Tuyết bay như lông ngỗng trên bầu trời, bao phủ trọn thành Tân Nhất ở bên trong.
Mà thành Tân Nhất, coi như là một thành thị khá lớn trong hành
tỉnh Y La. Hai bên đều là gỗ thông treo đầy tuyết trắng. Mà
phòng ở trong đó, phần lớn là nhà trệt. Không khí tại đây rét lạnh, hơi một tí là có dòng nước lạnh tập kích qua. Phòng
ốc càng cao, độ ấm lại càng thấp. Dù sao, không sợ rét lạnh,
cũng chỉ là một số ít võ giả mà thôi. Đại bộ phận đều là
người bình thường.
Lâm Dịch chỉ mặc một kiện y phục vải bố thô sơ, nhưng hôm nay hắn đã đạt tới Đại tinh vị sơ giai,
sớm đã đạt đến trình độ nóng lạnh bất xâm. Người khắp nơi
trên đường đều ăn mặc kín mít, che phủ cực kỳ chặt chẽ, mỗi
lần đi ngang qua người Lâm Dịch, đều kinh ngạc liếc nhìn hắn.
Bất quá cũng may, cũng không chỉ có một người Lâm Dịch. Người
hơi có chút thực lực, đều đủ để kháng cự giá lạnh như vậy.
Cho nên, những người đi đường cũng chỉ là kinh ngạc nhìn Lâm
Dịch thân thể đơn bạc. Người thực sự có được lực lượng cường
đại, cũng sẽ không cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này Lâm Dịch lại có chút buồn rầu. Làm thế nào để tìm kiếm Huyện Phượng Y kia bây giờ?
- Hành tỉnh Y La to lớn như thế, nếu tìm một chỗ mà nói. Không
nói sẽ có bỏ sót, dù không bỏ sót, chỉ sợ cũng phải tốn hao vài chục năm, thậm chí trăm năm a. Nhưng mình căn bản không có
nhiều thời gian như vậy, mình chỉ có một năm. Mà trong khu vưc
rộng lớn này, làm thế nào để tìm bây giờ?
Lâm Dịch buồn rầu, cứ đi vô định như vậy trên đường phố.
Không khí lạnh lẽo, đối với Lâm Dịch mà nói, lại chỉ là có chút
mát lạnh. Ánh mặt trời chiếu lên tuyết trắng, làm cả không
gian đều lộ ra cực kỳ sáng sủa. Hành tỉnh Khắc Lâm ở phía nam, tuy rằng cũng có tuyết rơi, nhưng so với tuyết phương bắc, lại
nhỏ hơn rất nhiều.
Suy nghĩ thật lâu, nhưng cũng không có
một phương pháp xử lý nào. Lâm Dịch nhìn chung quanh một chút,
sau đó tùy ý tìm một quán rượu đi vào. Nghe nói địa phương như vậy là chỗ tìm hiểu tình báo tốt nhất, Lâm Dịch quyết định
thử một chút.
Tiến vào quán rượu, thân thể không khỏi
cảm thấy ấm ấp. Đại sảnh cũng không tính là rộng lớn, bày ra hơn hai mươi bàn lớn. Trên mỗi bàn lớn đều tản ra nhiệt khí
đằng đằng. Lúc nói chuyện lớn tiếng, bạch khí và nhiệt khí
rót thành một mảnh, lộ ra phi thường náo nhiệt.
Lão bản rất nhiệt tình, chạy ra đón chào. Nhìn quán rượu như vậy,
phần lớn người xuất nhập đều là có chút thực lực, cho nên tuy rằng Lâm Dịch ăn mặc có chút đơn bạc, nhưng lão bảo cũng không lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
Ngôi tửu lâu này rõ ràng là
một quán rượu nhỏ. Một lão bản, hai cái bồi bàn. Dưới sự
dẫn dắt của một gã bồi bàn, Lâm Dịch ngồi xuống một vị trí
nơi ngóc ngách, chọn vài món ăn, sau đó mới hướng về bồi bàn
kia, cười hỏi:
- Ta muốn nghe một chỗ, không biết ngươi đã nghe nói qua chưa.
