Chung Cực Truyền Thừa

Chương 629


trướctiếp

Thấy sắc mặt Bạch Tiếu Thiên có chút khẽ biến. Lâm Dịch lại không nói gì, mà quét mắt nhìn bốn phía. Bọn người Lâm Thiên Ngạo, đều ở trong song trọng trong lĩnh vực, liền không thể động đậy chút nào.



- Là ngươi à?



Thanh Long cách Lâm Dịch vừa thấy Lâm Dịch, lập tức trừng lớn đôi mắt hổ, trong đôi mắt càng là phát ra tơ máu!

Lâm Dịch đối mắt với Thanh Long, lập tức cười cười nói:



- Hắc hắc, là ta. Như thế nào? Vẫn luôn nhớ tới ta sao?



- Hèn hạ! Đánh lén sau lứng, đâu tính là anh hùng? Có giỏi thì đối mặt với ta này!



Thanh Long tức giận trách mắng.

Lâm Dịch cười hắc hắc nói:



- Ta tới giờ đều chưa nói qua mình là anh hùng gì cả, đúng không, Bạch đại nhân?



Lâm Dịch nói xong, lại nhìn về phía Bạch Tiếu Thiên.

Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên có chút khó coi, bất quá hắn vẫn miễn cưỡng cười nói:



- Nói không sai. Được làm vua thua làm giặc, làm gì có anh hùng hay không anh hùng chứ? Ha ha, tốc độ của Lâm tiểu hữu ngược lại rất nhanh đấy.



Lâm Dịch cười hắc hắc, lập tức cúi đầu nhìn về phía năm miếng lệnh bài màu đen tinh xảo đang nằm trong lòng bàn tay mình.

Lệnh bài kia giống như kim loại nhưng không phải kim loại, giống gỗ lại không phải gỗ, căn bản không nhìn ra tính chất. Lệnh bài này có hình giống thanh kiếm, sờ lên rất có cảm giác rất chân thật. Ở hai mặt lệnh bài, lại có thêm một vòng tròn, trên đó điêu khắc lấy ấn ký như hình chữ thiên (天), thoạt nhìn trông rất chi là thần bí.

Lâm Dịch giơ lệnh bài trên tay lên tò mò nói với Bạch Tiếu Thiên:



- Đại nhân, đây là bảo vật đi thông Thiên Vị giới sao? Làm sao để dùng thế?



Bạch Tiếu Thiên hít sâu một hơi, biểu lộ trên mặt lập tức bình thường lại, cười nói:



- Ngươi chỉ cần nắm lấy nó, đợi hai năm sau, tự nhiên có người đến dẫn ngươi lên Thiên Vị giới.



Lâm Dịch ah xong một tiếng. Trở tay một cái, ngân mang lóe lên, lệnh bài kia đã bị bỏ vào trong không gian giới chỉ của hắn. Lập tức cười ha ha nói:



- Tốt rồi, hôm nay lệnh bài đắc thủ, chúng ta cũng rời đi thôi.



Ánh mắt Bạch Tiếu Thiên lập loè vài cái, lập tức gật đầu cười nói:



- Không sai.



Nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Ngạo cười nói:



- Lâm trưởng lão, lần này cám ơn các ngươi rồi.



Lâm Thiên Ngạo sắc mặt lạnh lùng, một mảnh tái nhợt mà nói:



- Quả nhiên không hổ là Bạch Tiếu Thiên có danh kẻ đa mưu của hoàng tộc đế quốc, chuyện ngày hôm nay, Cổ Văn nhớ kỹ, kính xin hoàng tộc Đế Quốc ngươi tự giải quyết cho tốt.



Ý uy hiếp trong giọng nói của Lâm Thiên Ngạo rất rõ ràng, bất quá tròng mắt Bạch Tiếu Thiên lại hơi híp, lộ ra thần sắc lành lạnh. Nhưng sau khi hiện lên một vòng hàn mang, lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch đã trở nên lạ lẫm ở một bên, Hắn đang tại cười toe toét đùa với Thanh Long, bộ dạng tựa hồ đối với chuyện bên này không hề để ý tới.

Bạch Tiếu Thiên do dự vài cái, nhưng lập tức lại hít sâu một hơi, cười cười với hắn, nhưng lại không nói gì.

