Chung Cực Truyền Thừa

Chương 574


trướctiếp

Nhưng đừng quên...không phải chỉ một mình hắn có được Thánh khí. Cổ Năng với tư cách là bá chủ đại lục vài vạn năm, nếu như nói những Đại trưởng lão này không có nổi một kiện Thánh khí thì ai mà tin chứ? Huống chi, không chỉ là Thánh khí mà có thể mạnh hơn như Thứ thần khí, thậm chí còn có thể là Thần khí.

Những điều này đều khiến Lâm Dịch phải cân nhắc kỹ nàng. Lúc trước chiến đấu không thấy người Cổ Năng sử dụng nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không có. Trong suy nghĩ của Lâm Dịch chắc phải còn một ít, tổng quát cũng không hề sai.

Nhưng nếu tính toán như vậy, dường như chính mình muốn tiêu diệt thế lực cường đại này càng thêm không có khả năng...

Lâm Dịch càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hắn cảm giác không có hy vọng...

Chẳng qua cũng may cho tới bây giờ Lâm Dịch dều là loại người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ. Mấy ngày nay hắn vẫn một mực suy nghĩ phương pháp tiêu diệt Cổ Năng...hắn cảm giác hình như chính mình đã bỏ sót điều gì đó, thế nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra...



- Ca ca, chúng ta vào trong thành chơi một chút có được không...



Trong lúc đang suy tư, nha đầu Lâm Yến kia lại tìm tới tận cửa. Lâm Dịch không khỏi cười khổ, hắn bất đắc dĩ nhìn lại về phía cửa. Quả nhiên, thân hình của tiểu cô nương đang đi vào từ bên ngoài. Nhìn dáng vẻ cau mày cùng vẻ mặt làm nũng của nàng, Lâm Dịch không khỏi lắc đầu nói:



- Không phải đã nói với muội sao? Bên ngoài quá nguy hiểm...muội hãy chờ ca ca nghĩ kế rồi mang muội ra ngoài có được không?



Tiểu cô nương trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Dịch, thuận tay ôm lấy cánh tay hắn loạng choạng nói:



- Huynh nói lời ấy đã một tháng rồi, vẫn còn chưa nghĩ xong biện pháp...phải chờ tới khi nào a...ca ca, mỗi ngày đều sống tại đây thật nhàm chán...Huynh dẫn muội đi ra ngoài được không. Chỉ một ngày thôi? Có được không...



Lâm Yến làm nũng nói.

Nhìn thấy biểu hiện ngây thơ của Lâm Yến, Lâm Dịch bất đắc dĩ đành than nhẹ một tiếng, nói:



- Không phải ca không muốn mà quả thực bên ngoài rất nguy hiểm...



- Muội mặc kệ a, muội mặc kệ a...ca, van cầu ca...



Lâm Yến đung đưa cánh tay Lâm Dịch, thuận theo hô lấy. Cuối cùng dùng bộ dáng điểm đạm đáng yêu, mở to đôi mắt nhìn Lâm Dịch.

Trong nhất thời Lâm Dịch chỉ có thể cười khổ. Ngay cả lời cự tuyệt cũng không biết nói thế nào.



- Thôi được Dịch nhi, con mang Yến nhi và Linh Lung ra ngoài một chuyến đi. Suốt ngày buộn bực tại chỗ này quả thật cũng không tốt.



Chính vào lúc này, tiếng cười của Lâm Cường truyền từ ngoài cửa vào.

Lâm Yến lập tức kinh hỉ nhìn vào phía cửa ra vào, Lâm Cường đi từ bên ngoài tới. Lâm Yến không khỏi nhảy bổ vào lòng Lâm Cường, khoác cánh tay lên vai hắn, cười hì hì nói:



- Vẫn là ba ba tốt nhất.



Lâm Cường buồn cười gõ nhẹ vào mũi nàng, tiểu cô nương không khỏi làm mặt quỷ với hắn, sau đó nhìn sang Lâm Dịch nói:



- Đi ra ngoài một hai ngày mà thôi, không có việc gì đâu.



Lâm Dịch nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi đành phải gật đầu:



- Thôi được. Để con đi tìm Linh Lung.



Nói xong hắn liền đứng dậy, còn Lâm Yến thì đứng tại chỗ hưng phấn hoan hô.

Chính vào lúc này, Thủy Linh Lung đang tu hành ở bên cạnh hồ.