Vừa nghe Lâm Dịch nói như vậy, bồi bàn kia lập tức cười nói:
- Khách nhân cứ hỏi.
- Ngươi có từng nghe nói qua một địa phương có tên là huyện Phượng Y chưa?
Lâm Dịch trực tiếp hỏi.
- Huyện Phượng Y?
Bồi bàn kia ngẩn người, lập tức lắc đầu nói:
- Xin lỗi khách nhân, ta chưa nghe nói qua.
- Nha, cám ơn.
Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Lâm Dịch vẫn nhịn không
được hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức gật đầu cười, bồi
bàn kia liền rời đi. Mà lông mày Lâm Dịch lại nhíu lại.
Hành tỉnh Y La to lớn như thế, tìm kiếm một thị trấn nhỏ bên trong
một phiến thổ địa lớn như vậy, thật sự giống như là mò kim
đáy biển. Có thể nghĩ độ khó to lớn như thế nào.
-
Lúc trước phụ thân nói, không khỏi quá mức không rõ ràng a?
Tìm kiếm như vậy, cũng không biết tìm đến khi nào...
Lâm Dịch nghĩ đến, không khỏi có chút oán trách. Nhưng lại không có chút biện pháp nào.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh. Lâm Dịch vừa ăn lại vừa nghe khách
nhân chung quanh nói chuyện bên tai, nhưng đáng tiếc là cũng không có tin tức gì có giá trị.
Ăn uống một hồi, Lâm Dịch
quyết định đi đến thư quán để tìm một ít địa đồ hành tỉnh Y
La. Tuy hy vọng có lẽ không lớn, nhưng bất kể nói như thế nào,
so với tìm kiếm chẳng có mục đích thì tốt hơn nhiều. Lập tức đứng dậy tính tiền, rời khỏi quán rượu.
Sau khi hỏi thăm lão bản về trị trí thư quán, Lâm Dịch liền xuất phát đi về hướng đó.
Trên đường đi, liên tục hỏi thăm không ít người, rốt cuộc hơn mười phút sau, đã tìm được thư quán gần nhất.
Thành Tân Nhất rất lớn, diện tích cả tòa thành thị cộng lại chỉ
sợ chừng trên dưới một trăm kilomet vuông, cho nên đồ thư quán
cũng lớn hơn, mà chỗ Lâm Dịch đi hiện giờ, chỉ là một tiệm
sách mà thôi.
Đồ thư quán cũng không lớn. Giống như đại
bộ phận các phòng chung quanh, đồ thư quán là một gian nhà
trệt chiếm diện tích khá lớn. Cạnh cửa cũng không cao lớn,
nhưng lại có vẻ rất rắn chắc. Mội khối bảng hiệu dài treo
trên bên trái cửa, trên đó viết ba chữ to Đồ Thư Quán. Lâm Dịch
ngẩng đầu nhìn, liền cất bước đi vào. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Hoan nghênh quý khách quang lâm.
Sau khi vào cửa, liền cảm thấy một cỗ khí tức ôn hòa đánh tới
trước mặt. Một nữ hài nhi xinh đẹp đứng bên quầy, sau khi thấy
Lâm Dịch đi vào, lập tức khom người ôn nhu cười nói.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, trực tiếp đi tới bên người nữ hài nhi kia.
- Ta có thể giúp được gì cho ngài không?
Nữ hài nhi mỉm cười, dò hỏi. Thanh âm mềm mại, phi thường dễ nghe.
Lâm Dịch cũng cười cười, sau đó nói thẳng:
- Ta muốn tìm một ít địa đồ và sách vở về phương diện bố trí thành thị và địa hình hành tỉnh Y La. Tốt nhất là trong một
trăm năm gần đây. Xin hỏi có không?
