Trời ạ, Lâm Dịch hoàn toàn ngốc mất. Việc đó cần lực lượng cường
đại thế nào chứ? Cho dù không luận đến ba chữ tính cưỡng chế kia,
bất luận người mạnh nhất trên đại lục lúc ấy đến cùng cưỡng hãn đến cảnh giới khủng bố như thế nào, cả đại lục rộng lớn như thế, số
lượng cường giả nhiều như thế mà nói, cũng đã đủ khiến người kinh hãi mà cắn mất đầu lưỡi rồi.
Suy nghĩ một chút,
khiến người một lần truyền tống tất cả cường giả Tinh vị
cảnh trên đảo, chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng
a. Càng đừng nói đến mang tính cưỡng chế. Lực lượng phản kháng
của những cường giả kia là một loại cường đại như thế nào?
Chỉ sợ Thiên địa cũng không khỏi biến sắc a? Lại còn là phạm
vi khoa trương toàn bộ đại lục như thế.
Phải biết rằng,
truyền tống lúc ấy, không chỉ có vô số cường giả nhân loại,
còn có vô số ma thú hung hãn siêu cường a!
Lâm Dịch hoàn
toàn ngốc mất, mà Lâm Thiên Ngạo thì chìm dần trong loại kí ức
xa xưa này. Thật lâu sau mới quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch,
nhìn thấy biểu lộ Lâm Dịch, Lâm Thiên Ngạo không khỏi cười
cười. Lúc trước, khi hắn vừa nghe nói chuyện này, biểu lộ so
với Lâm Dịch cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau nửa ngày, Lâm Dịch mới thở dài một hơi thật sâu, hồi phục thần trí. Cảm thán nói:
- Người Thiên vị giới ra mặt, rõ ràng đều cường đại như thế sao?
Lâm Thiên Ngạo nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, qua một năm rưỡi nữa, con có thể thấy được, đó tuyệt đối không phải là loại cường đại bình thường mà ngươi có khả năng tưởng tượng.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, mới nhìn Lâm Thiên Ngạo hỏi:
- Như vậy, những cái này có gì liên quan với bông tai Hổ Văn?
Lâm Thiên Ngạo liếc nhìn Lâm Dịch tán dương, gật đầu cười:
- Bởi vì về sau, lúc bốn thế lực lớn phụ trách trông coi Bổn Nguyên chi tháp, bông tai Hổ Văn liền xuất hiện.
Lâm Thiên Ngạo khẽ thở dài một hơi, nói:
- Đó cũng là hơn mười vạn năm trước. Trên thực tế, đến tột
cùng ta cũng không biết là từ lúc nào, Cổ Văn nhận lấy một
mệnh lệnh, trông coi Bổn nguyên chi tháp. Ta chỉ biết là, Thần
khí tùy thân của Đại trưởng lão đầu tiên của Bạch Hổ hệ là
bông tai Hổ Văn này.
- Đại trưởng lão đầu tiên Bạch Hổ hệ của Cổ Văn?
Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên Ngạo, hắn thật sự không cách
nào tưởng tượng. Bông tai này hơn hai trăm năm trước mới đột
nhiên xuất hiện, rõ ràng lại cùng xuất hiện với nhân vật hơn
mười vặn năm trước.
Lâm Thiên Ngạo nhẹ gật đầu, nhìn bông tai trên lỗ tai Lâm Dịch, ánh mắt lại mang theo một ít hưng phấn, nói:
- Tương truyền, ai có thể đạt được bông tai Hổ Văn, liền có thể
là đạt được vị trí người mạnh nhất chính thức trong truyền
thuyết tại Thiên Vị giới, máu huyết thần Bạch Hổ, một trong
ngũ thần! Từ đó đạt được Chiến văn siêu hạng chính thức!
- Thần Bạch Hổ, một trong ngũ thần?
Hiện giờ Lâm Dịch đã hoàn toàn bó tay rồi. hắn như thế nào cũng
không thể tưởng tượng, nương theo lai lịch bông tai theo mình từ
nhỏ đến lớn, lại kéo đến vấn đề chúng cường giả đột nhiên
biến mất hơn mười vạn năm trước, kéo đến vấn đề Bổn nguyên chi tháp chèo chống, xếp đặt toàn bộ năng lượng trong không gian,
đến bây giờ rõ ràng còn nhắc tới một trong ngũ thần chí cường trong truyền thuyết. Lâm Dịch cảm giác mặt mình đều có chút
chết lặng. Bước tiếp theo còn có thể kéo đến cái gì nữa?