Đối với nàng mà nói., không tiến được vào cảnh giới tinh vị đồng nghĩa với việc không thể ở cùng một chỗ với Lâm Dịch. Điều này khiến cho nàng tu hành càng trở nên khắc khổ hơn...dù sao ngồi khô khan một chỗ cả ngày cũng sẽ không tiến bộ được bao nhiêu. Thế nhưng cho dù vậy Thủy Linh Lung vẫn cứ kiên trì dùng đại đa số thời gian vào tu luyện. Yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ mau chóng muốn đạt tới trình độ Hạ tinh vị hạ giai cũng đủ thỏa mãn nàng. Có thể bay cùng Lâm Dịch đó là việc mà nàng muốn làm nhất hiện giờ. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Thời điểm Lâm Dịch gặp nàng, toàn thân nàng đang bao phủ bởi một cỗ năng lượng màu xanh da trời. Điều này khiến cho Lâm Dịch không khỏi than nhẹ một tiếng. Hắn âm thầm cảm động trong lòng. Thủy Linh Lung có thể chịu được buồn tẻ mà tu hành như vậy, nguyên nhân rất lớn chính là vì hắn. Nàng không giống như Thư Mộng, có được điều kiện may mắn có được Huyết Hạn truyền thừa, mặc dù không cần tu hành cuối cùng cũng có thể đạt được cảnh giới tinh vị. Mặc dù thiên tư của Thủy Linh Lung không tệ thế nhưng đó là thành lập trên cơ sở nàng tu hành không ngừng. Nếu như không cố gắng, nàng không nhất định đi vào được cảnh giới tinh vị.

Lâm Dịch chỉ nhìn trong chốc lát liền đi tới trước mặt nàng. Ánh sáng nhu hòa màu trắng hiện lên nhẹ nhàng chạm vào ánh sáng màu xanh da trời sáng bóng trên người lThủy Linh Lung. Thủy Linh Lung lập tức sinh ra cảm ứng, năng lượng tinh lam chậm rãi nhập vào trong cơ thể, nàng mở hai mắt ra.



- Lâm Dịch? Có việc gì sao?



Thấy Lâm Dịch, trong mắt Thủy Linh Lung hiện lên vẻ vui mừng, nàng nhanh chóng đứng dậy hỏi.

Lâm Dịch cười nói:



- Suốt ngày tu hành cũng không thú vị. Hôm nay chúng ta vào trong thành du ngoạn một chuyến.



Thủy Linh Lung cũng đã hơn một năm không ra ngoài. Mặc dù tâm tính của nàng ôn nhu thế nhưng cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua ra ngoài thư giãn một chút cũng là một chủ ý không tệ. Vì vậy nàng gật đầu cười nhẹ.

Lúc này, Lâm Yến không thể chờ được nữa đã chạy tới. Nàng cười hì hì ôm lấy cánh tay Thủy Linh Lung. Nhiệt tình kêu một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu khiến Thủy Linh Lung không khỏi thẹn thùng, không nhịn dược quay sang trêu đùa với Lâm Yến. Trong nhất thời, tiếng cười giòn tan vang lên như tiễng chuông bạc.

Lâm Dịch bất đắc dĩ nhìn hai người đùa giỡn, mãi cho tới khi cả hai đều thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng thì hắn mới lắc đầu nói:



- Được rồi. Đi được chưa?



Lâm Yến lập tức hưng phấn gật đầu, Thủy Linh Lung đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Lâm Dịch mới quay sang Lâm Cường hỏi:



- Phụ thân, người và mẫu thân không đi cùng sao?



Lâm Cường cùng Vân Băng đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn ba đứa trẻ không khỏi lắc đầu. Thấy hai người Lâm Cường không đi, Lâm Dịch cũng không nói gì thêm, chỉ thấy ánh sáng lam sắc trên người hắn bay ra bao phủ cả ba người vào trong. Một tầng lam sắc mỏng bao phủ lấy Lâm Yến và Thủy Linh Lung, sau một khắc liền bay thẳng lên không trung, hướng tới Lạc Hà thành.

Tuy rằng lần trước đã tới thành Lạc Hà thế nhưng cũng chỉ là vội vàng bay lên không trung rồi bỏ đi, cũng không ở lại được bao lâu. Ba người Lâm Dịch hạ xuống một con đường nhỏ cách cổng thành không xa, sau đó đi theo đường mà tiến vào.

Lâm Yến đã hơn một năm không thấy nhiều người như vậy. Quả thật Lạc Hà thành vô cùng phồn vinh, nàng đi trên đường vô cùng hưng phấn và hiếu kỳ, nhìn trái ngó phải suốt.

trướctiếp