Thủy Linh Lung không biết phải hình dung tâm lý lúc đó của mình. Thất lạc? Ảm đạm? Khó chịu?...có lẽ đều có.
Đôi mắt trong như nước mùa thu lại lộ ra quang mang lạc lõng, nhìn về phía xa xăm.
Đông, đông, đông...
Tiếng đập cửa khiến cho Thủy Linh Lung bừng tỉnh. Trên mặt nàng hiện vẻ bối rối, lập tức đứng lên đi ra cửa đáp:
- Ta tới đây.
Cửa mở ra, Thủy Linh Lung lập tức ngây người nhìn người bên ngoài tới.
- Lão sư.
Lâm Dịch mang vài phần tươi cười nhàn nhạt, đứng ở cửa ra vào.
Chẳng qua, một chút thần sắc đau lòng không dễ thấy chợt lóe
lên từ đáy mắt hắn.
Thủy Linh Lung vẫn đẹp y như trong
bức họa, nàng đứng ở nơi đó tản ra một loại khí tức nhu hòa
mà mềm mại khiến cho người khác không nhịn được run rẩy trong
lòng.
Mỹ nhân giống như ngọc lúc này ở trên dung nhan
thanh tú lại miễn cưỡng che dấu vài phần ảm đạm cùng tiều
tụy. Khi thấy được Lâm Dịch, đôi mắt trong như nước mùa thu đột
nhiên sáng ngời vài phần, điều này khiến Lâm Dịch càng cảm
thấy tự trách trong lòng.
- Vào. Vào đây...
Thủy Linh Lung sững sờ trong chốc lát rồi kịp phản ứng lại, hơi chút bối rối dịch thân thể sang một bên.
Lâm Dịch thầm than trong lòng, thế nhưng vẫn đi vào trong.
- Ngươi ngồi đi, ta châm trà cho ngươi.
Biểu tình Thủy Linh Lung có vài phần bối sổi, sau đó đi vào buồng
trong...theo bước chân vội vàng của nàng, có thể nhìn ra được
hiển nhiên nàng không ngờ Lâm Dịch lại tới nhà mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Dịch bất đắc dĩ đành tìm một cái ghế ngồi xuống. Hắn không
khỏi đánh giá bày biện xung quanh, những bày biện tại đây so
với bảy năm trước cơ hồ không có thay đổi.
Lâm Dịch không
khỏi hồi tưởng lại năm trước, thời điểm hắn bắt đầu học dị
năng, lúc đó là đang ở trong nhà Thủy Linh Lung. Hắn dần dần
nhớ lại...bộ dáng Thủy Linh Lung chăm chú giải thích về dị
năng cho hắn hiểu, bộ dáng nàng lo lắng vì hắn bị cắn trả vì sử dụng dị năng, bộ dáng tranh luận cùng hắn lúc ở Ma Viên
động...mãi về sau, bộ dáng mềm mại, bất lực, bi thương của
Thủy Linh Lung ở Thủy gia thôn...
Lúc đó Lâm Dịch cũng có mặt, hắn cùng Thủy Linh Lung vượt qua nhiều việc như vậy...mà
không biết từ lúc nào, Thủy Linh Lung đều yên lặng đứng sau lưng ủng hộ hắn, quan tâm lấy hắn. Thậm chí đã nhiều lần bởi vì
hắn mà trên mặt Thủy Linh Lung hiện lên vẻ ảm đạm.
Tại
thời khắc này, đột nhiên Lâm Dịch nghĩ thông suốt cái gì đó.
Hắn cảm giác mình phải làm gì đó cho Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung đi ra ngoài, tinh thần của nàng so với lúc trước rõ
ràng tốt hơn rất nhiều, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi
cười...chứng kiến vẻ tươi cười của nàng, đột nhiên Lâm Dịch có một loại cảm giác phạm tội.
- Uống trà.
Thủy Linh Lung cười đưa trà tới trước mặt Lâm Dịch.
- Vâng, tạ ơn sư phụ.
Lâm Dịch tiếp nhận chén trà.
Lông mày Thủy Linh Lung hơi chút chúi xuống:
- Ngươi bây giờ cũng là đạo sư Dị năng a, thân phận của chúng ta
không còn là lão sư cùng đệ tử nữa. Về sau không nên gọi ta là lão sư.
Lâm Dịch khẽ run lên trong lòng, hắn nhìn
Thủy Linh Lung trước mặt đang lộ vẻ chờ mong, cuối cùng than
nhẹ một tiếng, gật đầu nói:
- Linh Lung.
Một tiếng Linh Lung khiến thân thể Thủy Linh Lung lập tức run rẩy,
sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh cực nhỏ hầu như không
thể nghe được. Thấy một màn như vậy, đáy lòng Lâm Dịch lại bị xúc động một lần nữa.
Không khí nhất thời trở nên trầm mặc. Hai người đều không nói gì, chỉ có âm thanh Lâm Dịch không ngừng uống trà nhẹ nhàng vang lên. Mãi lâu về sau, Lâm Dịch
buông chén trà đã bị hắn uống cạn, nhìn về phía Thủy Linh
Lung nói:
- Linh Lung, hôm nay ta đến đây...là để chào từ biệt ngươi.
