Dịch gật đầu, đi theo sau môn chủ võ môn. Dưới sự tiếp đón ân cần của môn chủ võ môn, Lâm Dịch chậm rãi bước lên lầu. Một lát sau hắn đã đi vào bên trong không gian truyền tống.



- Đại nhân! Xin hỏi người muốn đi đâu?



Không gian truyền tống khỏi động, môn chủ quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch dò hỏi.

Lâm Dịch suy nghĩ một lúc nói:



- Đi thành Bách Nhạn ở hành tỉnh Khắc Lâm.



- Thành Bách Nhạn, hành tỉnh Khắc Lâm...Đại nhân, mời.



Môn chủ võ môn lập tức liên hệ, chỉ thấy không gian truyền tống bắt đầu lóe sáng ngân quang.

Ngân quang xuất hiện được một lúc thì xuất hiện sóng gợn, một bóng người xuất hiện.



- Ngài là?



Một trung niên nam tử xuất hiện ở trong ngân quang nhìn về phía môn chủ võ môn, nhất thời lộ ra vài phần nghi hoặc.



- Xin chào! Xin hỏi ngài có phải là môn chủ của Vũ môn ở thành Bách Nhạn hành tỉnh Khắc Lâm?



Môn chủ Võ môn lễ phép cười hỏi.



- Đúng vậy! Xin hỏi ngài là...



- Xin chào! Ta là Lạc Khắc môn chủ Võ môn ở hành tỉnh Kim Nguyên.



Môn chủ võ môn chào hỏi đối phương một tiếng.

Nét mặt trung niên nam tử kinh ngạc nhưng hắn cũng lập tức nói:



- Xin chào!...Xin hỏi ngài có chuyện gì không?



- Là như thế này! Có một vị đại nhân muốn sử dụng không gian truyền tống của quý thành một chút. Xin hỏi có thể chứ?



Môn chủ võ môn trực tiếp nói.

Nam tử kia nghe vậy thì bừng tỉnh...Đại nhân trong miệng của môn chủ võ môn đại biểu cho cường giả Thánh giai. Mà những cường giả Thánh giai này mượn dùng không gian truyền tống không phải là việc xa lạ gì. Trung niên nam tử lập tức cười nói:



- Đương nhiên có thể. Đây là niềm vinh hạnh của ta.



Lúc này, môn chủ võ môn mới gật đầu cười nói:



- Mời các hạ chuẩn bị một chút.



Trung niên nam tử gật đầu, bóng ảnh liền biến mất. Một lát sau, ngân quang đại thịnh, năm tinh thể trên không gian truyền tống lóe sáng. Môn chủ võ môn cười nói với Lâm Dịch:



- Đại nhân, mời.



Lâm Dịch gật đầu nói:



- Làm phiền rồi!



Sau đó hắn trược tiếp bước vào bên trong không gian truyền tống.

Trời đất quay cuồng.



- Đại nhân! Hoan nghênh người tới thành Bách Nhạn ở hành tỉnh Khắc Lâm.



Vừa mới khôi phục ý thức, bên tai Lâm Dịch vang lên âm thanh cung kính của một người. Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thì thấy trung niên nam tử vừa nãy.

Lâm Dịch khách khí cười nói:



- Môn chủ khách khí. Lâm mỗ mới nên cảm tạ các hạ.



Trung niên nam tử mỉm cười, lập tức nói:



- Kính xin đại nhân nghỉ ngơi trong chốc lát, tiểu nhân đi chuẩn bị yến hội.



Lâm Dịch cười nói:



- Không cần. Ta rời đi ngay bây giờ.



Nam tử kia nghe vậy cũng không có kiên trì, lập tức gật đầu nói:



- Mời.



Sau đó, nam tử kia dẫn Lâm Dịch đi ra ngoài.

Vừa nhìn thấy thành Bách Nhạn rộng lớn, đường đi hoa lệ. Trong lòng Lâm Dịch lại có thêm một lại cảm giác quen thuộc. Hắn nhìn người người đi trên đường phố, khiến cho bản thân giật mình cảm giác cách một thế hệ.

Từ biệt môn chủ vũ môn, Lâm Dịch trực tiếp bay đi.

Phi hành trên không trung, Lâm Dịch nhớ tới biểu hiện của mình trong lần đầu tiên đi đến con phố rộng lớn kinh người của thành Bách Nhạn, lại nghĩ đế hiện nay dĩ nhiên mình đang đứng trên đỉnh phong của đại lục...Nét mặt của Lâm Dịch cũng không khỏi toát ra bộ dáng tươi cười nhàn nhạt.

Đứng ở trên bầu trời thành Bách Nhạn một hồi, Lâm Dịch xác định phương hướng rồi bay ra ngoài.

Mục tiêu của hắn rất đơn giản, chính là đi thăm hai vị bằng hữu La Á và Ám Tương, cùng với con nuôi Lâm Tử cho tới bây giờ vẫn chưa rõ giới tính.

trướctiếp