Nữ hài nhi nghe vậy nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu cười nói:
- Có. Ngài đi vào cửa này, sau đó rẽ lối bên phải thứ ba, hàng thứ ba trên giá sách thứ bốn. Đó là toàn bộ địa đồ và sách vở nói về phương diện thành thị và địa hình hành tỉnh Y La.
Bất quá, thời gian cụ thể, ta cũng không rõ lắm. Hy vọng chúng
có khả năng giúp đỡ ngài.
Lâm Dịch nghe vậy cười nói:
- Cảm ơn.
Nói xong, đi tới bên người nữ hài nhi. Tuy rằng Đồ Thư Quán chỉ có một tầng, nhưng diện tích quả thực không nhỏ. Từ trái sang
phải, ước chừng hơn mười giá sách, Lâm Dịch đi thẳng theo chỉ
thị của nữ hài nhi, đã tìm được lối rẽ bên phải thứ ba, giá
sách thứ bốn. Sau đó tùy ý rút ra một quyển sách từ hàng
thứ ba.
Tên sách là "Phân bố thành thị hành tỉnh Y La.
Lâm Dịch mở ra, đầu tiên tìm được ngày xuất bản. Lại phát hiện
xuất bản năm Bạch Đế thứ năm vạn sáu nghìn sáu trăm ba mươi
bốn. Cách nay khoảng chừng hơn ba nghìn năm.
Phần lớn
sách báo trên đại lục là chế tác từ công nghệ đặc thù, đủ
để bảo tồn chúng vài vạn năm, thậm chí dài hơn. Lúc nhìn
thấy ngày, Lâm Dịch cũng không ôm hi vọng gì với quyển sách
này, nhưng hắn vẫn đưa mắt nhìn lại.
Thời gian dần trôi
qua, Lâm Dịch đã nhìn qua một lần toàn bộ những quyển sách
trên giá sách hàng thứ ba. Nhưng cuối cùng lại không thể không
thất vọng, dù phần lớn những quyển sách này đều giới thiệu
về phân bố thành thị và địa hình hành tỉnh Y La, nhưng không
có một thị trấn cụ thể nào.
- Xem ra những sách vở
và địa đồ về phạm vi hành tỉnh Y La này, lại không cẩn thận
phân ra từng khu vực. Muốn từ trong này tìm được Phượng Y huyện, thật sự không phải là chuyện có khả năng.
Lâm Dịch không khỏi thở dài một tiếng, trả quyển sách trở về chỗ cũ, quay người đi ra ngoài Đồ thư quán.
Ra khỏi Đồ thư quán, phát hiện sắc trời đã tối. Nhưng bởi vì
bốn phía đều là tuyết trắng, ánh sáng chung quanh vẫn cực kỳ
sáng ngời. Chỉ là mặt trời đã lặn xuống. Cứ như vậy, một
ngày đã trôi qua.
Đứng tại cửa ra vào Đồ thư quán, Lâm
Dịch không khỏi có chút buồn bực. Rất có một loại cảm giác
hữu lực nhưng không có chỗ dùng.
Đứng ngây người cả buổi ở chỗ này. Lâm Dịch mới chậm rãi hoạt động bước chân, nhưng
lại đi vô định, không mục đích như vậy. Trong đầu không ngừng suy tư.
- Tiếp tục như vậy không phải là một biện pháp.
Hành tỉnh lớn như vậy, ở chỗ này hỏi thăm người biết rõ vị
trí Phượng Y huyện, thật sự rất không có khả năng. Bây giờ nên
làm gì đây?
Lâm Dịch nghĩ đến, nhưng không nghĩ ra đầu mối gì.
Đột nhiên Lâm Dịch mãnh liệt dừng lại, trên mặt lộ ra kinh ngạc.
- Tình báo? Đáng chết, rõ ràng lại quên đi cái này. Hành tỉnh
Nam Á có Trương gia, có Thư gia. Hành tỉnh Y La làm sao không có
gia tộc cỡ lớn như vậy? Thậm chí thuần túy về ngành tình báo? Tin tức về huyện Phượng Y, nhất định sẽ có tình báo về phương
diện này.