Chính vào lúc này, một vòng tinh mang đột nhiên truyền ra từ sau lưng Bạch Tiếu Thiên, thẳng đến mặt Lâm Thiên Ngạo! Dưới song trọng lĩnh vực, Lâm Thiên Ngạo căn bản cũng không có chút chỗ trống tránh né! Mắt thấy sẽ bị tinh mang kia sát đến thân, một đạo bóng xám hiện lên, tiếp lấy đạo tinh mang kia. Thấy hoa mắt, Lâm Dịch đã xuất hiện ở trước người Lâm Thiên Ngạo.

Lúc này, trên mặt Lâm Dịch nào có thần sắc đùa giỡn nữa? Lạnh lùng một mảnh, hắn từ từ liếc mắt nhìn mọi người sắc mặt có chút khẽ biến, do dự liên tục, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, sắc mặt nhu hòa xuống nói:



- Bạch đại nhân, niệm khoảng thời gian năm đó ngươi đối đãi với ta không tệ...ngươi đi đi.



Trong mắt Bạch Tiếu Thiên lóe lên tinh mang, lập tức lại cười nói:



- Lâm tiểu hữu chỉ sợ đã hiểu lầm gì đó hả?



Lâm Dịch nhẹ lắc đầu, thản nhiên nói:



- Hiểu lầm hay không, trong lòng Bạch đại nhân tự mình biết. Ta cũng không muốn xé toạc da mặt với ngươi...Rời khỏi đi.



Bạch Tiếu Thiên liếc nhìn Lâm Dịch thật sâu, lập tức than khẽ, lắc đầu cười nói:



- Ngươi lúc nào thì phát hiện ra? Ta tự nhận vẫn che giấu tương đối tốt mà.



Lâm Dịch nhìn hắn:



- Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận.



Bạch Tiếu Thiên giật mình nhẹ gật đầu, lập tức lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu:



- Vẫn còn có chút quá mức nóng lòng. Lâm tiểu hữu quả nhiên tính toán thật tốt.



- Nếu so với đại nhân, vẫn còn mặc cảm tự nhận không bằng rồi. Đại nhân, mời ngài tự tiện thôi.



Bạch Tiếu Thiên nhẹ gật đầu, lại lần nữa liếc nhìn Lâm Dịch thật sâu, mở miệng nói:



- Chúng ta đi.



Nói xong xoay người một cái, cứ như vậy bay ra ngoài. Ở sau lưng Bạch Tiếu Thiên, Bạch Tất lại lần nữa biến thành bộ dáng vô cùng già nua, hai mắt đục ngầu cũng nhìn thoáng qua Lâm Dịch, liền dưới sự dìu dắt của Bạch Linh và Bạch Liên Thanh, đi theo sau lưng Bạch Tiếu Thiên bay ra ngoài. Nối đuôi nhau tiến nhập vào trong cửa không gian truyền tống kia.

Ngân mang lóe lên, kim lam không gian lập tức chỉ còn lại màu xanh da trời. Thân hình bọn người Lâm Thiên Ngạo hơi khẽ chấn động, đã khôi phục tự do.

Lâm Thiên Ngạo nhìn bóng lưng Lâm Dịch, lại ngây ngẩn cả người.

Lâm Dịch xoay người một cái. Bay đến trước người Lâm Thiên Ngạo, đầu hơi khẽ cuối xuống:



- Tôn nhi Lâm Dịch bất hiếu, bái kiến gia gia.



- Ngươi...Ngươi là nhi tử của Hiên nhi?



Thanh âm của Lâm Thiên Ngạo có chút run rẩy.

Lâm Dịch khẽ gật đầu một cái. Chỉ thấy trên người hắn lập lòe lên huyết sắc năng lượng. Sau một lát, đã khôi phục lại bộ dạng cũ.

Lâm Thiên Ngạo nhìn khuôn mặt thanh tú của Lâm Dịch, trong ánh mắt trong khoảnh khắc tràn đầy cảm thán. Hắn nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra dáng tươi cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Vân Hiên rời khỏi hắn thời gian đã chừng hơn trăm năm rồi. Cho dù hắn là cường giả, phần thân tình này cũng không thể nào thay đổi được.

trướctiếp