Lâm Dịch nhíu mày, bộ dáng như có điều suy nghĩ, mà Thủy Linh Lung nhu
thuận đứng ở bên cạnh hắn, cũng không có quấy rầy hắn...Sau cửa vào của
Vũ Môn là một tiểu viện, nơi đây chỉ có đệ tử bên ngoài có thể vào,
người rất nhiều, trong sân đang có âm thanh rất ồn ào, mà Lâm Dịch muốn
đi, chính là nội viện...Nội viện cấm đệ tử bên ngoài tiến vào.
Lâm Dịch nhìn bên trong tiểu viện có một tên đệ tử Vũ Môn đi qua trước mặt
hắn, lập tức ngẫm lại, quay đầu lại nói vài câu với Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung nghe xong liền gật đầu, hai người tiến đi vào bên trong. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tuy nói là tiểu viện, nhưng trên thực tế nhưng cũng là không nhỏ. Nhưng
nhiều hơn một người, cũng không có ai chú ý, cho nên Lâm Dịch và Thủy
Linh Lung đi vào, hai người đi dạo sân nhỏ nửa vòng, tiến vào một hành
lang, tạm thời ẩn giấu thân hình.
Nhìn bộ dáng của kiến trúc, đây hẳn là dịch trạm...Dù sao với tư cách là Vũ Môn, nhiều khi phải tiếp
đãi vài khách nhân tôn quý. Mà bên trong chính là khu vực hạch tâm của
Vũ Môn, đương nhiên tất cả khách nhân không phải ai cũng ở được, bên
ngoài có một ít dịch trạm là chuyện bình thường.
Trong hành lang
rất yên tĩnh, không có bóng người nào, Lâm Dịch chỉ liếc nhìn sơ qua,
trên người lập tức xuất hiện hào quang màu lam sắc. Một lát sau, thân
hình của hắn lại cao hơn, diện mạo bên ngoài cũng biến đổi, đây là bộ
dạng của người vừa đi qua trước mặt của Lâm Dịch, bởi vì đã nhìn thấy
một lần, Thủy Linh Lung cũng không có biểu lộ kinh ngạc, nhìn đến đây,
nàng đã hiểu được suy nghĩ của Lâm Dịch, lập tức, dưới sự dẫn dắt của
Lâm Dịch, hai người đi vào trong dịch trạm.
- Nghiêm đại ca, hôm nay không ra ngoài à!
Lâm Dịch nhận ra tên mà mình vừa cải trang rất có nhân khí trong hàng ngũ
đệ tử bên ngoài, những nơi đi qua, có rất nhiều đệ tử đi ra chào hỏi,
trên mặt của hắn mang theo nụ cười, đáp lễ từng người...Nhìn hắn rất
bình tĩnh, bộ dáng như rất quen thuộc những người kia.
Sau khi hắn đi qua, một ít đệ tử bên ngoài tụ tập lại nói với nhau:
- Tên Nghiêm Bác này hôm nay làm sao thế? Nhìn hắn tâm tình không tồi a?
- Ngươi không thấy có nữ nhân đi theo sau lưng của hắn sao? Chậc
chậc...Chỉ nhìn dáng người đã biết là đại mỹ nhân., thật không biết tên
Nghiêm Bác này hà đức hà năng gì, lại có thể quen biết nữ nhân như thế?
Nhìn biểu lộ kia, chỉ sợ đang muốn tìm niềm vui trên người của nữ nhân
này đấy!
- Có đạo lý...Xem cái eo kia, bờ mông nảy nở...Chậc chậc...
Những nam nhân này đối thoại với nhau, đương nhiên không có câu này mà không
lọt vào lỗ tai của Lâm Dịch và Thủy Linh Lung. Sắc mặt của Lâm Dịch thì
không thay đổi gì, nhưng lỗ tai của Thủy Linh Lung đã hồng lên...Nhưng
nàng vẫn đi theo sau lưng của Lâm Dịch, giương mắt nhìn trộm hắn một
cái, nhưng không có nói gì.
