Sắc mắt Lâm Dịch thoáng biến đổi phức tạp một chút, sau lại
lập tức nhớ tới một loạt đặc thù của chính mình...xâm nhập
Bổn Nguyên Chi Tháp, nghĩ cách cứu Vân Băng ra ngoài, chiến văn
loại hổ...Chỉ cần ba đặc điểm này đã có thể nói rõ một vài vấn đề. Những trưởng lão tại đây đều tham dự việc đại sự năm
đó, tự nhiên ai nấy cũng đã gặp qua phụ thân. Mà hiện giờ
thấy mình lạ lẫm, không cần phải nói cũng có thể suy đoán ra
thân phận của chính mình.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nói:
- Tiểu tử Lâm Dịch bái kiến Nhị trưởng lão.
Nụ cười của Lâm Dịch khiến người thanh niên ôn nhu và Khắc Lôi Tư
cùng Đổng Ni Na ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc...Lúc trước bọn
họ tiếp xúc Lâm Dịch đã từng thấy qua nụ cười của hắn bao
giờ? Mỗi lần xuất hiện đều rất lạnh lùng...Mà hiện giờ nụ
cười kia lại lộ ra vẻ chân thành tha thiết. Thật sự khó có
thể khiến người khác tưởng tượng được...Dường như lúc này hắn không phải đối mặt với địch nhân mà là bằng hữu.
Người thanh niên ôn nhu thoáng có chút sững sờ, sau hắn lập tức bật cười, gật đầu nói:
- Không tệ, không tệ...
Đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng nhàn nhạt. Ở dưới tình thế xấu
tuyệt đối như vậy còn có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười, tựa như
hoàn cảnh trước mắt vô cùng bình thường. Chỉ bằng vào phần
định lực này cũng không phải người bình thường có thể làm
được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Không hổ là con của hắn...
Trong thâm tâm người thanh niên ôn nhu không nhịn được khen một câu. Hắn vừa cười vừa nói:
- Có lẽ phụ thân ngươi cũng đã nói qua với ngươi? Ba mươi năm ước hẹn hiện giờ chỉ còn nửa năm...Thế nào? Không thể chờ đợi
muốn đi gặp mẹ của ngươi sao?
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng cười nói:
- Đúng vậy a. Suốt ba mươi năm qua ta vẫn cho rằng mẫu thân đã qua đời. Sau từ trong miệng phụ thân biết được mẫu thân vẫn còn
tại thế, tự nhiên ta không thể chờ được phải đi gặp mẫu
thân...Ai! Nói ra thật là bất hạnh. Không biết Nhị trưởng lão
các ngươi có thể cảm nhận được không?
Người thanh niên ôn nhu không khỏi thoáng sững sờ, sau hắn lập tức bất đắc dĩ
cười lắc đầu. Nếu nói thẳng ra, trên thực tế không ai muốn
dùng hạ sách này, thế nhưng Lâm Cường nổi tiếng là vô cùng
ngoan cố. Mà lúc đầu tiểu tử đó còn muốn lập tức trở thành
khí cụ. Cổ Năng bất đắc dĩ mới làm ra quyết định như thế.
Ban đầu Vân Băng ở Cổ Năng có tư cách như một nàng công chúa.
Cường giả nữ có cảnh giới tinh vị vốn không nhiều, lại càng
không cần nói Vân Băng là một nữ tử xinh đẹp và trí tuệ. Trên
thực tế, lúc trước vô số đệ tử Cổ Năng đều âm thầm ái mộ Vân Băng. Để đi tới bước này, có thể nói không một ai nguyện ý.
- Mẫu thân. Chú ý một chút, chúng ta cứ việc thả tay. Không cần khẩn trương. Sẽ không có chuyện gì đâu.
Trong lúc người thanh niên ôn nhu bất đắc dĩ cười khổ, thanh âm Lâm
Dịch vang lên trong đầu Vân Băng. Thần sắc Vân Băng khẽ chấn
động, nhưng nàng không để lộ ra bên ngoài. Trên thực tế nội tâm
vô cùng lo lắng...đối phương là cường giả Đại tinh vị thượng
giai. Lâm Dịch chống lại hắn căn bản không có một tia hy vọng
thắng lợi. Thế nhưng nàng không dám biểu lộ chút manh mối nào
ra bên ngoài...Nếu không, chuyện đó cũng không phải giúp Lâm
Dịch mà chính là làm hại hắn.
Người thanh niên ôn nhu
than nhẹ một tiếng, lập tức hướng ánh mắt tới sau lưng Lâm
Dịch...Cho đến hiện giờ đã có một ít cường giả tinh vị
thượng giai đứng sau lưng Lâm Dịch, đem Lâm Dịch hoàn toàn bao vây vào trong...Thế nhưng Đại trưởng lão Thủy hệ đang ở đây, không
có mệnh lệnh của nàng, bất kỳ kẻ nào cũng không dám tùy
tiện động thủ.