Thân thể Thủy Linh Lung lập tức run rẩy, nàng mãnh liệt ngẩng đầu
lên, mãi một lúc lâu, trong mắt hiện lên một vòng ảm đạm, đầu
khẽ cúi xuống:
- Vậy, đã phải ly khai rồi sao?
Trong giọng nói tràn đầy vẻ thất lạc.
Lâm Dịch nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừm, phải ly khai...
- Vậy lúc này trở lại?
- Không biết...có lẽ sẽ rất lâu.
- Có thể nói cho ta biết sẽ đi nơi nào không?
Lâm Dịch trầm mặc, sau đó than nhẹ một tiếng:
- Ta cũng không biết. Ta có lý do bất đắc dĩ nên mới phải rời đi...
- A...
Trong thanh âm Thủy Linh Lung không che giấu vẻ thất lạc.
Đột nhiên Lâm Dịch hít sâu một hơi, nhìn về phía Thủy Linh Lung nói:
- Linh Lung.
Nghe được tiếng gọi của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung không khỏi ngẩng
đầu lên. Đôi mắt trong như nước mùa thu nhìn về phía Lâm
Dịch...trong con ngươi vẫn như cũ mang theo vài phần ảm đạm.
Chứng kiến bộ dáng nhu nhược của Thủy Linh Lung khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, Lâm Dịch cũng không nhịn được đứng dậy.
Thủy Linh Lung cảm nhận động tác của Lâm Dịch không khỏi ngẩng
đầu lên nhìn hắn. Mà Lâm Dịch thì đi từng bước một tới trước
mặt nàng.
Tâm hồn thiếu nữ của Thủy Linh Lung thoát khỏi khống chế nhảy lên. Đôi mắt Lâm Dịch nhìn chăm chú vào nàng,
điều này khiến cho nàng đỏ mặt, không tự chủ được cúi đầu
xuống.
Đột nhiên Lâm Dịch ôm lấy nàng.
Thủy Linh
Lung chỉ cảm thấy trong đầtruyenfull.vnag lên một tiếng ông rất
nhỏ, ý thức trống rỗng...nàng chỉ có thể cảm thấy thân thể
của bị một vòng tay ấm áp rộng lớn ôm lấy...
- Cái này...đây là lần đầu tiên hắn chủ động ôm ta? Loại cảm giác này...thật là kỳ diệu...
Ý thức Thủy Linh Lung trống rỗng, thế nhưng nàng cảm nhận được
hạnh phúc tận sâu bên trong, nàng không nhịn được liền sa vào
trong đó...
- Nếu, có thể cứ như vậy mãi. Hẳn là rất tốt?
Thủy Linh Lung thầm suy nghĩ trong lòng, đôi tay ngọc vô thức lần tới eo của Lâm Dịch...gương mặt nàng dán vào trên ngực đối phương,
đôi mắt lưu luyến tràn đầy nước mắt.
Hai người cứ lẳng
lặng ôm ấp nhau như vậy, mãi lâu về sau, Lâm Dịch mới nhẹ nhàng buông tay Thủy Linh Lung ra, cúi đầu nhìn xuống đôi mắt mê mang
của nàng.
Lâm Dịch hơi cúi thấp đầu, thanh âm trầm xuống:
- Linh Lung, ta biết rõ những năm nay nàng thừa nhận rất
nhiều...nhưng ta vẫn không có cách nào hứa hẹn với nàng. Trên
thực tế, cho tới bây giờ ta vẫn không cách nào cho nàng một
lời hứa. Ta như vậy, nàng có thể tiếp nhận sao?
Thủy Linh Lung thanh tỉnh lại ý thức, nàng nghe được lời nói của Lâm Dịch, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
- Ta có thể, ta có thể...
Nước mắt Thủy Linh Lung tràn ngập trên khuôn mặt. Nhiều năm yêu nhau
say đắm rốt cục cũng có kết quả...làm sao nàng không vui được?
Nghe được lời nói của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch cũng không nói gì
thêm, chỉ lần nữa ôm chặt nàng vào trong ngực...trên mặt Thủy
Linh Lung lộ vẻ hạnh phúc tràn đầy. Hai người cứ như vậy lẳng
lặng ôm nhau đứng, vào giờ khắc này, thời gian như ngừng lại.
Nếu có thể, cả hai dều không muốn thời gian tiếp tục trôi.
Mãi lâu về sau, Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, trên mặt lô vẻ tươi
cười kéo Thủy Linh Lung ra khỏi lồng ngực. Mà trên mặt Thủy
Linh Lung cũng lộ ra biểu hiện ngượng ngùng. Một khi xác định
xong quan hệ, Thủy Linh Lung đột nhiên cảm thấy những ủy khuất
trước kia phải nhận dường như không còn đáng nhắc tới nữa.
Lâm Dịch cười cười đối với nàng, sau đó lại hít sâu một hơi nói:
- Chẳng qua sau đây, ta phải ly khai một thời gian ngắn.