Lâm Dịch không biết, cho nên hắn yên lặng lắng nghe.
Lâm Thiên Ngạo có chút quái dị nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh
của Lâm Dịch, tựa hồ có chút kỳ quái vì sao hắn không cảm
thấy hưng phấn hoặc là kinh dị. Hắn cũng không biết, bên trong
vẻ bình tĩnh bề ngoài, là tâm đã sớm chết lặng đến mức không biết nên phản ứng như thế nào rồi.
Thấy đối phương không có phản ứng, Lâm Thiên Ngạo chỉ đành tiếp tục nói:
- Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Dù
sao, tên Trưởng lão Bạch Hổ hệ lúc trước, cũng không có được
chiến văn siêu hạng.
- Cái kia, bông tai này sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Lâm Dịch không thể không hỏi. Thần khí trọng yếu như thế, ai lại tùy ý để mất nó đi?
Lâm Thiên Ngạo nghe vậy, nhún vai nói:
- Cái này ta cũng không rõ ràng lắm. Trên thực tế, bông tai này
cùng với truyền thuyết, ta cũng là từ cổ văn hiến trong Cổ Văn
mà biết được. Bởi vì nó quá mức đặc biệt, cho nên mới có
thể nhìn ra.
Lâm Dịch trầm mặc lại, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, nói:
- n, ta đã biết.
Đến lúc này, Lâm Dịch đối với Thiên Vị Giới, càng bắt đầu hướng tới.
Mà Thanh Long một mực nghe Lâm Dịch và Lâm Thiên Ngạo nói chuyện, không nói xen vào, đột nhiên rầu rĩ lên tiếng.
- Đại ca, ngươi xem cái gì cổ văn hiến? Ta cũng đi xem.
Lâm Thiên Ngạo hõi sửng sốt một chút, lập tức cýời mắng:
- Lúc đầu còn muốn để tiểu tử ngýõi hảo hảo nghiên cứu một chút, ngýõi
lại luôn luôn trốn đông trốn tây, bản thân không chú tâm học tập Cổ Văn. Vì sao bây giờ lại nghĩ đến?
Thanh Long cýời hắc hắc, ngýợng ngùng gãi gãi đầu nói:
- Đại ca cũng biết đấy, những văn tự cổ đại này chỉ nhìn thôi là đệ đã
đau đầu rồi. Thế nhýng hiện tại, một năm rýỡi nữa đệ cũng muốn đi Thiên
Vị Giới. Biết thêm một chút ít gì đó, sau này cũng có tác dụng không
ngờ.
- A! Tiểu tử ngýõi thật ra cũng biết lo lắng những biến cố bất ngờ xảy ra?
Lâm Thiên Ngạo nhíu mày nói.
Thanh Long hắc hắc cýời, vò đầu. Sau đó Lâm Thiên Ngạo vừa cýời vừa nói hắn
vài câu, hắn liền đứng lên nhếch miệng cýời nói với Lâm Dịch:
- Đệ đi nghiên cứu trýớc một chút. Đại ca và hiền chất ở lại tâm sự tiếp đi nhé.
Lâm Dịch đứng lên chào, Thanh Long phất tay liền rời đi, hắn muốn nhanh
chóng học tập văn tự cổ một phen. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lâm
Dịch và Lâm Thiên Ngạo.
Nhìn Thanh Long rời đi, Lâm Thiên Ngạo
quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, vẻ mặt týõi cýời, sau đó liên tục gật
đầu. Đồng thời vỗ vỗ vai Lâm Dịch nhýng lại không có nói gì.
Lâm Dịch sửng sốt một chút, rồi cũng bật cýời.
- Đýợc rồi. Trýớc ở nõi này nghỉ ngõi một đoạn thời gian đi. Lúc nào rảnh rỗi, ta mang con đi thăm thú xung quanh. Cổ Văn không phải chỉ có một
một tòa đảo đâu. Ngày mai chúng ta trở về Bạch Hổ đảo. Phụ thân con cũng lớn lên ở đó.
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Thiên Ngạo thở dài một hõi...