Khi thấy Đại trưởng lão Thủy hệ khẽ lộ
biểu tình nhíu mày, người thanh niên ôn nhu đột nhiên cười nói
với Lâm Dịch:
- Đúng rồi, có lẽ ngươi còn chưa gặp
qua. Người phía sau lưng ngươi chính là mẫu thân của Vân Băng. Đó là bà ngoại của ngươi - Đại trưởng lão Thủy hệ Thủy Ngưng.
Ngươi không thấy nàng sao?
Đại trưởng lão Mộc hệ còn
chưa nói xong, trên người Lâm Dịch bỗng nhiên bạo phát ánh sáng
màu lam, cùng lúc đó, cánh tay trái đang ôm Vân Băng mãnh liệt
mở ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mang theo tinh lam và quang mang kim sắc đánh về phía trước.
Đại trưởng lão
chỉ hơi chút sững sờ, ngay sau đó một cỗ lực lượng cường đại
đánh lại khiến người khác cảm giác áp bách.
Đột nhiên,
chỉ nghe một tiếng âm thanh kịch liệt chói tai vang lên, trong
lúc mọi người lộ vẻ kinh hãi trong ánh mắt thì một vết nứt
không gian màu đen xuất hiện dài mấy cây số hấp thu mọi thứ
vào, mọi người lập tức cảm nhận được một cỗ hấp lực kinh
người.
- Vết nứt không gian?
Có người hô lên.
Một chiêu của Lâm Dịch rõ ràng đánh vỡ tan không gian.
- Mau tránh ra.
Đại trưởng lão Mộc hệ hiển nhiên không ngờ Lâm Dịch nói động thủ
liền động thủ, hơn nữa thực lực còn cường đại đến như vậy.
Sắc mặt hắn biến đổi đồng thời năng lượng thanh sắc lóe lên
trên người, chỉ thân thân thể hắn cơ hồ như thuấn di, biến mất
trên không trung.
Vết nứt không gian lướt qua, hấp lực
cường đại cơ hồ không cách nào chống lại, lập tức một đám
trưởng lão sau lưng Đại trưởng lão Mộc hệ bị hút vào.
- A.
- Đại trưởng lão cứu mạng...
- Không được...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng hấp lực cường đại kia vẫn không
dừng lại chút nào, nó hút toàn bộ những người ở gần đó vào trong...mà những người phía sau lưng Lâm Dịch cũng đều hoảng
sợ chạy đi bốn phía.
Lâm Dịch sử dụng chất lỏng màu
vàng để thể hiện chiêu này, cùng lúc đó hắn sử dụng Băng
Sương Vịnh Thán tàn khuyết để tăng phúc công năng, tụ lực kỹ
xảo...Có thể nói đây hoàn toàn là chiêu mạnh nhất của hắn.
Trong mắt Đại trưởng lão Thủy hệ hiện lên vẻ kinh sợ, nàng không
cách nào tưởng tượng được lực lượng của Lâm Dịch lại cường
đại tới trình độ này. Phải biết rằng nàng thấy được thực
lực Lâm Dịch tối đa cũng chỉ là Đại tinh vị sơ giai mà thôi.
Làm sao...làm sao có thể phóng ra lực lượng mà cường giả Đại
tinh vị thượng giai cũng không thể có?
- Cái này...cái này là lực lượng chiến văn sao?
Trong mắt Thủy Ngưng hoàn toàn lộ vẻ khiếp sợ và sửng sốt.
Vân Băng đồng dạng cũng vô cùng sửng sốt...nàng ngây người trợn
mắt nhìn, cơ hồ có chút không phản ứng kịp...Vết nứt không
gian trải dài suốt mấy cây số hiển nhiên nằm ngoài sức tưởng
tượng của nàng. Vân Băng căn bản không thể lý giải được vì sao
Lâm Dịch có lực lượng cường đại như vậy?
Nói thì rất
dài nhưng trên thực tế từ khi vết nứt không gian xuất hiện đến
lúc kết thúc cũng chỉ mấy vài giây đồng hồ. Vài giây sau,
không gian xung quanh lập tức tự động phục hồi nguyên
trạng...nhưng vào lúc này, không gian tại đây bỗng nhiên thoáng
đãng hẳn. Đám mây đen dày đặc trên không trung cùng một đám
người đã biến mất không còn sót chút gì.
Những trưởng
lão Cổ Năng ở sau lưng Lâm Dịch không bị ảnh hưởng quá nghiêm
trọng đều ngây ngốc hoàn toàn. Cả đám ngây người giữa không
trung, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi...
Lâm Dịch lẳng
lặng phiêu phù trên không trung, khuôn mặt đạm mác. Dáng vẻ tươi
cười vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Hai tay hắn vẫn bảo trì
động tác, mà phía sau hắn là Vân Băng hoàn toàn ở trong màng
nước lĩnh vực của hắn...