Đi thẳng tới một cánh cửa, hai gã đệ
tử Vũ Môn trông coi ngăn cản bọn họ lại. Một người trong đó ngẩng đầu
nhìn thấy Nghiêm Bác do Lâm Dịch giả trang, lập tức lộ ra thần sắc hiếu
kỳ, nói:
- Ồ? Nghiêm sư huynh, không phải huynh mới vừa đi ra ngoài sao? Tại sao lại vào đây? Vị sau lưng của huynh là...
Người nọ chú ý tới Thủy Linh Lung sau lưng Lâm Dịch, trên mặt xuất hiện biểu lộ kinh diễm.
Nghe người nọ nói thế, trên mặt Lâm Dịch lộ ra nụ cười, trên mặt mang theo
bộ dáng đắc ý, có chút thần bí quay đầu lại liếc nhìn Thủy Linh Lung,
sau đó nhìn người nọ cười hắc hắc, nói:
- Vừa rồi ta đi ra
ngoài đón tiếp nàng...Nàng là biểu muội bà con xa của ta, lần này tới
đây chuyên môn xem địa phương ta đang làm việc, ta muốn mang nàng đi
xem, nhờ sư đệ dàn xếp một chút.
Người nọ nghe vậy đem ánh
mắt nhìn về phía Thủy Linh Lung, sau đó quan sát Thủy Linh Lung từ trên
xuống dưới, nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, sau đó mang theo vài phần hâm mộ, nói:
- Nghiêm sư huynh có biểu muội tốt
nha...Nhưng mà, Nghiêm sư huynh cũng biết địa phương này, không được môn chủ cho phép không được vào, Nghiêm sư huynh không nên làm ta khó xử.
Con mắt của Lâm Dịch khẽ động một chút, lập tức đưa tay vào trong áo, giống như đang lấy cái gì đó, sau đó nói:
- Sư đệ yên tâm, ta chỉ mang nàng đi vào trong mở mang kiến thức mà thôi, tuyệt đối không không kinh động tới môn chủ, dàn xếp một chút, dàn xếp
một chút a...
Nói xong, trong lòng bàn tay của hắn, lấy mấy khối kim loại, bỏ vào trong lòng bàn tay của người nọ.
Tên đệ tử Vũ Môn này cuối đầu xem xét, là mấy miếng kím tệ óng ánh, trên
mặt mang theo thần sắc vui mừng, nhưng sau đó dùng ánh mắt khó xử nhìn
về tên sư đệ đứng ở bên cạnh, nói:
- Với quan hệ giữa ta và
Nghiêm sư huynh, chỉ cần là chuyện sư đệ có thể làm được, đương nhiên
không có gì, nhưng Lý sư huynh hắn...
Lâm Dịch cười hắc hắc, lại lấy trong lòng ngực ra mấy miếng kim tệ, nói:
- Đây là đương nhiên rồi, hai vị sư đệ thủ hộ vất vả nên có phần rồi, đây là mấy miếng kim tệ, dùng để thăm hỏi hai vị.
Tên đệ tử Vũ Môn kia lại cảm thấy khó xử, nhưng lại gật đầu, nói:
- Ta đi nói chuyện với Lý sư huynh một chút, nếu hắn gật đầu, sư huynh cứ đi vào thôi, nếu như hắn không gật đầu...Sư đệ cũng không còn cách nào.
- Đương nhiên, phiền toái sư đệ.
Tên đệ tử Vũ Môn này gật đầu, đi vài bước qua bên kia, tìm một đệ tử Vũ Môn khác, kéo sang một bên, hai người đều chúi đầu lại nói chuyện với nhau, tên đệ tử Vũ Môn đang đứng ở cửa một chút cũng không nghe thấy.
Sau khi tên đệ tử Vũ Môn kia nói một lúc thì tên Lý sư huynh ngẩng đầu lên, liền nói mở. Lâm Dịch nhìn hai người, trên mặt hiện ra nụ cười, kim tệ
với hắn mà nói, dùng cũng không hết, nhưng đối với những chiến sĩ cấp
hai như những tên này, là một khoản tài phú không nhỏ, sau nhiều năm
trải qua nhiều chuyện như thế, Lâm Dịch đã hiểu được rất nhiều đạo lý,
nói thí dụ như: Mời người làm việc, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, muốn cho người ta cam tâm tình nguyện mà làm, nhất định phải cho bọn họ một
chút tiền, gọi là ân huệ.
Quả nhiên, không qua bao lâu, tên sư đệ kia tiến tới gần Lâm Dịch, nói:
- Sư huynh, mang tiểu biểu muội của huynh vào đi, nhưng mà, hai người
không nên đi vào quá lâu, còn hai giờ nữa là chúng ta thay ca, đến lúc
đó huynh có thể đi ra.
Trên mặt của Lâm Dịch lộ ra thần sắc cao hứng, giống như mang ơn, nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cảm tạ hai vị sư huynh đệ. Linh Lung, chúng ta đi vào thôi.
Nói xong, lại nói một tiếng với Thủy Linh Lung ở sau lưng. Thủy Linh Lung
cũng gật đầu, đi theo sau hắn tiến vào, bộ dáng có chút cúi đầu, giống
như rất câu nệ, loại bộ dáng này, tuy không thấy rõ biểu lộ, nhưng vẫn
làm cho mấy tên đệ tử Vũ Môn kia miệng khô lưỡi đắng, ánh mắt nhìn về
phía Lâm Dịch, lộ ra thần sắc hâm mộ.
Cứ như vậy, Lâm Dịch dễ dàng tiến vào bên trong.
Bên trong càng náo nhiệt hơn so với bên ngoài, sau khi đi được một lúc, Lâm Dịch đã biến lại bộ dáng như trước, bộ dáng rất anh tuấn.
Trong
này cũng không phải chỉ có đệ tử của Vũ Môn, còn có một ít khách nhân
tôn quý của Vũ Môn, nếu còn dùng thân phận đệ tử Vũ Môn như vừa rồi thì
không ổn, bởi vì Thủy Linh Lung là một đại mỹ nữ đi theo sau, sẽ làm cho người ta chú ý, biến thành bộ dạng khác, tuy cũng có người chú ý, nhưng ít ra cũng không quấy rầy bọn họ.
Quả nhiên, sau khi đi vào cửa, vài tên đệ tử Vũ Môn nhìn thấy hắn và Thủy Linh Lung, cảm nhận khí chất của hai người, có chút khom người...Hiển nhiên xem hai người bọn họ là
khách quý của môn chủ.
Lâm Dịch đi tới thấy không ít đệ tử Vũ Môn, rất thong dong nói:
- Hiện tại môn chủ của các ngươi ở nơi nào?
Mấy tên đệ tử Vũ Môn kia cảm ứng được cường độ năng lượng trên người của
Lâm Dịch, đương nhiên biết rõ bọn họ không phải là đối thủ của Lâm Dịch, lập tức cung kính nói:
- Môn chủ đang ở trong phòng làm việc, đại nhân tìm môn chủ có chuyện gì sao? Cần tại hạ thông tri một tiếng không?
Lâm Dịch đương nhiên không cần đối phương thông tri, nếu không chẳng phải
làm lộ thân phận sao? Nếu như mình đoán không sai, Vũ Môn hẳn được mấy
tên Tinh Vị Cảnh ở bên cạnh nhắc nhở, có người thực lực cường đại tìm
hắn, hắn khẳng định sẽ thông báo trước cho mấy tên Tinh Vị Cảnh này, mặc dù Lâm Dịch không sợ những kẻ này, nhưng hành tung của mình sẽ bị lộ
ra.